Nhận định, soi kèo Kryvbas vs Shakhtar Donetsk, 18h00 ngày 16/4: Thất bại liên tiếp


相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Yokohama Marinos vs Shimizu S -
Truyện 101 Cách Viết Thư Tình Tán Lớp Trưởng
[Dang oi nho Dang wá]
Điện thoại của Diệp hôm qua để trong túi áo khoác, đạp xe nhanh quá văng khỏi túi bay ra giữa đường bị xe tải kẹp mất xác. Nó tin là điện thoại của nó chưa chết, chỉ là được truck-kun giúp isekai mà thôi, nhưng dù chết hay chưa thì Diệp đã mất phương tiện liên lạc với bạn trai rồi... vì vậy nó đang dùng đôi tay run lẩy bẩy nhắn tin cho Đăng bằng smart ti vi ở phòng khách lạnh lẽo. Mùa đông năm nay lạnh quá.
[Ừ, đang nhắn tin bằng gì đấy?] - Đăng rep bằng tốc độ bình thường của người dùng điện thoại.
"Tờ i vờ i."
[Ti vi] - Diệp ghi có bốn chữ cái mà loay hoay mãi mới xong.
Đăng: [...]
[Thôi ngủ sớm đi.]
Hôm qua Đăng nhắn tin cho Diệp từ chiều tới tối muộn không thấy nó trả lời. Dù cả hai cũng ít nhắn tin, bởi trên lớp thì ngồi gần bàn, tới tối thì Diệp lại qua nhà Đăng học thêm đến hơn chín giờ tối mới về nên không cần giao tiếp qua điện thoại nhiều, chỉ tới khi cả hai ai về nhà nấy mới nhắn qua lại đôi ba câu chủ yếu là gửi meme và cuối cùng là chúc ngủ ngon. Nhưng cả tối qua Đăng vừa nhắn vừa gọi mà không được, vì sốt ruột nên phi thẳng xe sang nhà nó hỏi han lúc 23 giờ 35 phút. Đăng sang vào cái giờ khá muộn nên cả hai đã đứng tâm tình khá lúng túng dưới sự quan sát của phụ huynh.
Cứ nghĩ là cả hai không quá cần thiết việc nhắn tin cho nhau, nhưng sự thật là thiếu vài câu nhắn vớ vẩn đứt quãng 10-20 phút gửi một lần cũng khiến bọn yêu nhau bứt rứt vô cùng, mà Diệp không thể mặt dày vào mượn điện thoại của bố mẹ để nhắn tin cho bạn trai được nên nó phải dùng tới phương án cuối cùng. Còn Đăng cứ tưởng tối nay không được nhắn tin với Diệp ai dè lại nhận được mấy câu nhớ nhung vào giờ này.
[Nho Đăng k ngu dc] - Mày mò một lúc nó mới biết cách để gõ tiếng Việt trên ti vi.
[Vậy nói chuyện một lúc.]
[Uh, Dăng noi chuyen di]
Dù Đăng chúa ghét thằng nào chat không dấu và viết sai chính tả, thêm nữa Diệp còn chat lâu không chịu được, nhưng Đăng vẫn rất kiên nhẫn trả lời.
[Nói chuyện gì?]
[K biet nua, chi muon nc vs Đăng thoi]
Diệp nhắn xong câu này, Đăng cứ ngồi ngây ra, ngập ngừng không biết chat lại thế nào.
[M cung chat bang tv hay sao ma rep lau the?] - Diệp nhắn tiếp.
Cuối cùng Đăng cũng trả lời: [Tao thì muốn gặp mày.]
[Hihi iu Đăng
Trong video vỏn vẹn 20 giây, Diệp đang ngồi sau xe một thanh niên cao ráo, xe dừng trước cửa hàng bán điện thoại một lúc rồi hai người bước vào trong. Khi thanh niên kia quay ra nhìn Diệp thì Đăng mới thấy rõ mặt anh ta. Người này trông khá trẻ, mặt mũi cực kỳ đẹp trai cùng kiểu tóc thời thượng, anh ta vừa mỉm cười thì cảnh xuân bung nở, cuốn hút tới mức hư cấu. Quần áo phụ kiện của anh ta phong cách nhưng không trẩu, hơi có phong thái người trưởng thành, có lẽ là độ tuổi của kẻ đang trong khoảng giữa của học đại học và đi làm.
Diệp và anh ta thoải mái tự nhiên hết mức, đứng cùng một lúc thôi mà hết trêu đùa lại cười nói, cay mắt hơn cả là việc hai người đó còn mặc... áo đôi? Cả hai đều mặc hoodie đen trơn giống hệt nhau. Vậy mà thứ duy nhất cậu và Diệp từng mặc giống nhau chỉ có đồng phục trường đấy...
Càng nhìn gương mặt tươi cười của Diệp, Đăng càng thấy khó thở.
Anh ta mua điện thoại cho Diệp?
Nghĩ như vậy, não cậu quay cuồng như bị ai đó cho vào máy giặt, chóng mặt tới mức muốn ói ra máu.
Tự nhiên muốn giết người.
Không, giết người là phạm pháp.
Nếu Diệp không thích cậu nữa thì cùng lắm là chia tay.
Không, cậu không muốn.
Hay là hỏi thẳng cho nhanh.
Đây là phương án hợp với cách làm việc của Đăng nhất, nhưng hình ảnh kia rành rành như thế làm gì còn có cách giải thích nào khác được nữa?
Đăng cố gắng bình tĩnh lại để cho bộ não hoạt động một cách bình thường. Dù thông minh đến mấy thì cậu vẫn chưa yêu ai bao giờ, tất cả những điều cậu biết chỉ là lý thuyết trên mạng, ngoài ra thì ở trên trường cũng không có đối thủ cạnh tranh nên tạm thời vẫn khá tự tin. Nhưng lúc này hết tự tin nổi.
Cậu nhớ đến mấy câu cậu đọc được trong sách, đại loại là "những thứ mình nhìn thấy tận mắt chưa chắc đã là sự thật" gì đó, nhưng càng nghĩ đầu càng loạn, IQ lao dốc bất thường như thị trường chứng khoán.
Cậu dùng tất cả tự tin bấm gọi vào số mà Diệp hay dùng để nhắn tin cho cậu. Đợi một lúc lâu sau mới có người bắt máy.
"Ai đấy?"
Đăng quên cả thưa gửi, hỏi luôn: "Bà ơi bạn Diệp có nhà không ạ?"
"Diệp á?" Bà nội ngẫm nghĩ, nhớ rằng Chủ nhật nào Diệp cũng sang nhà bạn trai chơi nên đáp: "Nó đi chơi với bạn dai rồi."
"> -
Webgame Trảm Long Quyết được mua về Việt NamTrò chơi có 3 class nhân vật gồm Ứng Long, Tiêu Dao và Thái Hư sử dụng các loại vũ khí lần lượt là thương, quạt và kiếm. Giữa ba phái thể hiện sự tương sinh tương khắc với nhau khá rõ rệt, bên cạnh đó mỗi phái cũng có một vai trò cụ thể như đánh xa, đánh gần, buff hiệu ứng. Đặc biệt trong Trảm Long Quyết chỉ cần đạt đủ cấp 55 người chơi có thể cùng lúc tu luyện cả 3 phái tạo lên lối chơi vô cùng đa dạng.
Trảm Long Quyếtsở hữu đồ hoạ tươi sáng nhưng không quá màu mè, các chi tiết được thể hiện khá sắc sảo đem lại trải nghiệm chân thật cho người chơi. Chuyển động của nhân vật mượt mà, khi điều khiển nhân vật di chuyển hay tung chiêu không bị delay mang lại cảm giác như đang chơi một game client.
Là một webgame thế hệ mới với công nghệ hiện đại, Trảm Long Quyếtgần như sở hữu đầy đủ những tính năng của các đàn anh đi trước, bên cạnh đó xây dựng cho mình những điểm nhấn riêng như hệ thống hệ thống auto cày cuốc, tự do giao dịch, hệ thống Đế Binh tạo hình cực chất, số lượng Pet lên đến gần 100 loại, hệ thống vận tiêu theo 4 chặng đồ sát người chơi cướp vật phẩm, chiến trường loạn chiến với sức chứa hàng ngàn người.
Theo một nguồn tin riêng, Trảm Long Quyếtsẽ ra mắt trong tuần đầu tháng 8/2015.
Hiện tại fanpage của game đã xuất hiện ở địa chỉ http://facebook.com/gametramlongquyet
Một số hình ảnh đẹp của game
ML
"> -
Truyện Tinh Hà Rực Rỡ, May Mắn Thay
(*Tương tự với 'tiểu thư', cách gọi con gái nhà quyền quý trước thời Xuân Thu.)
Du Thái Linh vội hoàn hồn, ngồi lại đàng hoàng (mà nói cho đúng là quỳ). Người đàn bà kia đặt khay lên chiếc bàn dài, trên khay là một hai chiếc bát sành một lớn một nhỏ, bát to đựng thuốc nóng hổi, bát nhỏ đựng mứt hoa quả. Du Thái Linh cầm bát sành lên nhấp một hớp, vị đắng lập tức lấp đầy khoang miệng, đúng là còn khó uống hơn cả thuốc trừ sâu, dĩ nhiên là cô chưa từng uống thuốc trừ sâu.
Sau đó cô nhón lấy miếng mứt sên đường cho vào miệng ngậm, đồng thời quan sát người đàn bà ngồi ở đối diện. Bà ấy bảo Du Thái Linh gọi mình là Trữ, nhưng Du Thái Linh không quen dùng một chữ để gọi người khác - vì điều đó khiến cô nhớ đến cái tên gọi chung khi bà chủ tiệm làm tóc đa năng trên thị trấn cất cái giọng ỏn ẻn gọi N nhân tình của mình. Rặt nỗi không biết phong tục địa phương nên cô không dám gọi bậy. Hôm trước mới nghe A Mai nói ở làng bên có một đứa bé gặp ác mộng nói lung tung, bị vu sĩ dốc cho một bát thuốc tro bùa chú suýt đi tong nửa cái mạng, thế nên cô cũng chỉ gọi ậm ờ cho qua, ai biết quả thực chỉ gọi người phụ nữ đó là Trữ thôi cũng được.
Người phụ nữ tên Trữ có khuôn mặt chữ điền với vóc người tráng kiện, vẻ mặt nghiêm nghị, mặc thâm y* có vạt áo ngắn bằng vải bố màu tro, quần không quá dài để lộ gấu, ắt là để tiện làm việc. Không giống như đồ cô đang mặc, dẫu không phải lụa là nhưng được may bằng vải bông rất dày, quấn một vòng quanh hông, dài tới mu bàn chân, còn bé gái A Mai chừng mười tuổi bên cạnh thì ăn mặc càng đơn giản hơn, chỉ mặc mỗi áo bông ngắn, bên dưới là quần bông thật dày chạy khắp sân.
(*Thâm Y (深衣) lại là loại trang phục có phần thượng y (gọi là "y"衣) và hạ y (gọi "thường"裳) khâu lại với nhau thành một mảnh liền. Thâm y khi mặc vào có thể khó phân biệt với TSm. Điểm có thể dùng để nhận biết là TSm thường có xẻ vạt hai bên còn thâm y thì không và trông như một chiếc áo quấn.)
Mười mấy ngày trước, Du Thái Linh nửa tỉnh nửa mê nằm trên đệm, mí mắt nặng trịch, chỉ nghe thấy một giọng nữ chói tai đang mắng mỏ: "... Mụ già ngớ ngẩn vô dụng kia, nữ quân* nhà ta giao nhiệm vụ cho mụ mà mụ dám thờ ơ tới mức này, nếu nữ công tử có mệnh hệ gì thật thì có nhét cả nhà mụ cho chó ăn cũng không bõ!"
(*Từ cổ, tương đương với cách gọi phu nhân, nữ chủ nhân của gia đình.)
Sau đó là một giọng nữ run run lên tiếng: "Chính ban đầu là cô bảo tiểu nhân đừng để ý đến con bé, cứ để con bé mắng chửi đạp đánh, làm sai ở chỗ này thì phải bị phạt, cứ mài giũa tính nết trước rồi nói sau mà, ai ngờ con bé lại bị sốt..."
Giọng nữ chát chúa kia lại nói: "Đồ vô liêm sỉ, dù nó có làm sai thì cũng là nữ công tử của gia chủ, đâu đến lượt mụ xem thường hả!?"
... Du Thái Linh lại mơ màng chìm vào giấc ngủ, chỉ cảm thấy có người đang đút nước thuốc cho mình, lúc ấy ý chí phải sống của cô đang rất mãnh liệt, thế là cố gắng nuốt xuống, trong mơ màng cô lại nghe thấy giọng nữ chói tai kia cười bảo: "... Ta cũng chẳng giấu gì mụ, đây là củ khoai nóng, nhẹ không được nặng không xong, nay bệnh ra như thế lại không ai chịu trách nhiệm, mụ thì hay rồi, mấy ngày nay cứ van xin ta..."
Tiếp đó là giọng từ tốn của người đàn bà tên Trữ, bà ấy cười nói: "Nữ công tử mà không bệnh tới như thế thì chuyện tốt này đâu đến lượt tôi, tôi chỉ cầu gia chủ niệm tình chút công sức của tôi, mong sau này A Mai A Lượng nhà tôi có được chỗ đứng tốt thôi." Tiếp nữa là tiếng đồng tiền va chạm kêu leng keng, giọng nữ cao kia hài lòng bảo: "Cũng được, nếu mụ đã nhận chuyện vô tích sự này thì nhớ mà làm cho tốt." Nói đoạn, cô ta xoay người bỏ đi.
Bạn học Du Thái Linh vốn được điểm tuyệt đối môn Lô-gích học dù có bị sốt cao thì vẫn có thể đoán ra, cơ thể này chắc chắn là của một vị tiểu thư nhà quý tộc cổ đại lỡ làm sai chuyện gì đó, hiện giờ đang chịu phạt ở nông thôn, người chăm sóc vô trách nhiệm đã khiến cô nhóc sốt cao đến chết, nhờ thế mà mình có được cơ hội mới.
Lần đầu tiên nhìn thấy người đàn bà tên Trữ đó, Du Thái Linh đã lấy hết kiến thức cổ đại cực kỳ ít ỏi của mình để phân biệt, chỉ mong bà ta đang mặc trang phục Mãn Thanh thắt đuôi sam hoặc là trang phục thời Đường hở ngực - cô thực sự không ngại lấy một ông chồng trọc nửa đầu hoặc một tên thích để hở mông vào mùa đông đâu! Đáng tiếc, cô hoàn toàn chẳng nhận dạng được bộ thâm y này là phục sức của thời đại nào trong quá khứ. Du Thái Linh ủ rũ hết ba ngày, đến ngày thứ tư khi đã khỏe được phần nào, đi theo A Mai xem tân nương xuất giá thì mới bất chợt thấy vui vẻ lại. Đương nhiên lúc đó A Mai không biết vì sao nữ công tử bình thường cứ u sầu lại đột nhiên phấn khích như thế.
Người đàn bà tên Trữ cũng đang quan sát Du Thái Linh, thầy lang đã để lại đủ thuốc chữa bệnh cho cô, thuốc đắng đến mức chính bà ấy nếm thử cũng phải cau mày, thế mà nữ công tử chỉ nhổ ra mỗi lần đầu, những lần sau đều một hơi uống cạn thuốc, không hề kêu đắng, bộ dạng nghiến răng mím miệng kia thực sự trông rất cố chấp. Bản thân bà ấy đã ít nói lắm rồi, thế mà tiểu nữ quân này càng ít nói hơn, ngoài nói đôi câu với A Mai thì thường xuyên im thin thít cả ngày - vì sao lại khác hẳn với hình dung bên ngoài thế nhỉ, Trữ nghi ngờ nghĩ.
">