![]() |
12h ngày 25/3 (tức 2h sáng 26/3, giờ Việt Nam) lễ đưa tiễn danh ca Thái Thanh diễn ra lặng lẽ trong phạm vi gia đình. |
![]() |
Do ảnh hưởng của Covid-19, lễ tang được livestream trên mạng xã hội. |
![]() |
Ý Lan xúc động chia sẻ trong tang lễ của mẹ: "Không có nỗi đau đớn nào bằng sự mất mát người mẹ. Bà từng cho tôi một tình yêu đầu đời, để tôi được bám víu và yêu thương bà. Có bao giờ chúng ta nghĩ trong cuộc đời của mình lại có một tang lễ vắng lặng như thế này". |
![]() |
"Một danh ca hàng đầu, tiếng hát vượt thời gian càng không muốn lặng lẽ thế này đâu. Nhưng hiện tại do lệnh của chính phủ cấm tụ tập đông người giữa dịch bệnh, nên lễ tang của mẹ không có sự tham gia của đồng nghiệp, khán giả. Tuy vậy, mẹ chúng tôi có lẽ rất hạnh phúc vì không đơn côi ra đi. Bên cạnh mẹ có hàng nhiều triệu người Việt trên thế giới cùng gia đình đưa tiễn mẹ đến nơi an nghỉ cuối cùng", Ý Lan ngậm ngùi. |
![]() |
Ý Lan thay mặt gia đình cảm tạ khán giả sau đó linh cữu của danh ca Thái Thanh được đưa đi hoả thiêu. |
![]() |
Trong lễ tang, danh ca Ý Lan và Quỳnh Hương mặc áo dài màu hồng. Giải thích về việc chọn màu áo hồng, chị nói: "Mọi người thường mặc màu trắng, màu đen ở đám tang nhưng chúng tôi mặc màu hồng. Đó là ý muốn của mẹ tôi. Mẹ thích màu hồng vì đó là màu của hạnh phúc". |
![]() | ||||
Đoàn người vừa đi vừa hát ''Nghìn trùng xa cách'' để tiễn đưa danh ca Ý Lan về nơi an nghỉ cuối cùng.
|
![]() |
Ý Lan đã khóc rất nhiều bên linh cữu của mẹ. |
![]() |
![]() |
Chị cùng mọi người hát bài ''Nghìn trùng xa cách'' để tiễn biệt mẹ. Nhiều lúc, giọng chị lạc hẳn đi thay vào đó là tiếng khóc nghẹn ngào. |
![]() |
![]() |
Ý Lan bên linh cữu mẹ lần cuối. |
![]() |
![]() |
Cháu ngoại Mai Linh hát tiễn đưa bà. |
![]() |
![]() |
Danh ca Thái Thanh qua đời vào sáng 17/3 (giờ địa phương). Bà tên thật Phạm Thị Băng Thanh, sinh ngày 5/8/1934 tại Hà Nội. Bà đi hát và thành công từ năm 14 tuổi. Bà nổi tiếng cùng ban hợp ca Thăng Long của gia đình. Đến năm 1950, bà hát solo và lấy nghệ danh Thái Thanh. Nhiều năm qua, bà được giới chuyên môn đánh giá là Đệ Nhất danh ca của dòng nhạc tiền chiến và dòng nhạc tình ca lãng mạn của nhạc sĩ Phạm Duy. |
Ngân An
Ảnh, clip: Youtube, Facebook
12h ngày 25/3 (tức 2h sáng 26/3, giờ Việt Nam) tại TP. Westminster, bang California (Mỹ).. Ca sĩ Ý Lan trong trang phục hồng, màu sắc danh ca Thái Thanh yêu thích để tiễn đưa mẹ cô lần cuối.
" alt=""/>Ý Lan hát, khóc bên linh cữu mẹ Thái Thanh lần cuốiSáng nay, tôi đến cơ quan, chậm rãi bật máy tính cá nhân, lướt Facebook. Hình ảnh bé trai khóc trong lễ tốt nghiệp khiến đầu óc tôi đông cứng.
Vài dòng đính kèm bức ảnh cho thấy, cậu bé không có bố mẹ tham dự lễ tốt nghiệp như các bạn. Cậu tủi thân và được cô giáo động viên.
Tôi thấy nước mắt của mình rơi trên bàn phím. Lau nước mắt, tôi bấm nút gửi bài viết ấy cho chồng. Anh xem tin nhắn, không trả lời. Chúng tôi rơi vào im lặng hơn 5 phút.
“Vợ chồng mình xin nghỉ buổi sáng, đến dự lễ cùng con em nhé!”, chồng tôi trả lời tin nhắn. Tôi thả tim và hối hả quay lại với công việc, nhưng không thể tập trung.
Tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu khoảnh khắc bên con gái? Tôi làm gì khi con gái tủi thân, ngồi nhìn bạn bè vui cùng bố mẹ?
Tôi nhớ có người nói, tuổi thơ của con qua mau, nếu bố mẹ bỏ lỡ thì chẳng bao giờ tìm lại được. Tôi đã bỏ lỡ quá nhiều cơ hội bên con, hiểu con, yêu con…
Lần này, tôi không để bản thân sai lầm nữa. Tôi muốn ôm con vào lòng, khen con múa đẹp, học giỏi, chụp ảnh và hát cùng con ca khúc “Tạm biệt búp bê thân yêu”…
Độc giả Vịnh Nhi
Thường, sau mỗi chuyến về quê, Thành và vợ con sẽ “gom” của má một mớ đặc sản quê, từ sợi hủ tiếu đến cái cây non cha anh vừa ươm, “đem lên trồng ở ban công, chăm sóc cho đỡ nhớ quê”. Năm nay cũng vậy. Ngày lên, cậu gửi cho tôi 2 trái bưởi, bảo “mẹ em gửi, anh ăn lấy thảo”.
Quê là nơi con người sinh ra, lớn lên, gắn bó suốt cả tuổi thơ nên nhiều kỷ niệm và tất nhiên nằm sâu trong tim mình. Tôi có ông bạn lớn hơn vài chục tuổi - lẽ nên gọi chú, nhưng anh kêu “chú cứ gọi bằng anh cho anh trẻ ít tuổi” - đã định cư ở Úc khá lâu nhưng tự dưng càng lớn tuổi càng muốn về Việt Nam. Anh bảo, quê nhà có sức hút lạ lắm, kêu tôi mai mốt lớn tuổi hơn sẽ rõ.
Thực sự, không cần đợi lớn tuổi. Ở tuổi này - trung niên - tôi bắt đầu nhớ quê da diết hơn và cũng thường sắp lịch về nhà dày hơn lúc trẻ. Có lẽ, đến một lúc, con người nhận ra, bôn ba kiếm thật nhiều tiền nhưng thiếu cái gốc quê, không kết nối được với mảnh đất mình sinh ra thì cũng như cái cây nhìn bên ngoài thì xanh tốt nhưng đã mục rỗng bên trong. Một cơn gió lớn có thể gãy ngang, tróc gốc.
Tôi hay chơi với những người lớn hơn mình. Có những người bằng tuổi mẹ tôi nhưng vẫn bảo, “xưng anh em đi mày”, chắc do tôi già. Nhưng quả thực, có những người bạn lớn tuổi hơn, mình có lợi rất nhiều. Không phải tiền bạc mà là kinh nghiệm sống, lắng nghe được những trăn trở của họ để rồi tự rút ra được một bài học gì đó, chuẩn bị trước cho hành trình già đi thật sự (là tất yếu, đương nhiên) của mình.
Rồi, tự nhiên tôi nhớ tác giả Vũ Thế Thành. Ông viết trong Những thằng già nhớ mẹ(NXB Hội Nhà Văn) rằng: “Tuổi càng cao, càng dễ quên chuyện trước mắt, nhưng càng nhớ chuyện xa xôi. Tuổi đời, tình đời trải miết rồi, nay nhớ về mẹ, thấy mình còn biết bao điều thiếu sót và ray rứt, cứ giá mà... giá mà...”.
Trong thế giới “mở” của ngày hôm nay, định nghĩa về “công dân toàn cầu” không còn xa lạ khi dường như những người trẻ ở quê lớn lên đều tha hương mưu sinh. Gần thì từ miền Tây lên Sài Gòn, xa thì từ những tỉnh thành miền Trung, miền Bắc vào TP HCM, mải miết kiếm tiền, lập sự nghiệp, lập gia đình, lo cho con cái…
Vòng lặp của con người đó khó tránh. Nhưng làm sao để những cuộc tha hương ấy vẫn đong đầy kết nối giữa những người thân thuộc, xóm giềng, bà con, dòng họ là câu chuyện văn hóa “đi để trở về” thật đẹp. Có nhiều cuộc đi-về không chỉ trong ranh giới tỉnh này, thành phố khác mà giữa Việt Nam với bao nhiêu quốc gia khác, cách hàng chục giờ bay. Vậy đó, nhưng họ vẫn về! Đất quê, tình yêu ấy thôi thúc.
Người già ở làng quê Việt những ngày này hẳn sẽ rất vui, như má của Thành hay gia đình của Trang, hai trong số những con người có quê ở miền Tây tôi biết.
Tôi hiểu cảm xúc đó của họ vì tôi cũng là người xa quê, xa mẹ.
Vài hôm trước, tôi xem phim của Lý Hải. Lật mặt 7 - bộ phim vừa ra rạp đã làm nóng phòng vé - cũng có lý do, vì đã chạm tới cảm xúc của nhiều người. Tôi khóc, vì bộ phim đã kể những câu chuyện rất thật, những lát cắt rất đời từ gia đình điển hình của bà Hai, nhân vật chính của bộ phim.
Sinh con đông là “đặc sản” của xã hội Việt Nam những năm tám mấy, chín mươi của thế kỷ trước, đến nỗi từ hội hè đến trường học, xóm thôn đến phố thị đều kêu gọi kế hoạch hóa gia đình. Sinh con để nhờ, vì thời đó chủ yếu làm nông nghiệp, ai có nhiều nhân lực thì có thể cuốc đất, vỡ điền, làm ăn đỡ vất vả hơn. Nhưng rồi, xã hội công nghiệp, việc rời làng quê của những người trẻ thế hệ 8X, 9X đã quá quen thuộc. Kế đó là những gia đình thế hệ mới đa địa phương được biểu hiện. Về quê là câu chuyện tính toán của họ, lễ 30/4 về nhà nội, Tết nguyên đán về nhà ngoại, rồi đảo lại.
Về với mẹ là gạch đầu dòng mang tính biểu tượng của việc trở về với bến thương yêu đang đợi chờ ta. Ở đó, có người già cần những đứa con đứa cháu về thăm để nấu bữa ăn ngon, món quê, đặc sản, kể chuyện hồi xưa. Rồi lại đùm túm gửi đi mớ quà quê. Cha mẹ nào chẳng vậy.
Với những người con, về quê dịp lễ (hoặc sau lễ như tôi) cũng là cách làm mới tâm hồn, kết nối yêu thương. Gia đình với tôi là thuốc chữa lành tốt nhất. Vì vậy, đường về quê có thể khá vất vả, đôi khi tốn kém, nhưng “du lịch về nhà” mang một ý nghĩa thiêng liêng, sâu thẳm nên tôi cũng như nhiều người luôn để ở dạng ưu tiên số một.
“Ba mẹ ngày càng lớn tuổi. Người già sống bằng ngày bằng tháng. Có dịp thì về quê”. Đó là lời khuyên của những ông bà cụ lớn tuổi dành cho lớp trẻ xa quê như tôi. Tôi nhớ rồi rưng rức như lúc ngồi trong rạp phim xem Lật mặt 7, muốn chạy ù về nhà ôm mẹ, nói cám ơn, chứ không cần phải rong ruổi ở đâu đâu chỉ để chụp choẹt, check-in trên mạng xã hội.
Mà, thực ra, tôi thấy mấy hình mộc mạc đồng quê của mình cùng với mảnh vườn có bàn tay mẹ tôi chăm sóc, mỗi khi check-in đều đông đảo lượt xem, bình luận, thả tim hơn hẳn. Về nhà cũng “sống ảo” được mà!