Truyện Giấc Mộng Quân Doanh
Kinh doanh
2025-01-16 08:14:35
0
Huấn luyện lúc nào cũng nặng nhọc,ệnGiấcMộngQuâtin nóng khó khăn nhưng nhóm nữ binhbị thao luyện mệt gần chết này dần dần bắt đầu thích ứng, một lần nữathể hiện tiềm năng thích nghi vô hạn của con người, thực ra huấn luyệncũng có lúc thú vị, giống như hóa trang trinh sát, xâm nhập vào quânđịch để điều tra, khó khăn lớn nhất là ngôn ngữ, đây là cái kiểm soát cơ bản, yêu cầu mỗi người phải nắm vững tiếng phổ thông, hơn nữa phải nóicho giống bản địa, Cố Lăng Vi là người địa phương, cho nên đây cũng được xem là ưu thế.
Đối với đa số các lính đến từ quân khu khác, hơn nữa lại phần lớn từnông thôn, đây quả thực là thách thức không nhỏ, phải khổ luyện phát âm, rồi với người nói giọng đậm chất địa phương như Trần Thụ Hoa đúng làrất khó khăn, miễn cưỡng cũng vượt qua khảo hạch.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ, giờ là lúc thực hành, toàn bộ thành viênmặc áo quần hằng ngày ra ngoài quan sát, tìm mục tiêu, tìm cảm giác, tựmình cải trang cho nên cũng có rất nhiều chuyện buồn cười, chẳng hạn như người cao lớn từ vùng Sơn Tây như Trần Thụ Hoa lại muốn giả thành mộtphần tử tri thức, Trương Lệ Hồng thì lại muốn cải trang thành dân tộc từ phương bắc chuyên hát xướng, đủ loại cổ quái.
Cuối cùng cô Lưu nhắc nhở, muốn tình báo đạt hiệu quả cao, càng ítthu hút càng tốt xác suất thành công sẽ càng cao, cho nên, nếu là mộtngười đặc biệt chắc chắn sẽ rất khó khăn, hơn nữa, ít nhất phải phù hợpvới ngoại hình của mình, cải trang không thể khiến người ta chướng mắt,đây là những điểm phải chú ý lúc hóa trang điều tra.
Cô Lưu chỉ ra xong, nhóm binh lính như được thông suốt.
Cuối cùng của cuộc khảo hạch hóa trang điều tra chính là phân tán đểthực hiện, nhưng không phải một mình hành động. hai người một tổ, bànbạc, giúp đỡ nhau, tránh xảy ra các chuyện không hay, Cố Lăng Vi và HàHiểu Vân một tổ, nguyên nhân cũng thật kì, hai người là người ở đây, hơn nữa đều tương đối xinh đẹp, dù hóa trang thành gì cũng thấy thíchhợp.Đáng tiếc địa điểm bốc thăm lại không phù hợp, địa điểm là khu gieotrồng dược liệu ở phía nam Thần Nông.
Nhiệm vụ là trong hai ngày phải vẽ xong bản vẽ địa hình.
Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân đều lớn lên từ thành thị, đối với cây nôngnghiệp hay dược liệu không biết nhiều, ngoại từ có một khóa ngoại sinhtồn ở trườn quân đội, một số cây có thể ăn hay là có độc thì cái khácđúng là dốt đặc cán mai, thậm chí mạch nha và rau hẹ cũng không phânbiệt được, đừng nói là dược liệu, tuyệt đối không hơn không kém dânthường.
Hơn nữa khó khăn lớn nhất là hai người phải lấy thân phận nào để tràtrộn vào đây, dù sao tiên quyết là không được để lộ thân phận, hai người vẻ bề ngoài lại quá mức thanh tú, ngược lại trở thành cản trở hàng đầu, ngoại trừ thành người làm công ở thành phố B, đúng là không có biệnpháp khác.
Hai người bàn bạc nửa ngày, cũng chỉ có cách đó thôi, đành phải làmtheo, ngày hôm sau sáng sớm đã đi vào nội thành, đến thị trường laođộng, tìm hai người dáng không khác mình là mấy.
Kéo người ta tới thương lượng, dùng 100 đồng mua áo quần của họ rồiđưa áo quần của mình cho người ta, hai người này cảm thấy vô cùng kì lạnhưng tiền từ trên trời rơi xuống nên vẫn cực kì vui vẻ.
Hai người ăn mặc đồ đơn giản xong, nhìn nhau bật cười, Cố Lăng Vi mặc một áo ngắn tay hoa màu đỏ, quần bố màu lam, tóc chẻ lệch, bắt chuốc bộ dạng của người làm công vừa rồi, dùng kẹp tóc hoa hồng túm một bên,dưới chân là đôi xăng đan nhựa, tuy không có tư thế của cô thôn quênhưng cũng không khó xem lắm.
Hà Hiểu Vân thì mặc một chiếc áo ngắn tay ô vuông, quầ vài thô nâunhạt, giày vải, tóc cũng buộc màu nâu, không lòe loẹt lắm, miễn cưỡngcũng chấp nhận được, hai người ăn mặc xong mở bản đồ ra nghiên cứu, điđến khu dược liệu Thần Nông chính là ở phía nam quân khu.Hai người ngồixe buýt đến khu phía nam, lướt qua các nhà xưởng lớn, phía trước là đồng ruộng mênh mông, lúa lắc lư theo nhịp sóng, hai bên là cây dương thụlớn, nhưng lại hết sức râm mát, Hà Hiểu Vân lớn tiếng nói: "Chính là chỗ kia".
Giọng nói đổi thành khẩu âm nông thôn Hà Bắc, Cố Lăng Vi nhìn theo,tầm mắt dừng lại ở vùng lưng chừng núi một khu rộng lớn, tường cao baobên ngoài, nhưng vẫn có thể nhìn thấy các tòa nhà lớn mới tính bêntrong, hai cô thôn nữ dáng vẻ quê mùa nhưng ngũ quan xinh đẹp không cheđậy được, người xinh đương nhiên sẽ được ưu ái, đây là quy tắc không bao giơ thay đổi mà.
Người đàn ông bên cạnh tầm 30 tuổi nhiệt tình hỏi: "Hai người muốn vào khu dược liệu Thần Nông sao, muốn tìm việc à?"
Chất giọng đậm vị Hà Bắc, Cố Lăng Vi vội gật đầu: "Dạ, Yem nghe đồng hương nói nơi này còn nhận người, nên đến thử xem".
Người đàn ông gật đầu nhìn qua họ một cái: "Hai người tới từ đâu?"
"Yem từ Hà Gian".
Cố Lăng Vi ra vẻ chân chất đáp.
Người đàn ông nói: "Hóa ra là Hà Gian, tốt nghiệp chưa, có kinh nghiệm không?"
Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân nhìn thoáng nhau, thầm nghĩ ý tứ của ngườinày, Hà Hiểu Vân vội nói: "Yem tốt nghiêm sơ trung rồi, Yem có trồngtrọt hơn mười mẫu bông rồi". Người đàn ông cười ha hả: "Dược liệu vàbông không giống nhau, đây là kĩ thuật, không có kí thuật, không có bằng cấp thì..." Cố Lăng Vi vừa nghe liền hiểu được, mắt lay động nói: "Yemkhông cầu nhiều, chỉ cần ăn ở có chút tiền, việc gì cũng làm được, anhcố giúp yem, trong nhà chị em nhiều, mẹ yem còn bệnh..."
Hà Hiểu Vân trợn tròn mắt nhìn Cố Lăng Vi, con bé này đúng là nhậpvai, nói như thật ấy, ngay cả ánh mắt cũng không lừa được, đúng là người đàn ông này cảm động, cười ha hả: "Tôi cũng ở huyện đó, họ Hồ, chúng ta cũng coi như nửa đồng hương, thôi được, chủ quản căn tin là anh em củatôi, vừa lúc thiếu người, nếu không chê khổ thì làm, tiền không nhiềulắm, nhưng cho ăn cho ở, một tháng bốn trăm, hai người nếu đồng ý thìtôi có thể nói giúp".
Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi mừng như điên, vội vàng cảm ơn rối rít.
Tới trạm xuống xe, sau một hồi bắt chuyện, hóa ra anh Hồ này là người quản sự, người đồng hương nhiều, cho nên cũng có quyền hạn chút chút,lần này là về thăm nhà người thân nên mới gặp hai cô, thấy anh Hồ nhiệttâm hỏi: "Hành lý hai người đâu, chăn bông quần áo đâu, không mang gìà?"
Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân nhìn nhau, đúng là, ai đi làm công cũng bao lớn bao nhỏ đúng là thứ không thiếu được, hai người tuy áo quần đã thay đổi nhưng hai tay lại trống trơn, nhìn cách nào cũng không giống, HàHiểu Vân nói: "Hành lý của Yem còn gửi ở mấy bạn đồng hương, lần này nếu xin được ngày mai yem đến mang hành lý tới".
Đối với đa số các lính đến từ quân khu khác, hơn nữa lại phần lớn từnông thôn, đây quả thực là thách thức không nhỏ, phải khổ luyện phát âm, rồi với người nói giọng đậm chất địa phương như Trần Thụ Hoa đúng làrất khó khăn, miễn cưỡng cũng vượt qua khảo hạch.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ, giờ là lúc thực hành, toàn bộ thành viênmặc áo quần hằng ngày ra ngoài quan sát, tìm mục tiêu, tìm cảm giác, tựmình cải trang cho nên cũng có rất nhiều chuyện buồn cười, chẳng hạn như người cao lớn từ vùng Sơn Tây như Trần Thụ Hoa lại muốn giả thành mộtphần tử tri thức, Trương Lệ Hồng thì lại muốn cải trang thành dân tộc từ phương bắc chuyên hát xướng, đủ loại cổ quái.
Cuối cùng cô Lưu nhắc nhở, muốn tình báo đạt hiệu quả cao, càng ítthu hút càng tốt xác suất thành công sẽ càng cao, cho nên, nếu là mộtngười đặc biệt chắc chắn sẽ rất khó khăn, hơn nữa, ít nhất phải phù hợpvới ngoại hình của mình, cải trang không thể khiến người ta chướng mắt,đây là những điểm phải chú ý lúc hóa trang điều tra.
Cô Lưu chỉ ra xong, nhóm binh lính như được thông suốt.
Cuối cùng của cuộc khảo hạch hóa trang điều tra chính là phân tán đểthực hiện, nhưng không phải một mình hành động. hai người một tổ, bànbạc, giúp đỡ nhau, tránh xảy ra các chuyện không hay, Cố Lăng Vi và HàHiểu Vân một tổ, nguyên nhân cũng thật kì, hai người là người ở đây, hơn nữa đều tương đối xinh đẹp, dù hóa trang thành gì cũng thấy thíchhợp.Đáng tiếc địa điểm bốc thăm lại không phù hợp, địa điểm là khu gieotrồng dược liệu ở phía nam Thần Nông.
Nhiệm vụ là trong hai ngày phải vẽ xong bản vẽ địa hình.
Cố Lăng Vi và Hà Hiểu Vân đều lớn lên từ thành thị, đối với cây nôngnghiệp hay dược liệu không biết nhiều, ngoại từ có một khóa ngoại sinhtồn ở trườn quân đội, một số cây có thể ăn hay là có độc thì cái khácđúng là dốt đặc cán mai, thậm chí mạch nha và rau hẹ cũng không phânbiệt được, đừng nói là dược liệu, tuyệt đối không hơn không kém dânthường.
Hơn nữa khó khăn lớn nhất là hai người phải lấy thân phận nào để tràtrộn vào đây, dù sao tiên quyết là không được để lộ thân phận, hai người vẻ bề ngoài lại quá mức thanh tú, ngược lại trở thành cản trở hàng đầu, ngoại trừ thành người làm công ở thành phố B, đúng là không có biệnpháp khác.
Hai người bàn bạc nửa ngày, cũng chỉ có cách đó thôi, đành phải làmtheo, ngày hôm sau sáng sớm đã đi vào nội thành, đến thị trường laođộng, tìm hai người dáng không khác mình là mấy.
Kéo người ta tới thương lượng, dùng 100 đồng mua áo quần của họ rồiđưa áo quần của mình cho người ta, hai người này cảm thấy vô cùng kì lạnhưng tiền từ trên trời rơi xuống nên vẫn cực kì vui vẻ.
Hai người ăn mặc đồ đơn giản xong, nhìn nhau bật cười, Cố Lăng Vi mặc một áo ngắn tay hoa màu đỏ, quần bố màu lam, tóc chẻ lệch, bắt chuốc bộ dạng của người làm công vừa rồi, dùng kẹp tóc hoa hồng túm một bên,dưới chân là đôi xăng đan nhựa, tuy không có tư thế của cô thôn quênhưng cũng không khó xem lắm.
Hà Hiểu Vân thì mặc một chiếc áo ngắn tay ô vuông, quầ vài thô nâunhạt, giày vải, tóc cũng buộc màu nâu, không lòe loẹt lắm, miễn cưỡngcũng chấp nhận được, hai người ăn mặc xong mở bản đồ ra nghiên cứu, điđến khu dược liệu Thần Nông chính là ở phía nam quân khu.Hai người ngồixe buýt đến khu phía nam, lướt qua các nhà xưởng lớn, phía trước là đồng ruộng mênh mông, lúa lắc lư theo nhịp sóng, hai bên là cây dương thụlớn, nhưng lại hết sức râm mát, Hà Hiểu Vân lớn tiếng nói: "Chính là chỗ kia".
Giọng nói đổi thành khẩu âm nông thôn Hà Bắc, Cố Lăng Vi nhìn theo,tầm mắt dừng lại ở vùng lưng chừng núi một khu rộng lớn, tường cao baobên ngoài, nhưng vẫn có thể nhìn thấy các tòa nhà lớn mới tính bêntrong, hai cô thôn nữ dáng vẻ quê mùa nhưng ngũ quan xinh đẹp không cheđậy được, người xinh đương nhiên sẽ được ưu ái, đây là quy tắc không bao giơ thay đổi mà.
Người đàn ông bên cạnh tầm 30 tuổi nhiệt tình hỏi: "Hai người muốn vào khu dược liệu Thần Nông sao, muốn tìm việc à?"
Chất giọng đậm vị Hà Bắc, Cố Lăng Vi vội gật đầu: "Dạ, Yem nghe đồng hương nói nơi này còn nhận người, nên đến thử xem".
Người đàn ông gật đầu nhìn qua họ một cái: "Hai người tới từ đâu?"
"Yem từ Hà Gian".
Cố Lăng Vi ra vẻ chân chất đáp.
Người đàn ông nói: "Hóa ra là Hà Gian, tốt nghiệp chưa, có kinh nghiệm không?"
Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân nhìn thoáng nhau, thầm nghĩ ý tứ của ngườinày, Hà Hiểu Vân vội nói: "Yem tốt nghiêm sơ trung rồi, Yem có trồngtrọt hơn mười mẫu bông rồi". Người đàn ông cười ha hả: "Dược liệu vàbông không giống nhau, đây là kĩ thuật, không có kí thuật, không có bằng cấp thì..." Cố Lăng Vi vừa nghe liền hiểu được, mắt lay động nói: "Yemkhông cầu nhiều, chỉ cần ăn ở có chút tiền, việc gì cũng làm được, anhcố giúp yem, trong nhà chị em nhiều, mẹ yem còn bệnh..."
Hà Hiểu Vân trợn tròn mắt nhìn Cố Lăng Vi, con bé này đúng là nhậpvai, nói như thật ấy, ngay cả ánh mắt cũng không lừa được, đúng là người đàn ông này cảm động, cười ha hả: "Tôi cũng ở huyện đó, họ Hồ, chúng ta cũng coi như nửa đồng hương, thôi được, chủ quản căn tin là anh em củatôi, vừa lúc thiếu người, nếu không chê khổ thì làm, tiền không nhiềulắm, nhưng cho ăn cho ở, một tháng bốn trăm, hai người nếu đồng ý thìtôi có thể nói giúp".
Hà Hiểu Vân và Cố Lăng Vi mừng như điên, vội vàng cảm ơn rối rít.
Tới trạm xuống xe, sau một hồi bắt chuyện, hóa ra anh Hồ này là người quản sự, người đồng hương nhiều, cho nên cũng có quyền hạn chút chút,lần này là về thăm nhà người thân nên mới gặp hai cô, thấy anh Hồ nhiệttâm hỏi: "Hành lý hai người đâu, chăn bông quần áo đâu, không mang gìà?"
Cố Lăng Vi và hà Hiểu Vân nhìn nhau, đúng là, ai đi làm công cũng bao lớn bao nhỏ đúng là thứ không thiếu được, hai người tuy áo quần đã thay đổi nhưng hai tay lại trống trơn, nhìn cách nào cũng không giống, HàHiểu Vân nói: "Hành lý của Yem còn gửi ở mấy bạn đồng hương, lần này nếu xin được ngày mai yem đến mang hành lý tới".