Siêu máy tính dự đoán Real Madrid vs Arsenal, 2h00 ngày 17/4


相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Hải Phòng vs Bình Định, 19h15 ngày 18/4: Tin vào chủ nhà -
Tình yêu đầy phép màu của cô gái bị bỏng gần 80% cơ thểAna chụp ảnh bên đứa con “phép màu” Aziah
Ana Pack mới chỉ 14 tuổi khi xảy ra vụ nổ kinh hoàng khiến cô bỏng tới gần 80% cơ thể.
Cha của cô là Jesse, khi đó 34 tuổi, cũng đã qua đời trong cùng vụ tai nạn và tất cả bắt nguồn từ một mẩu thuốc lá Jesse ném qua cửa sổ xe hơi, đốt cháy khí đốt để sau xe, ngay gần nhà họ ở Venus, Texas.
Ana chụp ảnh khi bị bỏng nặng vào năm 14 tuổi
Sau vụ tai nạn, Ana ghét cay ghét đắng vẻ ngoài của mình và nghĩ rằng bản thân sẽ không bao giờ được yêu. Tuy nhiên bây giờ, sau 36 lần phẫu thuật, cô đã tìm thấy tình yêu và trở thành một bà mẹ.
Mới đây, Ana đã kể lại câu chuyện tuyệt vọng nhưng cũng đầy hy vọng của mình:
“Có mùi gì vậy hả cha?”, tôi đã hỏi cha ngay khi một ngọn lửa bùng lên ở đâu đó bên trong xe tải.
Jesse - cha tôi, và tôi đang trên đường đến một sự kiện tại trường học ở Texas, nơi chúng tôi sống. Tôi mới đi học ở ngôi trường đó và đội nhảy tôi tham gia sẽ có một màn trình diễn lớn.
Đó là ngày 17 tháng 8 năm 2009, tôi mới chỉ 14 tuổi.
Cuối tuần trước, khi chúng tôi tham gia một chuyến cắm trại, chúng tôi đã chất một đống rác thải và khí đốt ở phía sau xe tải. Sau khi cha tôi vứt điếu thuốc ra khỏi cửa xe giống như mọi khi, tôi bắt đầu ngửi thấy mùi khét.
Kinh hoàng hơn là khi tôi nhìn ra ngoài qua cửa sổ phía sau và thấy rằng chiếc xe tải đang bốc cháy.
“Cha ơi, xe tải đang bốc cháy!”, tôi hét lên.
“Nó chỉ cháy một chút thôi”, cha tôi nói. “Nhưng cha sẽ dừng xe lại”.
Cha tôi dập đám cháy và ngọn lửa có vẻ đã được kiểm soát.
“Hãy cứ đi về nhà, tại đó, chúng ta có thể hoàn toàn dập tắt ngọn lửa một cách an toàn. Chúng ta chỉ cách nhà có 5 phút”, cha tôi nói.
Tuy nhiên, khi chúng tôi tiếp tục đi, tôi có một cảm giác kỳ lạ và sợ hãi. Những miếng dán hình trên cửa sổ bắt đầu cuộn tròn dưới sức nóng từ ngọn lửa.
Vài giây sau, một vụ nổ khí ga nhỏ làm ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Khi ngọn lửa tấn công chúng tôi, cha tôi đã đâm chiếc xe tải vào lề đường. Qua hàng rào dây thép gai, chúng tôi chỉ còn cách nhà của mình 3 ngôi nhà.
Tôi nhớ là có 2 tiếng nổ nữa và khi tôi mở mắt, tôi đang nằm trên mặt đất, bên cạnh chiếc xe tải đang cháy dữ dội. Tôi không biết làm thế nào mà mình có thể ra tới chỗ đó.
Tôi hỏi một người hàng xóm rằng cha tôi ở đâu trước khi cầu xin cô ấy ngồi lại với cha tôi”.
Trước tai nạn, Ana từng là một cô bé 14 tuổi bình thường
Một xe cứu thương đã đến, đưa cả Ana và người cha đến bệnh viện Parkland Memorial ở Dallas. Ana bị ngừng tim và suýt chết trên xe.
Tại bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán Ana bị bỏng tới 78% cơ thể, bao gồm mặt, cổ, lưng, cánh tay, đùi, bụng và bắp chân. Ana bị sụp phổi nên không thể tự thở, mắt cô bị tổn thương.
Người mẹ Marinda sau đó còn nói lời từ biệt với cô, vì nghĩ Ana cũng sẽ ra đi như cha của mình. Thế nhưng trong khi người cha Jesse qua đời ở tuổi 34, Ana vẫn sống.
Dù bị bỏng gần 80% cơ thể, Ana vẫn tìm được tình yêu của đời mình
“Ngay khi nhìn thấy bản thân trong gương, tôi đã bật khóc. Tôi nhận ra kẻ đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Ngay giây phút đó, tôi lập tức cảm thấy sẽ không còn ai muốn tôi, không có người đàn ông nào thấy tôi hấp dẫn. Tôi đã được định sẵn sẽ cô đơn suốt cuộc đời”, Ana chia sẻ.
Ana chụp ảnh cùng chồng Raymundo và con trai Aziah
Sau đó, cô trở lại trường và cố gắng hoàn thành việc học nhưng khiếm khuyết về thị giác đã khiến cô phải chuyển đến trường dành cho người mù ở Texas, nơi cô tốt nghiệp vào tháng 6/2013.
“Trong những năm qua, tôi đã tiến hành nhiều ca ghép da và phẫu thuật tổng cộng 36 lần. Nhưng tôi chưa bao giờ thực sự tìm thấy tình yêu với bất cứ ai cho đến khi gặp Raymundo Valez, 25 tuổi, vào tháng 6/2016.
Chúng tôi gặp gỡ thông qua những người bạn chung và ngay từ đầu, anh ấy đã rất chú ý tới tôi. Tôi biết anh ấy có thể nhìn xuyên qua những vết sẹo và thấy con người thật của tôi”, Ana kể.
Cặp đôi chuyển đến sống với nhau vào tháng 10/2016 và sau đó, đến tháng 9/2019, Ana bất ngờ biết tin mình mang thai. Việc mang thai của cô diễn ra tốt đẹp dù có vài lo lắng. Đến ngày 24/2 năm nay, Ana sinh thường bé trai Aziah nặng 6 pound 6 ounce (2,8 kg).
Tình yêu không phải bức ảnh hoàn hảo bạn hay nhìn thấy trên Facebook
Cô bạn tôi rủ cả hội đi ăn tối, tiện thể cô ấy giới thiệu người yêu. Phải nói rằng tôi cực kỳ hào hứng...
"> -
Đi dọc quốc lộ 1A, đoạn qua địa phận xã Thanh Hải, huyện Thanh Liêm, Hà Nam, hỏi nhà ông Phạm Văn Nhẫn (SN 1963) ai cũng biết. Dường như tên và số điện thoại của ông được rất nhiều người sống trên đoạn quốc lộ này lưu lại. Lão nông Hà Nam gần 40 năm làm lụng nuôi những người tâm thầnGần 40 năm đi tìm người điên về nuôi
Nhà ông Nhẫn nằm ngay mặt đường. Khi chúng tôi đến, có hai người đàn ông đang ngồi trước cửa. Thấy có khách, người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo đỏ đứng dậy, đi về phía gốc cây gần đó để trốn. Thỉnh thoảng anh ngó ra nhìn khách rồi cười tủm tỉm .
Ông Phạm Văn Nhẫn (SN 1963). Chỉ tay về phía chàng thanh niên ấy, ông Nhẫn cho biết, anh tên Bình, được ông đón về nuôi 2 tháng nay, nhưng đến giờ Bình vẫn không nhớ được quê quán, cha mẹ của mình.
"Cách đây 2 tháng, vào lúc nửa đêm, người dân trong xã gọi điện cho tôi, báo có người nằm trong nghĩa trang xã Thanh Hải (huyện Thanh Liêm). Tôi phi xe đến thì thấy cậu này. Quần áo, đầu tóc cậu ấy lấm lem, hôi hám lắm. Tôi đưa cậu ấy về nhà, ép một cốc nước mía cho uống rồi đưa đi tắm, ăn cơm, sau đó chỉ phòng cho ngủ. Sáng hôm sau, tôi hỏi tên tuổi, quê quán nhưng cậu ta chỉ nhớ mỗi tên mình", ông Nhẫn nhớ lại cuộc gặp gỡ với Bình.
Từ đó đến nay, Bình được gia đình ông Nhẫn nuôi, chăm sóc như người thân trong nhà. "Cậu ấy ăn khỏe lắm, mỗi ngày 3 tô cơm to. Nhìn cậu ta, chẳng ai bảo có vấn đề về thần kinh, thế mà có nhớ được gì đâu", ông Nhẫn nói.
Anh Bình (áo đỏ) và ông Cường đang được cưu mang tại nhà ông Nhẫn. Bên cạnh anh Bình, một người đàn ông có đôi mắt buồn, liên tục nhìn xa xăm. Từ lúc chúng tôi đến, ông không nói lời nào, nhưng ông Nhẫn bảo, những lúc "lên cơn", anh ta gào, thét, đập chân đập tay dữ dội lắm.
"Ông ấy tên Cường (50 tuổi) ở với chúng tôi đã 14 năm rồi", ông Nhẫn giới thiệu.
Một buổi tối cách đây 14 năm, đang ở trong nhà, ông Nhẫn nghe tiếng gào thét ngoài đường. Mở cửa ra, ông thấy một người đàn ông ăn mặc rách rưới, mặt mũi đầy máu. Ông đưa vào nhà, cho đi tắm rửa, ăn uống. Sau đó, người đàn ông này nói với ông Nhẫn, quê của mình ở thị trấn Vôi (Lạng Giang, Bắc Giang).
Hôm sau, ông Nhẫn liên hệ địa phương, nhưng gia đình của ông Cường đã không còn ở đó. Vậy là, việc tìm kiếm thân nhân cho ông Cường rơi vào bế tắc. Gia đình ông Nhẫn thương tình, làm các thủ tục cần thiết để nhập khẩu cho ông vào nhà mình.
Cách đây mấy năm, ông Nhẫn nhận được một cuộc điện thoại. Phía đầu dây bên kia, người phụ nữ nhận là họ hàng của ông Cường, nhưng vì điều kiện xa xôi, chị không về thăm được. Một thời gian sau, người này mới thừa nhận là em gái của ông Cường.
"Năm ngoái, cô ấy về đây thăm. Lúc đó câu chuyện về ông Cường mới được làm rõ", ông Nhẫn kể.
Hóa ra, ông Cường bỏ nhà đi từ năm 1987. Gia đình đi tìm nhiều nơi không thấy, tưởng ông đã mất nên lấy ngày 30 Tết làm ngày giỗ của ông. Sau này, khi bố mẹ khuất núi, người em vào Nam xây dựng gia đình còn làm lễ đưa ông lên chùa. Không ngờ, ông Cường còn sống.
Hôm gặp gỡ, người em mừng mừng tủi tủi, nhưng vì nhiều lý do không thể đón anh về đoàn tụ. Người này lại nhờ ông Nhẫn tiếp tục cưu mang anh mình.
Ông Cường đã ở nhà ông Nhẫn được 14 năm. Lao động cật lực nuôi người điên
Nhiều người đến nhà ông Nhẫn, thấy cảnh người điên đứng ngồi, khóc cười ầm ĩ thì cám cảnh. Họ gọi ông là gàn dở, là bị "giời đày", bởi nuôi một người như vậy không đơn giản, huống hồ, họ chẳng máu mủ ruột già với gia đình ông. Thế nhưng, ông Nhẫn chỉ cười.
"Họ bị bệnh như vậy là đã khổ rồi. Mình giúp họ cũng là làm phúc cho mình”, ông Nhẫn nói.
Nghĩ thế nên từ năm 1984 đến nay, cứ dăm bữa nửa tháng, ông Nhẫn lại đưa một người điên về nhà chăm sóc. Căn nhà nhỏ, tuềnh toàng không đủ chỗ ở cho những người lạ, ông Nhẫn phải xây thêm phòng ở phần đất phía sau. Đợt nào đông quá, ông phải trải chiếu trên nền nhà để họ có chỗ nghỉ ngơi.
Đó là những người đi lang thang trên quốc lộ 1A, đoạn qua địa phận huyện Thanh Liêm, Hà Nam. Người dân thấy nên đưa về nhà ông hoặc gọi ông đến đón.
“Tôi cưu mang những người điên dại, đi lang thang gần 40 năm nay, nên bây giờ, cứ thấy trường hợp như vậy là người dân trong vùng gọi điện cho tôi. Tôi lại đi đón bất kể ngày đêm”.
“Cách đây không lâu, tôi cũng giúp đỡ một phụ nữ quê Hải Dương. Chị ta bị trầm cảm sau sinh, không mặc quần áo, cứ chạy trên đường. Bây giờ chị ấy được gia đình đón đi rồi”, ông Nhẫn kể lại.
Để tiện cho sinh hoạt, ông Nhẫn xây riêng một gian nhà nhỏ cho những người ông đưa về cưu mang. Theo lời ông Nhẫn, những người có thần kinh không bình thường được ông đưa về nhà cho ăn uống, ngủ nghỉ, sau đó, ông sẽ tìm thân nhân cho họ. May mắn, hầu hết những người được ông cưu mang, sau một thời gian đều được gia đình đón về. Trong đó có cả những người ở Quảng Ngãi, Lạng Sơn, Yên Bái, Bắc Giang …
Để có kinh phí làm những việc như vậy, ông Nhẫn bảo, vợ chồng ông cấy 1 mẫu ruộng. Ngoài ra, ông còn làm thêm nhiều việc khác như bán nước, sửa xe, chạy xe ôm …để mưu sinh, nuôi 4 đứa con.
Cuộc sống khó khăn nhưng cứ thấy những người như vậy đi lang thang là ông không cầm lòng được.
"Tôi giúp cho hàng trăm người rồi, nhưng không mong được đền đáp. Tôi cũng chẳng đòi hỏi gì từ thân nhân của họ". Nhưng bù lại, ông khoe, bản thân có tới cả chục con nuôi - là những người ông đã cưu mang, giúp đỡ.
Những ngày Tết hay nhà có việc, họ lại tập trung về khiến căn nhà nhỏ của ông thêm rộn tiếng cười.
Chia sẻ với PV VietNamNet, ông Trần Văn Tắm, Chủ tịch UBND xã Thanh Hải, huyện Thanh Liêm, Hà Nam cho biết, gia đình ông Nhẫn không khá giả, thu nhập chủ yếu dựa vào đồng ruộng và một vài nghề phụ nhưng nhiều năm nay, ông Nhẫn liên tục có những hoạt động giúp đỡ người có vấn đề về thần kinh, đi lang thang trên địa bàn. Những người này được ông đưa về nuôi, chăm sóc sau đó tìm thân nhân giúp.
Đây là hành động đáng quý. Và đáng ngưỡng mộ hơn là mọi chi phí giúp đỡ người đều do gia đình ông Nhẫn tự bỏ tiền túi ra làm.
Đầu năm 2013, ông Nhẫn đã vinh dự được nhận bằng khen của Chủ tịch UBND tỉnh Hà Nam vì: “Đã có thành tích trong hoạt động nhân đạo và từ thiện”.
Người phụ nữ Bắc Giang học hết lớp 3 trở thành ‘đại gia chân đất’
Tay cầm phích nước, đầu đội chiếc nón đã cũ sờn, bà Thuỷ đi chân đất từ phía cuối xưởng lên tiếp chúng tôi. Vừa mời khách vào, bà vừa giải thích “phải giám sát công nhân liên tục, không lại làm láo báo cáo hay”.
"> -
Ngôi nhà nghệ thuật làm lại từ chiếc xe bus bị bỏ hoang"Studio xe bus" ngập màu xanh, mang đậm chất thơ của Lu Jie (sống tại tỉnh Hà Nam, Trung Quốc) khiến nhiều người chú ý. Khó để nhận ra đây vốn là một chiếc xe cũ kỹ, han gỉ và dường như vô dụng. Phát hiện ra chiếc xe bị bỏ hoang trong công viên Longwu hồi năm 2018, Jie nảy ra ý tưởng cải tạo nó thành không gian đặc biệt.
Cô đã chi 30.000 nhân dân tệ (gần 99 triệu đồng) để trả phí thuê xe mỗi năm và dùng số tiền tiết kiệm còn lại biến nơi đây thành thế giới riêng của mình. Phía ngoài xe được sơn màu xanh nổi bật, bên trong là màu trắng. Sau khi được "thay áo mới", chiếc xe cũ có diện mạo khác hoàn toàn, mang đầy tính nghệ thuật. Dù không gian bị hạn chế nhưng "studio xe bus" được thiết kế có cả sân thượng bên cạnh, ban công nhỏ phía sau và một khu vườn để chủ nhân của nó trồng các loại hoa, cây cỏ.
Studio được chia thành 3 khu: nơi làm việc, khu vực trải nghiệm và phòng khách. Khu vực trải nghiệm được trang bị ghế, bàn bằng gỗ và được trải đệm mềm. Jie cho biết hầu hết đồ nội thất trong xe đều được mua ở chợ trời. Ngoài ra cô cũng tự may rèm cửa, làm hàng rào và một số vật dụng để tiết kiệm chi phí. Nhiều đồ vật tinh tế làm bằng cây, hoa khô được đặt trong phòng. Những vật nhỏ này được Lu Jie tìm thấy trên núi. Cô đã thu thập chúng lại và tạo thành dây chuyền, vòng tay và các khung tranh trang trí giúp cho không gian thêm bắt mắt và tươi mới hơn. Jie vốn là sinh viên ngành Thực vật tại ĐH Công nghệ Chiết Giang. Sau khi tốt nghiệp, 9X từng là trợ lý cho một công ty thiết kế cảnh quan. Thế nhưng chính nguời sếp khi nhìn thấy sản phẩm làm bằng tay của cô, ông cảm thấy thật đáng tiếc nếu cô không theo đuổi nghề thủ công. Nhờ sự khích lệ từ ông chủ, Lu Jie quyết định nghỉ việc sau 2 ngày đi làm để tập trung phát triển niềm đam mê của mình. Hiện cô đã chuyển về sống tại công viên và mở một xưởng nhỏ có tên là "The Human Grass". Những vạt hoa, bụi cây xanh mướt ngày càng tươi tốt nhờ bàn tay vun vén của Jie. Hàng ngày, Jie làm việc cùng những người bạn có chung niềm yêu thích thực vật. 9X tự lái chiếc xe điện nhỏ để đào cây trên núi. Trở về với đầy những cây cỏ, lá hoa và nấm, cô gái trẻ say mê sáng tạo các sản phẩm nghệ thuật. Xe bus của Lu Jie đã trở thành "xứ sở diệu kỳ" - nơi yên tĩnh hiếm hoi trong thành phố ồn ào, tấp nập. Cô cảm thấy hạnh phúc nếu có ai đó tìm đến đây và cùng cô khám phá vẻ đẹp của những loài thực vật. Trung Quốc di chuyển tòa nhà khổng lồ nặng hàng nghìn tấn
Một tòa nhà cao tầng khổng lồ nặng hàng nghìn tấn ở Trung Quốc được di chuyển trên những bánh xe.
">