您现在的位置是:NEWS > Thể thao
'Dị nhân' gần nửa thế kỷ không ngủ bây giờ ra sao?
NEWS2025-03-11 09:08:22【Thể thao】3人已围观
简介Từ chối cả nghìn USD để quay phimMột chiều cuối tháng 3,ịnhângầnnửathếkỷkhôngngủbâygiờlịch thi đấu blịch thi đấu bóng đá u23 việt namlịch thi đấu bóng đá u23 việt nam、、
Từ chối cả nghìn USD để quay phim
Một chiều cuối tháng 3,ịnhângầnnửathếkỷkhôngngủbâygiờlịch thi đấu bóng đá u23 việt nam chúng tôi tìm về thung lũng Nà Trăng nằm ở góc rừng Nông Sơn (trú xã Quế Trung, huyện Nông Sơn, tỉnh Quảng Nam) để gặp lại ông Thái Ngọc - người cách đây vài chục năm đã quá nổi tiếng về câu chuyện không ngủ.
Ông cũng đã từng lọt vào top 10 "siêu nhân" thế giới về khả năng này.

Ông Thái Ngọc từng lọt top 10 "siêu nhân" thế giới về khả năng không ngủ.
Thời gian đó, chuyện ông mất ngủ trở thành đề tài "hot", có nhiều hãng truyền hình nổi tiếng ở khắp nơi trên thế giới như Nhật Bản, Thái Lan, Anh… tìm đến tận nhà "canh" ông cả một tuần.
Họ đem đến rất nhiều máy móc tối tân, bẫy, đặt và giăng khắp nơi, từ nhà ở, nương rẫy đến chỗ đi vệ sinh xem ông có lừa người khác về khả năng không ngủ của mình hay không.
Nhưng rốt cuộc, các nhà báo dù thay nhau trực vẫn không phát hiện ông "lừa dối" mà còn mệt và ngủ li bì; còn ông Ngọc, cứ tự nhiên chong đèn cuốc đất, làm đồng cả đêm. Ông đi vào lịch sử ngành y khoa như một bí ẩn đến nay chưa ai giải mã được.

Trang trại ở góc rừng Nông Sơn được ông Ngọc gắn bó từ khi còn trẻ.
Theo lời ông Ngọc kể, lúc mọi người biết chuyện, có hãng truyền hình còn chủ động đưa ra vài nghìn USD để mong rằng có sự hợp tác từ ông và được ghi hình độc quyền nhưng ông đều khước từ. Vì theo ông, ông không thích mình trở thành người nổi tiếng.
Ông Ngọc kể thêm, thời gian đó, cũng có một đoàn làm phim của Thái Lan tìm đến, ngoài đặt vấn đề ghi hình thì họ còn đưa ra một ý định sẽ bảo lãnh ông sang Thái Lan chữa bệnh. Nhưng ông vẫn từ chối, vì theo ông, nếu ham tiền thì ông đã nhận lời của mấy hãng truyền hình trước đó chứ làm gì cần đến đoàn làm phim Thái Lan.

Ngôi nhà nhỏ từng nổi tiếng khi có nhiều hãng truyền hình cử người đến "canh" ông một tuần.
Sự từ chối này đã bị nhiều người cho là khùng, là dại. Nhưng ông vẫn quả quyết rằng phải sống theo ý và quan điểm của mình. Ông không muốn nổi tiếng và bị đồng tiền sai khiến.
"Không ngủ được thì có ảnh hưởng chi mô mà sang bên đó chữa. Tôi vẫn ăn uống bình thường và làm việc được. Tôi tuy nghèo nhưng không tham tiền mô", ông Ngọc cười nói.
Mượn rượu để chợp mắt
Đến nay, ông Ngọc đã 80 tuổi, thân thể dẻo dai cũng bắt đầu theo quy luật đời người. Giờ đây, ông đang thèm chợp mắt, nhưng theo lời ông Ngọc thì hiện vẫn chưa ngủ được.
Ban đêm, nhất là về mùa mưa, mưa tầm tã, cứ nằm "chèo queo" miết cũng chán, cứ muốn ngủ, mà giấc ngủ nào có đến. Nên ông phải làm vài chai rượu, để tìm giấc ngủ, nhưng cũng chỉ là nhắm mắt mơ màng trong cơn say chứ chưa từng ngủ được một giấc trọn vẹn.

Ông đã từng từ chối vài nghìn USD của đài truyền hình vì không muốn nổi tiếng.
Nhấp chén trà, ông Ngọc kể, ông lớn lên trong thời chiến, nửa đêm chạy loạn, mất ngủ là chuyện thường nên chẳng để ý. Nhưng năm 32 tuổi, tự dưng sau một đêm không ngủ, ông cảm thấy không còn thèm ngủ nữa.
Đêm kế tiếp, ông cố gắng nhắm mắt mà không được, đêm tiếp theo cũng thế, rồi thêm nhiều đêm nữa… Tính đến nay, đã hàng chục nghìn đêm ông không ngủ được.
"Những ngày đầu không ngủ, trong người thấy bứt rứt khó chịu lắm, nhưng riết rồi quen, với lại chuyện ăn uống và sức khỏe vẫn bình thường nên tôi cũng không còn mơ màng đến giấc ngủ nữa", ông Ngọc chia sẻ.

Năm ông Ngọc 32 tuổi, tự dưng sau một đêm không ngủ, ông cảm thấy không còn thèm ngủ nữa.
Không ngủ được, tất nhiên quỹ thời gian của ông gần như gấp đôi người khác. Ở quê, chủ yếu lao động chân tay nên đêm đến, ông làm đủ mọi thứ chuyện, từ cuốc cỏ đến gặt lúa, làm ruộng...
Dẫn tôi ra vườn, ông chia sẻ, lúc còn trẻ thì trang trại này ông chia ra nhiều vùng để trồng các loại cây phù hợp với thổ nhưỡng. Trong đó ông trồng keo và những loại cây ăn quả cùng nhiều loại cây lấy gỗ như cây dó bầu, chò, sao đen... nhằm bảo tồn giống gỗ quý.

Hiện tại, ông Ngọc đã 80 tuổi, thân thể dẻo dai cũng bắt đầu theo quy luật đời người.
Mấy ao cá tại đây cũng chính tay ông đào qua nhiều đêm không ngủ. Những đêm không mưa, có trăng là ông làm việc có năng suất hơn. Còn những đêm tối trời thì "bạn" của ông là đống lửa và ánh đèn dầu do ông tự chế.
"Bực lắm, tức lắm. Cái bệnh chi lạ. Thấy người ta ngủ mà thèm. Những đêm trăng tỏ, tôi thường ra ruộng nhổ cỏ, cuốc đất chứ ngồi yên một chỗ không chịu được. Nghĩ cũng lạ, thời gian tôi làm việc nhiều gấp đôi người thường mà cuộc sống vẫn không khấm khá nổi", ông Ngọc tếu táo nói.
Tuổi cao, không ngủ được khiến nhiều người hoài nghi rằng ông có một sức mạnh siêu nhiên nào đó. Nhưng có lẽ câu trả lời này dành cho y học, khoa học. Còn với ông Ngọc, cứ đều đặn ngày lên trại cho gà ăn, tối thức nghe đài là chuyện bình thường như cơm bữa.

Theo ông Ngọc, đến nay đã gần 50 năm trôi qua nhưng ông vẫn chưa ngủ được.

Ông có tìm đến rượu để ngủ, nhưng cũng chỉ là nhắm mắt mơ màng trong cơn say.

Tay của ông Ngọc bị thương trong chiến tranh, mỗi khi trái gió trở trời thì rất đau nhức.

Lúc trước khi mất ngủ, ông thường làm đủ thứ chuyện, từ cuốc cỏ đến gặt lúa, làm ruộng...

Bây giờ, dù sức khỏe không tốt như trước, nhưng ông Ngọc vẫn miệt mài gắn bó và chăm sóc trang trại của mình.

Tuổi cao, không ngủ được, khiến nhiều người hoài nghi rằng ông có một sức mạnh siêu nhiên nào đó.
Theo Dân trí

'Dị nhân' 15 năm nhặt vỏ chai về xây ngôi nhà độc lạ ở Quảng Nam
Ngôi nhà của ông Nguyễn Hoàng Linh đã được xây liên tục suốt 15 năm mà chưa hoàn thiện. Điều đặc biệt là ngôi nhà được ông trang trí bằng hàng nghìn vỏ chai, khiến nó trở nên khác lạ.
很赞哦!(26795)
相关文章
- Siêu máy tính dự đoán Brighton vs Fulham, 22h00 ngày 8/3
- ‘Nhẹ gánh’ nỗi lo tài chính khi mắc bệnh ung thư
- FPT thu 1 tỷ USD từ xuất khẩu phần mềm
- Pogba: 'Tôi đã chết'
- Nhận định, soi kèo Celta Vigo vs Leganes, 20h00 ngày 8/3: Bất ngờ sảy chân
- Đám cưới 2 liệt sĩ: Người thân mang di ảnh cô dâu, chú rể làm lễ
- Cô gái lén ăn bánh kem của người lạ trong quán ăn
- Đêm tân hôn, mẹ chồng gay gắt đòi giữ vàng cưới
- Siêu máy tính dự đoán Cagliari vs Genoa, 2h45 ngày 8/3
- Ấn tượng những mẫu đồng phục gia đình năm 2020
热门文章
站长推荐
Nhận định, soi kèo Inter Milan vs Monza, 2h45 ngày 9/3: Đẳng cấp khác biệt
Buổi tối trước ngày hiến máu, ông Trần Quốc Chánh (Phó Chủ tịch Hội Cựu chiến binh phường Mỹ Hòa, TP. Long Xuyên, An Giang) đi ngủ sớm. Ông cũng từ chối bữa nhậu của những người bạn để giữ cho mình sức khỏe tốt nhất. Sáng hôm sau, ông dậy sớm, ăn sáng và rời nhà với chiếc xe máy quen thuộc.
Ông Chánh đến điểm hiến máu do Viện Huyết học - Truyền máu Trung ương chi nhánh Cần Thơ tổ chức, để cho đi những giọt máu của mình.
Đó là một trong hơn 60 lần, người đàn ông năm nay bước sang tuổi 58 thực hiện việc hiến máu cho cộng đồng.
16 năm qua, với hơn 15.000ml máu hiến tặng, ông đã góp phần giúp nhiều bệnh nhân đang nguy cấp có thêm cơ hội được cứu chữa, giành lại sự sống.
Ông Trần Quốc Chánh. Việc tình nguyện hiến máu của ông Chánh bắt đầu từ năm 2003. Trong một lần đi thăm người thân bị bệnh ở Bệnh viện Đa khoa Trung tâm An Giang, ông chứng kiến nhiều trường hợp bệnh nhân cần tiếp máu để phẫu thuật. Nhưng loại máu thích hợp cho các bệnh nhân này không còn đủ, người thân của họ cũng không có loại máu phù hợp nên việc chữa bệnh gặp khó khăn.
“Câu chuyện đó đã ám ảnh tôi. Tôi băn khoăn: “Tại sao không đủ máu cho bệnh nhân?” và bắt đầu tìm hiểu về việc hiến máu. Các tài liệu trên mạng, truyền hình và tờ rơi của bệnh viện… được tôi nghiên cứu rất kỹ và tôi nhận ra tầm quan trọng của việc hiến máu.
Đặc biệt, tôi mang nhóm máu 0 - nhóm máu có thể truyền cho tất cả mọi người vì vậy càng có lý do để thôi thúc tôi hiến máu”, ông nhớ lại.
Từ năm 2004, ông Chánh tự nguyện tham gia hiến máu tại bệnh viện.
Lần đầu tiên hiến máu, ông Chánh thừa nhận, không tránh khỏi sự lo âu. “Tôi không biết mình có đủ điều kiện để hiến không. Tôi cũng hỏi đi hỏi lại về sự an toàn lúc cho máu. Tuy nhiên sau đó, tôi thấy việc hiến máu có lợi cho bản thân (được kiểm tra máu, sàng lọc bệnh, có cơ hội “thay máu”…) và góp phần làm giàu nguồn máu dự trữ cho những người bệnh cần”.
Từ đó, mỗi năm, trung bình 3 tháng/lần, ông Chánh lại đi hiến máu. Suốt 16 năm, ông đều đặn cho đi những giọt máu của mình. Thời điểm duy nhất khiến ông gián đoạn việc hiến máu trong vòng 10 tháng là lần ông bị tai nạn gãy tay vào năm 2018.
Sau khi sức khỏe ổn định, ông lại tiếp tục hiến nguồn máu cho cộng đồng. Ngoài ra, ông còn vận động vợ và con gái Trần Thảo Nguyên (SN 1990) cùng đi hiến máu. Đến nay, vợ và con gái ông có 25 lần hiến máu.
Không chỉ vậy, ông cũng vận động hàng xóm, người quen hiến máu cho cộng đồng. “Việc vận động, ban đầu, không dễ dàng. Một số người sợ mất máu hoặc nghĩ rằng máu cho đi là uổng phí, mình phải giải thích cặn kẽ. Tôi còn in tờ rơi, thông tin chính thống để đưa cho họ đọc.
Một số người lo sợ hiến máu sẽ dễ lây bệnh truyền nhiễm, ảnh hưởng đến sức khỏe, tôi phải đưa bản thân mình ra làm bằng chứng, thuyết phục họ. Nhiều năm hiến máu, sức khỏe tôi còn tốt lên. Đến nay, có khoảng 18 người đã tham gia phong trào này”.
Từ khi tham gia hiến máu, ông Chánh chú ý đến chế độ ăn uống, ý thức giữ sức khỏe. Ông ăn đủ chất, đều đặn và hạn chế rượu, bia. Ông cũng tập thể dục để có được nguồn máu tốt, đủ điều kiện.
Nhiều năm trước, dù chưa đến lịch hiến máu (3 tháng/lần) nhưng sắp phải có chuyến công tác dài, ông đều đến bệnh viện hiến máu trước thời hạn. Sau này, có quy định 3 tháng/lần, ông tìm mọi cách để sắp xếp công việc cơ quan, gia đình để không ảnh hưởng đến lịch đi hiến máu.
Việc hiến máu đã cho ông nhiều kỉ niệm đáng nhớ. Đó là vào năm 2015, khi ông Chánh cùng đoàn khoảng 30 người từ An Giang đi du lịch tại TP Nha Trang.
Khi đoàn đến tỉnh Bình Thuận, xe khách bị hỏng. Tình cờ, gần đó, có một vụ tai nạn vừa xảy ra. Một người phụ nữ được đưa vào bệnh viện gần nhất trong tình trạng bị mất rất nhiều máu. Lượng máu dự trữ của bệnh viện không đủ, các bác sĩ kêu gọi việc hiến máu tại chỗ.
Dù mới hiến máu cách đó 1 tháng nhưng ông Chánh không chút do dự, xin được hiến cho người phụ nữ xa lạ. Ông còn vận động, thuyết phục được 3 người khác trong đoàn du lịch hiến máu cho người phụ nữ trên.
Xong việc, đoàn xe tiếp tục hành trình của mình. “Chúng tôi không có tin tức về người phụ nữ ấy nhưng tôi hi vọng những giọt máu của mình đã giúp cho một con người có cơ hội được tái sinh lần nữa”, ông Chánh nói.
Với những đóng góp tích cực, ông Chánh đã vinh dự được nhận kỷ niệm chương của Trung ương Hội Chữ thập đỏ Việt Nam, bằng khen của UBND tỉnh Anh Giang vì có thành tích trong phong trào hiến máu tình nguyện.
Vừa qua, ông cũng là một trong 100 người hiến máu tiêu biểu toàn quốc lần thứ XIV được tôn vinh nhân ngày Quốc tế người hiến máu 14/6.
“Giờ nhắc đến ông Chánh là người ta nghĩ đến “ông già hay hiến máu”. Lúc bắt đầu công việc tình nguyện này, tôi không nghĩ đến việc tuyên dương, hay thành tích.
Tôi đến với nó chỉ vì lý do đơn giản, đây là việc tốt cho sức khỏe của bản thân và cũng là việc trong sức của mình, tôi có thể làm cho cộng đồng. Với tôi, hạnh phúc là cho đi”, ông Chánh nói thêm.
Chàng trai Quảng Ninh kiếm tiền từ 3 công việc chỉ bằng một ngón tay
Bị liệt toàn thân sau một tai nạn, Đặng Minh Tuấn dành hàng chục năm để tập luyện, vươn lên, trở thành nguồn cảm hứng cho cộng đồng những người khuyết tật.
">Người đàn ông An Giang 60 lần hiến máu tình nguyện
Có nhiều người làm công việc văn phòng hay than thở về "vòng lặp công việc buồn tẻ, chán nản, thiếu động lực". Bản thân tôi cũng là dân văn phòng lâu năm. Thế nhưng, tôi không hề có cảm giác chán nản như vậy, bởi vì điều tôi quan tâm nhất đó là đồng lương, là mức thu nhập ổn định để nuôi gia đình. Và tôi tin những điều đó hoàn toàn có thể được đáp ứng nếu làm công việc văn phòng.
Có thể một số người có xuất phát điểm tốt, có chỗ dựa kinh tế từ gia đình, nên không có nhiều động lực để gắn bó với một công việc lặp đi lặp lại. Khi đi làm văn phòng, họ sẽ mau chán vì công việc hoặc thu nhập không được như kỳ vọng hay những gì họ tưởng tượng lúc đầu. Lâu dần, nó sẽ sinh ra cảm giác nhàm chán, mất động lực.
Còn tôi thì khác. Tôi sinh ra trong gia đình có hoàn cảnh nghèo khó, từ nhỏ đã phải vật lộn với chuyện cơm, áo, gạo tiền, "chạy ăn" từng bữa. Thế nên, lớn lên, tôi luôn tâm niệm mình phải cố gắng hết mình trong bất cứ công việc nào, miễn là tạo ra nguồn thu nhập ổn định để tự nuôi sống bản thân và lo cho gia đình, giúp cuộc sống của mình và những người thân được tốt hơn.
Tôi biết, phía sau mình chẳng có ai hỗ trợ. Thay vào đó, tôi chỉ có hai con đang tuổi ăn, tuổi học, rất cần tiền để trang trải chi phí học hành và cuộc sống. Đó là lý do tôi không cho phép mình than thở hay chùn bước. Ngoài công việc đi làm chính ở công ty, tôi còn tranh thủ thời gian rảnh để tự kinh doanh thêm ở bên ngoài, cụ thể là lĩnh vực bất động sản. Tất cả cũng chỉ là để gia đình có cuộc sống tốt hơn.
>> Chê việc văn phòng vì ảo tưởng freelancer 'việc nhẹ lương cao'
Với tôi, công việc văn phòng dù có nhàm chán thế nào vẫn cho tôi mức thu nhập đủ để nuôi sống cả gia đình, nên chưa bao giờ có suy nghĩ từ bỏ. Nhiều khi, tôi mệt mỏi, muốn xin nghỉ phép một, hai ngày để tĩnh dưỡng, nhưng nghĩ cảnh ở nhà một bữa, không làm ra tiền là tôi lại cảm thấy chán ngán ngay. Ít nhất, khi đi làm, vào văn phòng được gặp đồng nghiệp, có công việc để làm, tôi sẽ thấy tinh thần phấn chấn hơn.
Có thể vì hoàn cảnh gia đình và áp lực kinh tế làm cho tôi không thể thấy chán công việc được. Nhưng đọc nhiều tâm sự của các bạn trẻ ngày nay, thấy họ hay than thở về công việc văn phòng, muốn từ bỏ để làm cái này, cái kia, tôi chỉ muốn khuyên các bạn hãy suy nghĩ thật kỹ. Các bạn có hậu thuẫn kinh tế từ gia đình nên không áp lực, chứ nếu rơi hoàn cảnh phải "chạy cơm" từng bữa như tôi thì có muốn chán chắc cũng không được.
Chỉ những ai đã trải qua cuộc sống khó khăn, vất vả, phải vật lộn với cuộc chiến mưu sinh hằng ngày, mới biết quý được đồng tiền và giá trị sức lao động của bản thân. Với những người như thế, làm một công việc tẻ nhạt nhưng ra tiền vẫn còn là một niềm hạnh phúc.
* Bạn có thấy chán công việc văn phòng hiện tại?
Bài viết gửi về địa chỉ email: bandoc@vnexpress.net hoặc ấn vào box bên dưới.
">'Người không phải chạy ăn từng bữa mới chê việc văn phòng'
Chào mọi người!
Tôi năm nay 32 tuổi, đã có 1 đời chồng cùng 1 đứa con gái riêng. Chồng đầu tiên của tôi là 1 gã nghiện rượu. Hồi mới kết hôn anh ta không như thế nhưng sau đó cuộc sống vợ chồng nhiều mâu thuẫn, anh ta thường xuyên bỏ ra ngoài, có khi đi vài ngày không thấy về. Trước đó, anh ta còn làm ăn buôn bán, từ ngày chơi với lũ bạn nhậu thì chẳng làm gì, tiền tiết kiệm có bao nhiêu tiêu dần bấy nhiêu, tới lúc hết anh ta xem tôi như ngân hàng, nếu không đưa thì đánh đập tôi.
Cuối cùng, không chịu được nữa, tôi ly hôn khi đang có bầu 8 tháng. Lúc đó ai cũng bảo tôi nhẫn nhịn thêm cho con có bố nhưng sống với anh ta ngày nào là địa ngục ngày đó, nếu tôi sinh con chưa chắc con tôi được hưởng tình thương của người bố, thay vì như vậy, kết thúc sớm đỡ mệt mỏi cho cả 2.
Từ lúc ly hôn, tôi dọn về quê sống cùng bố mẹ ruột để có người đỡ đần, chăm sóc con cái. Dự định khi nào con lớn 1 chút tôi sẽ trở lại thành phố để đi làm, vì lương ở quê bèo bọt chỉ đủ 2 mẹ con sống cuộc sống qua ngày chứ không thể cho con tương lai tốt như con người ta được. Tôi phải ra thành phố thì mới có thêm cơ hội, con gái lớn lên sẽ không khổ như tôi.
Thế nhưng mọi dự định của tôi vụt tắt khi tôi gặp Huy, chồng mới của tôi hiện tại. Huy thương tôi lắm, anh tán tỉnh tôi 1 cách từ từ, từng bước từng bước làm tôi mở lòng. Sau 1 năm vừa thuyết phục, vừa chứng minh tình cảm, tôi đồng ý cho Huy cơ hội.
Yêu được nửa năm, tôi có bầu, Huy vội vã về xin cưới. Tất nhiên gia đình Huy không đồng ý, nhà tôi cũng cấm cản vì bố mẹ bảo tôi con còn nhỏ, bây giờ cưới để cháu lại cho ông bà thì tội nghiệp nó, mang sang nhà Huy thì chắc gì người ta đã chấp nhận yêu thương con bé, chưa kể tôi lại đang mang thai, dù nói thế nào thì đấy cũng mới là cốt nhục nhà họ.
Tôi mang những suy nghĩ của mình nói hết cho Huy rằng tôi muốn mang cả con theo nhưng Huy không đồng ý, anh bảo tôi con còn nhỏ nên để con ở với ông bà ngoại, hàng tuần Huy sẽ đưa tôi về chơi với con vì nhà Huy chật chội, hơn nữa anh cũng chưa sẵn sàng để làm bố của cả 2 đứa trẻ.
1 đứa con không cha đã quá đủ rồi, tôi không muốn cả 2 đứa con tôi sinh ra đều không được thừa nhận. Tôi quyết định bỏ con cho ông bà ngoại, lên xe hoa. Ngày cưới tôi đứng trên bục nhìn thấy con gái được người thân bế đi 1 chỗ khác, con bé khóc lóc đòi mẹ, rũ rượi trên tay người họ hàng lòng tôi như thắt lại, nước mắt chảy dài. Người ngoài nhìn vào sẽ thấy tôi là bà mẹ vô tâm, bỏ con theo trai, ai hiểu được nỗi khổ của tôi.
Đêm đầu tiên ở nhà chồng, sau khi dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ, đang kiểm tra lại bát đĩa để sáng mai người ta tới lấy thì mẹ chồng vỗ vai, gọi tôi vào phòng bà nói chuyện. Bà nói:
- Mẹ biết con có đứa con nhỏ, mẹ cũng thấy con lúc nãy đứng khóc 1 mình. Mẹ nói này, chồng có thể không có chứ con không bỏ được đâu con. Đón cháu về đây, sau này cả nhà bên nhau. Chỗ thằng Huy để mẹ nói cho. Ngày xưa, bố thằng Huy mất sớm, mẹ chật vật mãi mới nuôi được 2 anh em nó nên người nên mẹ hiểu hết.
Dứt lời, mẹ chồng gọi chồng tôi vào nói giờ còn sớm đi đón con gái tôi qua đây luôn, tối con không có mẹ chắc đang khóc lắm. Để vậy tội nghiệp!
Nghe lời bà nói tới đâu tôi nghẹn ngào tới đó. Đúng là nãy mẹ tôi có điện bảo tôi nói chuyện qua với con gái mấy câu vì từ chiều tới giờ nó tìm tôi suốt, giờ tối rồi cứ khóc mãi, lả cả người. Vừa nói được mấy câu thì mẹ chồng tôi đi ngang nên tôi sợ làm bà không vui, tắt máy vội rồi vừa làm vừa chảy nước mắt thương, nhớ con.
Từ ngày đó tới bây giờ đã 5 năm qua rồi, cả nhà tôi sống rất vui vẻ, con gái cũng đã quen với Huy, mẹ chồng tôi thì cưng con gái tôi hơn cả cháu ruột. Bà nói bà thích có con gái, cháu gái vì trước bà chỉ đẻ được 2 đứa con trai, tới giờ vẫn thèm có con gái nũng nịu.
Nhiều đêm nằm nhìn 2 con ngủ tôi lại xúc động, nếu không phải mẹ chồng bao dung, chồng yêu thương tôi đã không thể hạnh phúc như bây giờ. Đúng là khi 1 cánh cửa đóng lại thì sẽ có 1 cánh cửa khác mở ra, tôi chia tay chồng cũ chỉ là tiền đề để tìm cho mình 1 người phù hợp hơn mà thôi.
Chồng vừa mất, nhà nội nhờ tôi nuôi con riêng của anh
Chồng tôi mất được hơn 1 năm nay. Nỗi đau mất chồng chưa nguôi ngoai thì nay tôi lại đứng trước một tình huống bối rối.
">Đêm tân hôn, mẹ chồng gọi lại nói một câu khiến tôi nghẹn ngào vì hạnh phúc
Nhận định, soi kèo Kyoto Sanga vs Avispa Fukuoka, 12h00 ngày 9/3: Trái đắng xa nhà
Nissan và Mitsubishi dự kiến cung cấp dịch vụ vận chuyển hành khách sử dụng công nghệ tự lái cấp độ 4 - công nghệ không cần tài xế trong một số điều kiện nhất định. Liên doanh cũng sẽ cung cấp pin ôtô điện cho khả năng lưu trữ năng lượng tại nhà, cùng với các dịch vụ khác.
Liên doanh sẽ được tài trợ đồng đều bởi mỗi bên. Các thử nghiệm sẽ bắt đầu vào năm 2025.
">Mitsubishi hợp tác Nissan phát triển xe tự lái
Tổ công nghệ số cộng đồng được Long An xem là "hạt nhân" trong quá trình phổ cập chuyển đổi số đến từng ngõ, từng gia đình. Thành lập từ 2022, mỗi tổ có 4-12 thành viên có nhiệm vụ hướng dẫn, hỗ trợ người dân, nhất là khu vực nông thôn tiếp cận, hiểu và sử dụng các sản phẩm số trong nhiều lĩnh vực.
Theo công bố của Sở Thông tin và Truyền thông, thời gian qua các tổ này mang về nhiều kết quả tích cực, góp phần thúc đẩy lộ trình số hóa và nâng cao năng lực phục vụ, cạnh tranh của tỉnh.
Theo đó, cùng chính quyền, tổ đã hướng dẫn cho hơn 255.600 hộ gia đình và 23.673 đoàn viên, thanh niên cài đặt nền tảng "Long An Số", nâng tổng lượng tải lên hơn 406.800 lượt, góp phần giúp tỉnh tiếp nhận, xử lý và trả lời 2.330 phản ánh, kiến nghị của người dân. Các thành viên hỗ trợ công an địa phương thu nhận hơn 1,3 triệu tài khoản định danh điện tử mức hai, kích hoạt gần 1 triệu tài khoản cho người dân. Qua đó, người dân cũng được tuyên truyền về khám, chữa bệnh bảo hiểm y tế bằng căn cước công dân gắn chíp, ứng dụng VneID, hoặc ứng dụng VssID.
Lãnh đạo địa phương cũng đánh giá thanh toán không tiền mặt dần trở thành phương thức phổ biến tại các chợ, trung tâm thương mại và cơ sở kinh doanh nhờ hỗ trợ của tổ. Một trung tâm thương mại, 7 siêu thị, 41 chợ áp dụng hình thức thanh toán này.
">Mô hình tổ công nghệ số cộng đồng tại Long An
Tôi làm giám đốc điều hành ở một công ty dịch vụ. Chồng tôi làm việc ở một viện nghiên cứu.
Công việc của tôi bận rộn, không thể làm hết việc gia đình, chăm con cái và mẹ chồng bị tai biến. Vì thế, sau một thời gian tuyển chọn, cân nhắc, tôi quyết định thuê một người giúp việc.
Người này kém tôi 5 tuổi, từng là giáo viên mầm non, biết cách chăm sóc người già, trẻ em, tính tình lại thật thà, chất phác nên tôi rất quý.
Biết cô ấy đang khó khăn về tài chính vì chồng bị bạo bệnh, mới qua đời, hai con đang ăn học tốn kém, tôi đã trả cô ấy công rất cao, gấp đôi các osin khác. Cô ấy cảm động lắm nên ra sức làm việc.
Biểu hiện của cô ấy tốt đến mức, cả nhà tôi đều coi cô ấy như người thân. Các con cô ấy nghỉ hè, tôi cho đón đến nhà tôi ở 2 tuần, cùng đưa đi chơi, ăn uống…
Vậy mà, sau 3 năm ở nhà tôi, mới đây, cô ấy khiến tôi nhận ra, lòng người thật khó lường và cho dù tôi có là người quản lý giỏi đến đâu, cũng không thể nhìn rõ tâm can hết mọi người.
Ấy là khi tôi phát hiện chồng tôi đưa cô ấy đi khách sạn. Hôm đó, tôi như phát điên. Tôi tát cô ta mấy cái rồi tuyên bố đuổi cô ta đi. Tôi cũng nói, sẽ làm thủ tục ly hôn với chồng. Thế nhưng, cả cô ta và chồng tôi đều xin lỗi và cầu xin tôi tha thứ.
Khi thấy tôi cương quyết, cô ta lập tức thay đổi thái độ, đề nghị vợ chồng tôi ngồi xuống đàm phán các thỏa thuận.
Cô ta nói, cô ta đang nắm giữ những hình ảnh ngoại tình của chồng tôi. Nếu chúng tôi đồng ý cho cô ấy 500 triệu, cô ấy sẽ hủy các hình ảnh đó và đưa các con đến vùng kinh tế mới, không bao giờ làm phiền chúng tôi nữa. Còn không, cô ta sẽ khiến hình ảnh mà chồng tôi và gia đình tôi gây dựng bao nhiêu năm rơi xuống sông xuống biển.
Nghe lời đề nghị của nhân tình, chồng tôi như tỉnh ra. Về phòng, anh van xin tôi tha thứ. Anh nói, đây sẽ là sai lầm duy nhất trong cuộc đời anh, không bao giờ lặp lại sai lầm đó nữa. Nếu tôi cứu anh, sau này, anh sẽ là người đảm nhiệm việc nhà, chăm sóc con và nếu cần thì chỉ thuê thêm giúp việc theo giờ…
Thật tình, tôi chưa biết có thể tha thứ cho chồng hay không, nhưng tôi cũng không muốn hình ảnh của bản thân và gia đình bị xấu đi vì sai lầm của chồng. Vì thế, tôi không muốn làm lớn chuyện.
Với kinh tế hiện tại, tôi có thể cho cô ta 500 triệu để cô ta rời khỏi thành phố. Nhưng tôi chỉ sợ, nếu tôi không giải quyết dứt điểm, khi khó khăn, cô ta sẽ lại tìm chúng tôi để làm phiền.
Bây giờ, tôi nên thế nào?
Sự việc đến quá bất ngờ và ngoài sức tưởng tượng của tôi khiến đầu óc tôi rối như tơ vò. Tôi gần như không còn đủ minh mẫn để nghĩ bất cứ việc gì nữa. Mong mọi người hãy tư vấn giúp tôi.
Tôi xin cảm ơn.
Chồng vô tâm, tôi lỡ đi quá giới hạn
Tôi rất hoang mang, lo sợ hạnh phúc gia đình tan vỡ nhưng tôi cũng không thể dừng lại.
">Nữ giám đốc bàng hoàng nghe lời đề nghị của osin khi nghỉ việc