Nhận định

Truyện Xuyên Sách Trở Thành Nha Hoàn

字号+ 作者:NEWS 来源:Nhận định 2025-04-01 02:19:07 我要评论(0)

Tôi không biết mình đang ở đâu,ệnXuyênSáchTrởThànhNhaHoàbong da lưu xung quanh là một màu trắng xóa,bong da lưubong da lưu、、

Tôi không biết mình đang ở đâu,ệnXuyênSáchTrởThànhNhaHoàbong da lưu xung quanh là một màu trắng xóa, mọi thứ lúc này chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, mọi xúc cảm, suy nghĩ như bị đình trệ, trong đầu là sự trống rỗng, mọi kí ức thì lại mơ hồ không rõ. Cả cơ thể nhẹ bẫng, tứ chi như chẳng thể hoạt động. Bỗng một giọng nói nhẹ bâng quơ vang lên trong đầu khiến sự kìm hãm cùng ý thức dần trở lại.

- A Vân dậy, dậy tiểu thư cho gọi cô kìa. Nếu không nhanh lên cẩn thận cô lại bị phạt nữa đấy.

Tôi từ từ mở mắt, đầu bỗng xẹt qua một tia đau đớn khiến tôi phải nhíu mày, không tự chủ mà dùng tay đập vào đầu mình mấy cái. Lúc này hiện trước mắt tôi là trần nhà nhìn khá cũ kĩ, đương lúc không hiểu chuyện gì thì tiếng nói ấy lại vang lên:

- A Vân cô không sao chứ, đừng làm ta sợ.

Hơi ngước nhìn, đó là một cô gái khoảng 15, 16 tuổi mắt to tròn, mặt trái xoan, tóc được búi lên hai bên trông rất thanh tú, chỉ có một điều khiến tôi vô cùng ngạc nhiên đó là cô ấy mặc đồ cổ trang. Đương lúc không hiểu chuyện gì thì một ý nghĩ xẹt qua khiến tôi vô cùng sợ hãi, giọng nói ấp úng:

- Cô là ai, sao tôi lại ở đây. Các người bắt cóc tôi đúng không. Tôi nói trước là tôi không có tiền đâu đấy đừng có hi vọng.

Vừa dứt lời tôi lại thấy mọi chuyện dường như có phần không đúng, dạo này bọn bắt cóc đều có quy mô thế sao. Người canh giữ còn mặc đồ cổ trang, hơn hết lại là một cô gái không sợ mình bỏ trốn à.

Cô gái kia còn đang ngơ ngác không hiểu tôi nói gì, thấy tôi chạy ra ngoài cũng liền đuổi theo, vội bắt lấy cánh tay tôi rồi nói:

- A Vân cô sao vậy ta là A Kiều nè, chúng ta cùng vào phủ lúc nhỏ mà.

Ánh mắt cô ấy dần trở nên lo lắng, nhìn cũng không giống như đang diễn. Nhìn lại bản thân trên người cũng mặc đồ cổ trang. Chẳng lẽ nào, bản thân là xuyên không rồi, nhưng tại sao mình lại đến được đây. Bỗng cơn đau đầu ập đến khiến tôi đứng có chút không vững, hàng loạt hình ảnh tựa thước phim truyền vào đầu.

Khung cảnh tối đen như mực chỉ có một vài chiếc xe là đi lại, đèn pha ô tô sáng rực khiến cho cung đường bớt đi sự ảm đạm, sợ hãi. Một người phụ nữ với chiếc xe máy đã cũ kĩ băng băng trên con đường dài mà người đó không ai khác chính là tôi cùng lúc đó là một xe tải bị mất phanh đi đến hai xe tông vào nhau, tôi bị bay đi xa, có lẽ...trong khoảnh khắc ấy tôi đã chết rồi.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Tần Mệnh đẩy ra cửa sắt, búng tay cái tách, giống như không có gì xảy ra.

Lão nhân tóc trắng xóa ngồi yên lặng ở dưới gốc cây già phía xa, chỗ đó có một ngôi mộ lẻ loi. Lão nhân mỗi ngày đều sẽ ngồi ở nơi đó, yên lặng tưởng niệm người đã khuất.

Một kẻ cô đơn một mình, một người thì kiên cường có chút bướng bỉnh. Hai tính cách hoàn toàn khác nhau nhưng lại sinh hoạt chung một chỗ hòa thuận nhiều năm, nói đến cũng phải một cái chuyện lạ.

Tần Mệnh ngâm nga một điệu hát dân gian, đến trong nhà kho thay một thân quần áo sạch. Không ảo não, không có cảm giác thất bại và cũng chẳng có oán hận ai. Nói là thất bại nhiều nên quen thì chẳng thà nói rằng hắn đang cố gắng tỏ ra lạc quan, một kiểu lạc quan ở dưới sự kiên trì và cứng cỏi, vẫn như vậy, tám năm.

Lão nhân lẳng lặng ngồi bên ngôi mộ lẻ loi nơi xa, giống như không hề nhìn thấy Tần Mệnh bị thương. Lão đặt toàn bộ sự chú ý của mình lên trên ngôi mộ và cây hoa ngọc lan đang dập dờn bên cạnh. Ngày nào cũng thế, ngoài việc dọn dẹp sơ nhà kho, ăn một chút gì, ông lão chính là ngồi ở chỗ đó bồi tiếp ngôi mộ.

"Ngày hôm nay ăn cơm muộn tí, ta luyện một chút trước đã."

Tần Mệnh nói với ông lão rồi ngồi xếp bằng ở trên ghế đá, khí tức vững vàng, hấp thu sinh khí mỏng manh trong trời đất, điều dưỡng thân thể đang đau xót.

Hiện tại hắn vận chuyển không phải võ pháp, mà là một bộ hấp thu khí kì diệu—— Sinh Sinh Quyết!

Bình thường mà nói, các võ giả theo đuổi suốt đời đều là hấp thu năng lượng trong trời đất, ngưng tụ thành linh lực trong cơ thể, thông qua võ pháp đặc biệt hiện ra lực chiến đấu mạnh mẽ. Người đời đều công nhận năng lượng trong trời đất chính là trạng thái hoang dại, bản nguyên của linh lực.

Nhưng hiện tại Tần Mệnh bắt giữ cũng không phải năng lượng, mà là sinh khí, sinh mệnh khí!

Bộ thôn khí kỳ diệu lại hiếm thấy này đến từ chính lão nhân phía xa kia.

Từ khi Tần Mệnh bị giam ở Thanh Vân tông làm đệ tử bình thường, bị đưa đến nhà kho để làm nô bộc, ông lão đã ở đây. Dường như không có ai biết lai lịch của lão, mà cũng chả có ai quan tâm đến một lão già nát rượu như thế. Tính tình ông lão rất cổ quái, rất ít nói chuyện với Tần Mệnh chứ đừng nói là những người khác. Nhưng vào một đêm mưa năm năm trước, khi Tần Mệnh máu me khắp người bò trở lại, lão bất ngờ nói ra một bộ khẩu quyết, bị Tần Mệnh nhớ kỹ trong lòng.

"Sinh cơ phiêu miểu, tự do trong trời đất, không đầu không cuối."

"Bắc đẩu thừa khí, vận hóa bốn mùa, điều đình bát phương. Thiên địa tương giao, vạn vật sinh hóa, đến nơi đến chốn, tuần hoàn vãng lai."

"Bốn mùa mà sinh, ngày đêm mà thành."

"Tinh khí là vật, du hồn là biến."

"Tra lai lịch, xem vận hành, nếu có thể sáng tỏ đi tới, thì lại có thể xảo thêm vận trù, xu vượng tránh suy."

Tần Mệnh nghiên cứu tìm tòi gần ba năm, cuối cùng tìm hiểu thông suốt, cũng thấu hiểu đạo lí, vận dụng thành thạo.

Chính bởi phương thức thôn khí kỳ diệu này mà thương thế của Tần Mệnh có thể khỏi hẳn ở trong thời gian ngắn nhất, để hắn có thể ngoan cường sống đến hiện tại ở dưới sự hãm hại của Thanh Vân tông.

Ông lão không nói ra lai lịch của bộ khẩu quyết này, Tần Mệnh cũng không hỏi tới.

Tu dưỡng gần hết ngày, khí huyết cùng thương thế của Tần Mệnh đều khôi phục hơn nửa, cảm giác đau đớn đã gần như biến mất.

Hiệu quả thần kì của Sinh Sinh Quyết.

Hoàng hôn, Tần Mệnh thấy sắc trời đã muộn nên dừng tu luyện, đến trong nhà kho làm cơm nước, đặt ở trên bàn gỗ đơn sơ phía ngoài.

"Lão gia tử, ăn cơm."

Tất cả đều là chút rau dại thông thường, mỗi ngày đều không khác mấy. Nhưng Tần Mệnh vẫn làm ra nhiều món không giống nhau, bày biện bốn món trên bàn.

Lão nhân quay đầu lại nhìn món ăn một chút, có thể là nhìn vẻ ngoài ngon miệng, cũng có thể là do một ngày không ăn nên đói bụng, hắn phủi phủi bụi bặm trên người, ngồi xuống chậm rãi ăn, cũng không nói lời nào.

"Lão gia ngài ăn, ta luyện thêm chút nữa." Tần Mệnh thì ăn lung tung hai miếng rồi tiếp tục ngồi xếp bằng trên ghế đá nuốt khí sinh mệnh.

Hắn phải hóa giải thương thế nhanh một chút, không thể lưu lại mầm họa.

Ông lão nếm lần lượt hết các món, cảm giác hương vị không tồi, đem bốn dĩa món ăn đều kéo đến trước mặt mình, bắt đầu chậm rãi ăn.

Khẩu vị của hắn ngày hôm nay giống như rất tốt.

"Tần công tử?" Một thiếu nữ trắng nõn xinh đẹp gõ gõ cửa sắt rồi đi vào.

"Thải Y." Tần Mệnh cười khẽ chào: "Mấy tháng không thấy, lại xinh hơn."

"Mấy tháng không thấy, ngươi lại gây sự, không để người ta bớt lo. Nguyệt Tình sư tỷ để ta mang ít thuốc cho ngươi." Thiếu nữ lắc lắc giỏ trúc nhỏ trong tay, thuận tiện chào lão gia tử một tiếng nhưng không được phản ứng. Lão nhân vẫn tiếp tục ăn cơm, thiếu nữ cũng không thèm để ý, bước nhanh đi tới trước mặt Tần Mệnh, bước chân nhẹ nhàng: "Ta xem một chút vết thương thế nào rồi."

"Không sao, tốt lắm rồi, không cần lo lắng."

"Tốt thật? Ngươi sao phải khổ thế chứ? Biết rõ bọn họ sẽ không để cho ngươi thông qua." Thiếu nữ đem giỏ trúc nhỏ đặt ở bên cạnh Tần Mệnh, dáng dấp nàng thuần khiết, tươi tắn mỹ lệ, trắng nõn mềm mại giống như hoa sen mới nở, nhìn xem rất hoạt bát rộng rãi. Nhưng sắc mặt tái nhợt của Tần Mệnh vẫn để cho trên mặt nàng treo đầy lo lắng, trách cứ hắn kích động.

"Cơ hội bày ở nơi đó, không thử xem làm sao biết có được hay không."

"Cái đó mà là cơ hội gì, ngươi làm sao lại không hiểu đây? Có Đại trưởng lão bọn họ đè lên ở nơi đó, các trưởng lão khác sẽ không muốn gây phiền toái. Ta biết ngươi lo lắng cho thân nhân của ngươi, muốn đạt được địa vị để cải thiện tình cảnh của bọn họ. Nhưng ngươi càng cứng đối cứng như vậy, bọn họ càng chèn ép ngươi. Ngươi liền không thể thả xuống tư thái được hay sao?" Thải Y đau lòng dáng vẻ sắc mặt tái nhợt của Tần Mệnh.

"Thả xuống tư thái làm chó? Vẫy đuôi cầu xin? Khẩn cầu bố thí? Tần Mệnh ta làm không được."

Thải Y mấp máy miệng nhỏ hồng hào, không có nhiều lời nữa. Trước đây cũng đã khuyên không biết bao nhiêu lần, ngay cả Nguyệt Tình sư tỷ cũng từng khuyên, nhưng có tác dụng gì đâu? Nàng mở giỏ trúc ra, bên trong có hai bình thuốc thanh ứ điều khí, còn có ít bánh ngọt tinh xảo, nàng nói nhỏ: "Đoán xem là ai làm."

"Cám ơn Nguyệt Tình giùm ta, không cần lo lắng cho ta. Những năm qua ta không phải sống rất tốt sao?" Tần Mệnh cầm lấy bánh ngọt nhét vào trong miệng thưởng thức, vừa ăn vừa gật đầu: "Là tay nghề của Nguyệt Tình, hương vị rất tốt."

"Ngươi mà gọi là sống tốt hả? Chật vật cả ta đều đau lòng. Ba ngày hai trận đánh nhau, không phải ngươi đánh người khác đến vỡ đầu chảy máu, chính là người khác đánh ngươi thành máu me đầy người. Rõ ràng bọn họ là cố ý gây sự, ngươi có thể tránh được thì tránh chứ."

"Người yếu không chết được tử tế, kẻ mạnh không sống được tốt, ta muốn làm kẻ mạnh! Vĩnh viễn là kẻ mạnh!"

"Ai nói?"

"Phụ thân ta." Vẻ mặt của Tần Mệnh thoáng âm u, nhưng tiếp theo lại thoải mái, cầm lấy một cái bánh ngọt thưởng thức.

Thải Y há miệng, cẩn thận nhìn một chút sắc mặt của Tần Mệnh: "Ngươi... hận bọn họ sao? Ta không ý tứ gì khác, chính là người khác đều nói bọn họ kỳ thực là..."

"Hận? Tại sao ta muốn hận. Bọn họ sẽ không vứt bỏ ta, sẽ không vứt bỏ người thân."

"Xin lỗi, ta nói nhầm." Thải Y biết đụng tới chuyện cũ thương tâm của Tần Mệnh.

"Ta không sao rồi, yên tâm đi."

"À, Nguyệt Tình sư tỷ bảo ta nhắc nhở ngươi, ngươi lặng lẽ mấy tháng rồi đột nhiên thể hiện công khai thực lực cảnh giới Linh Vũ, sẽ đưa tới rất nhiều sự chú ý, sẽ có nhiều người chèn ép ngươi hơn, ngươi phải chuẩn bị tâm lý."

"Ta có sợ sao? Tám năm, rốt cục để ta đột phá cảnh giới Linh Vũ. Đây chỉ là bắt đầu, ta sẽ trở nên càng mạnh hơn, để cao tầng của Thanh Vân tông chân chính coi trọng ta. Một ngày nào đó ta sẽ giải cứu thân nhân cùng hai mươi vạn thành dân của ta." Tần Mệnh tùy ý nói, nhưng sự kiên định lộ ra trong giọng nói chỉ có hắn mới hiểu được.

"Ngươi đừng gấp gáp như vậy, tám năm còn nhẫn nại được huống hồ hiện tại? Sắp tới nếu như thật sự cảm giác có ai muốn hại ngươi, liền đến chỗ Nguyệt Tình sư tỷ, chúng ta không thể cứu Lôi Đình Cổ thành, nhưng nhất định có thể bảo vệ ngươi..."

"Oành!!"

Cổng sắt nhà kho bị đạp mở, Triệu Liệt mang theo tuỳ tùng của hắn nghênh ngang đi vào.

"Triệu Liệt! Ngươi tới đây làm gì!" Thải Y buồn bực, dọa ta một hồi.

Triệu Liệt cũng không bất ngờ việc Thải Y ở đây: "Đây không phải Thải Y sư muội sao? Đã lâu không thấy, ta đều không nhận ra."

"Ta đang hỏi ngươi đây, ngươi tới nơi này làm gì?"

"Triệu Liệt ta muốn đến nơi nào đều phải báo cáo cho ngươi?"

"Ở đây không hoan nghênh ngươi, đi ra ngoài!" Thải Y rất rõ ràng bọn họ tới là muốn làm gì.

"Nơi này là nhà ngươi sao?" Triệu Liệt lộ ra nụ cười xấu xa, mấy cái tuỳ tùng cũng không khách khí cười khà khà.

"Ngươi..."

Tần Mệnh ngồi ở trên ghế đá không đứng dậy, vừa ăn bánh ngọt vừa nói: "Không nên tức giận vì đám rác rưởi."

"Tội dân Tần Mệnh, ngươi vừa nói cái gì? Dám nói lại một lần nữa?" Triệu Liệt đi về phía bọn họ.
" alt="Truyện Tu La Thiên Đế" width="90" height="59"/>

Truyện Tu La Thiên Đế

- Thuyền trưởng Man xanh giữ sự điềm tĩnh, vẻ khiêm tốn nhưng trong lời nói thì chứa đầy sự "trêu tức" cho kẻ thua cuộc - MU, trong đó có việc khen Ibrahimovic và ra sức bảo vệ Bravo.

Pep Guardiola đã tàn nhẫn đến tận cùng đẩy người gác đền số 1 Joe Hart ra khỏi Etihad để mang về Claudio Bravo, với giá 17 triệu bảng. Tuy nhiên, thủ môn 33 tuổi đã có màn ra mắt tệ hại và suýt chút nữa thì thành thảm hoạ cho Man City, nếu chung cuộc chiến thắng không thuộc về họ.

{keywords}

Bravo có màn ra mắt tệ nhưng Pep vẫn hết lời khen

Chính thủ thành Chile đã "biếu" cho Ibrahimovic bàn rút ngắn xuống còn 1-2 ở gần cuối hiệp 1, vì lỗi sơ đẳng. Anh cũng có nhiều tình huống khiến fan đội khách thót tim vì thích chơi bóng bằng chân nhiều hơn, cộng với tâm lý có phần bị khớp vì ra mắt ở ngay 1 trận cầu lớn.

Tuy nhiên, Pep đã quyết liệt bảo vệ học trò, thậm chí còn khen Bravo có màn trình diễn tốt và tuyên bố thích phong cách của cựu thủ môn Barca.

"Những gì Claudio đã thể hiện tại Old Traffrord là một trong những màn trình diễn tốt nhất tôi từng thấy. Tôi thích những thủ môn chơi ở phía trước, lên cao 3-4m. Anh là tuyệt vời với chân của mình. Tôi mừng cho Bravo.

Thật không dễ dàng để chơi trận ra mắt chỉ sau 2 buổi tập. Tính cách của Bravo đã chỉ cho tôi thấy rất nhiều trong trận đấu hôm nay. Tôi biết (Bravo) chơi như thế là rủi ro. Nếu để mất bóng dễ bị thủng lưới nhưng nếu là ngược lại, chúng tôi chiến thắng rất, rất nhiều thứ.

Trong bóng đá quan trọng là cách bạn phản ứng với sai lầm. Đôi khi xảy ra chuyện như thế, cầu thủ nghĩ đó là lỗi của mình, nhưng Claudio đã nói: "Được rồi, đó là bóng đá. Chúng ta không gặp may".

{keywords}

Pep thắng đẹp Mourinho ở derby Manchester đầu tiên của cả 2

Không chỉ bảo vệ Bravo một cách... khó nghe, Pep Guardiola còn có lời khen ngợi đến Ibrahimovic, một người rất thù ghét mình, và không ít lần chửi thẳng trên mặt báo. Điều này càng tô đậm thêm cho chiến thắng của Man xanh trước Man đỏ.

"Hiệp 1 chúng tôi đã chơi rất tốt. Nhưng Zlatan Ibrahimovic đã có 1 bàn thắng tuyệt vời vào lúc gần đến giờ giải lao. Sang hiệp 2, chúng tôi biết MU sẽ thay đổi lối chơi. Họ để Paul Pogba và Fellaini chơi cao hơn và trở nên mạnh hơn hẳn. Chúng tôi nghĩ rằng các khán giả sẽ rất thích thú với trận đấu.

Hiệp 2 chúng tôi gặp khó khăn, chơi phản công nhưng không hoàn thành. Với những đường bóng dài thì bạn chỉ biết cầu nguyện vì hầu như không thể kiểm soát chúng".

L.H

" alt="Thắng đại chiến Manchester, Pep nói khó nghe" width="90" height="59"/>

Thắng đại chiến Manchester, Pep nói khó nghe