Tôi kết hôn từ năm 20 tuổi. Lần đó, bản thân tôi không muốn lấy chồng sớm như vậy nhưng cái thai trong bụng đã sang tháng thứ 4, tôi không thể làm gì khác. Lý do tôi lăn tăn trước cánh cửa hôn nhân là vì chồng tôi quá nghèo. Anh là công nhân nhà máy, tôi thì không có việc làm ổn định. Cuộc sống của chúng tôi chỉ trông chờ vào đồng lương eo hẹp của anh.
![]() |
Đúng như tôi dự đoán, hôn nhân đến khi còn quá trẻ và thiếu thốn tiền bạc đã khiến chúng tôi liên tục xảy ra mâu thuẫn. Chúng tôi cãi nhau rất nhiều. Tôi trách móc anh là đàn ông mà không lo được cuộc sống đầy đủ để vợ con phải khổ sở trong căn nhà xập xệ.
Câu chuyện chúng tôi nói với nhau chỉ xoay quanh việc con ốm và tiền nong. Chồng tôi cũng quá chán nản nên anh thường xuyên về nhà muộn. Vợ chồng vì vậy càng xa nhau. Khi con gái được 1 tuổi, cuộc sống của chúng tôi vẫn không cải thiện. Tôi quyết định để con lại cho chồng và mẹ chồng trông, vào miền Nam để làm ăn.
Chồng tôi không muốn vợ đi. Anh tuyên bố, nếu tôi rời nhà, anh sẽ đâm đơn ly hôn. Chán nản với hôn nhân đầy mâu thuẫn, tôi bỏ qua lời đe dọa của anh, vẫn chuẩn bị lên đường.
Lúc đó, tôi không nghĩ quá nhiều chỉ vì quá chán nản cuộc sống nghèo khó, u ám. Quả như lời chồng tôi nói, tôi chưa kịp lên đường thì đã nhận được đơn ly hôn từ anh. Tôi không do dự mà đồng ý. Ba năm ở vùng đất mới, tôi lao động và làm ăn miệt mài.
Ngày về, chồng tôi cản trở việc tôi gặp con gái. Đau lòng hơn, ở quê, tôi mang tiếng là vì ham giàu mà bỏ chồng, bỏ con. Chán nản, tôi lại tiếp tục vào miền Nam lần 2. Lần này, tôi gặp được người đàn ông cũng xa quê vào Sài Gòn lập nghiệp. Anh là người cũng trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ nên chúng tôi nhanh chóng có sự thấu hiểu, đồng cảm.
Chúng tôi hẹn hò và dựa vào nhau để sống trong những ngày xa quê hương. Sau 2 năm quen nhau, tôi và anh kết hôn. Cuộc sống của tôi sau đó không còn khó khăn. Từ số vốn tích góp được do làm thuê, chồng tôi mạnh dạn mở xưởng sản xuất. Nhờ chịu khó, nhanh nhẹn anh nhanh chóng tạo nên một sự nghiệp đáng nể. Cuộc sống của vợ chồng tôi vô cùng hạnh phúc, hài hòa. Chúng tôi có nhà, có xe, dưới tay chồng tôi có hơn 100 công nhân đang làm việc.
Nhưng lòng tôi vẫn đau đáu về con gái. Một số lần tôi quay lại tìm con nhưng gia đình chồng tìm cách ngăn cản, chửi bới. Con gái tôi nghe lời bố và bà nội, cháu đinh ninh rằng “mẹ bỏ chồng con theo trai”, tìm cách từ chối mọi món quà tôi tặng cháu.
Tôi và chồng mới sống hòa hợp nhưng chúng tôi không may mắn có con. 5 năm trước, anh mắc bệnh ung thư và qua đời. Việc anh ra đi là một cú sốc lớn đối với tôi. Trước khi mất, toàn bộ tài sản anh để lại cho vợ. Chồng mất, tôi bán hết tài sản và quay về quê sinh sống. Ở quê, tôi mua nhà mới gần nơi con gái tôi đang sống. Mấy năm nay, tôi sống trong căn nhà lớn một mình - không thiếu thốn thứ gì nhưng tôi rất cô đơn.
Con gái tôi nay đã lập gia đình, có con. Qua tìm hiểu, tôi biết cuộc sống của cháu cũng không dư giả. Tôi muốn ngỏ lời giúp đỡ để mẹ con được gần gũi hơn nhưng cháu không thiết tha gì. Lần gần nhất, cháu đã đồng ý đến gặp tôi.
Cháu nói, cháu hận mẹ vì dù ở hoàn cảnh nào, không có người mẹ nào lại bỏ con. Tuổi thơ của cháu là những ngày bất hạnh vì phải nghe những lời của hàng xóm, người thân xì xào là “mẹ mày bỏ mày để theo trai”. Con gái tôi đã sống với người bố suốt ngày hằn học và những lời mắng chửi của bà nội chỉ vì bà ghét con dâu nên trút giận lên cháu.
Nay cháu trưởng thành hơn, đã có cuộc đời mới và gia đình mới. Cháu mong tôi đừng xuất hiện, khấy động lại nỗi đau trong cháu. Con gái nói, mỗi lần nhìn thấy mẹ, ký ức tuổi thơ đau đớn đó lại ùa về.
Tôi nghe lời con nói chỉ biết khóc như mưa. Những năm cuối đời, tôi chỉ muốn được ôm con, được chăm bẵm cho con nhưng có lẽ nào tôi không thể có được may mắn đó?
Có bữa cơm, tôi chỉ ngồi ăn không, không được phép gắp thức ăn. Con tôi thương mẹ gắp cho mẹ miếng thịt vào bát, ông ấy còn thò tay vào bát tôi bốc miếng thịt ném đi.
" alt=""/>Nỗi ân hận của người đàn bà rời bỏ chồng, con lúc nghèo khóHơn 2 năm nay, căn nhà cấp 4 mà vợ chồng chị Chi đang ở nằm dưới chân núi, tách biệt, cách xa khu dân cư ven đường Hoàng Văn Thái (quận Liên Chiểu, Đà Nẵng) chính là "mái ấm" của hàng trăm chú chó, mèo bị bỏ rơi.
![]() |
Chị Lê Thị Thanh Chi-người phụ nữ cứu hàng trăm chú chó mèo bị bỏ rơi ở Đà Nẵng |
Chị Chi kể, cách đây 10 năm, gặp chú chó bị bệnh, bị bỏ rơi giữa đêm khiến chị không cầm lòng và quyết định mang về nuôi. Cứ như thế, suốt thời gian qua, chị âm thầm cưu mang hàng trăm chú chó.
Dần dần số lượng ngày một đông khiến hàng xóm xung quanh thường xuyên phàn nàn về tiếng sủa ồn ào và mùi hôi. Để các chú chó có một mái ấm, một nơi nương tựa, cách đây 2 năm chị quyết định bán nhà, tìm thuê một nơi rộng rãi, cách xa khu dân cư. Hiện tại, mái ấm của chị có 70 chú chó và 10 chú mèo đáng thương được chị nuôi dưỡng, chăm sóc.
"Ở trung tâm rồi thay đổi địa điểm sinh sống, ban đầu tôi cũng gặp không ít khó khăn. Nhà chỉ toàn nuôi chó mèo, mọi người cũng không muốn đến chơi nên giống như là cách ly vậy. Tôi không bao giờ hối hận khi chuyển nhà đi”, chị chia sẻ.
![]() |
Những chú chó bị bỏ rơi được chị đưa về nhà chăm sóc |
Chị kể, việc theo đuổi công việc này đã gặp sự phản đối kịch liệt của gia đình. Chồng lúc đầu phản đối bởi thấy chị suốt ngày chăm chăm lo chó mèo mà chẳng quan tâm gì đến bản thân.
Cũng có nhiều người nói lời không tốt. Bỏ ngoài tai, chị tiếp tục công việc, đồng thời thuyết phục người thân, bởi chị tin rằng việc làm của mình là không sai.
Để thuyết phục chồng, chị rủ anh cùng đi cứu các chú chó khiến anh bắt đầu thay đổi suy nghĩ. Đến nay, chồng chị và hai con đều ủng hộ, đồng hành, giúp đỡ.
Tiếp tục cứu chó mèo cho đến khi không còn đủ sức
Chị Chi cho biết, các chú chó mà chị cưu mang thường bị chủ cũ bỏ rơi vì thương tật, bị bệnh nặng như nhiễm virus… Ngoài ra, có một số được chị cứu khi chuẩn bị đưa đi giết mổ, làm thịt.
![]() |
Căn nhà cấp 4 của chị Chi đang ở là nơi cưu mang hàng trăm chú chó mèo |
Những chú chó bị bệnh nhẹ thì chị tự tay chăm sóc, còn có những chú phải đến viện thú y để điều trị. Chi phí để chữa trị khá tốn kém, có những con phải điều trị 3-4 tháng mới khỏi bệnh, mất cả chục triệu đồng. Ngoài sự hỗ trợ của một số mạnh thường quân thì chị tự bỏ tiền để cứu chữa.
Có những chú chó tưởng chừng như không qua khỏi nhưng qua bàn tay chăm sóc tận tình của chị, đã trở nên khoẻ mạnh...
Chị Chi kể, trong đợt bão vừa qua, một người đi câu cá đã phát hiện một chú chó nằm thoi thóp ở Bãi Rạng (bán đảo Sơn Trà) liền gọi điện thoại cho chị kêu cứu. Khi đến nơi thấy chú chó rất yếu, chị đưa đi cấp cứu và chú chó đã được cứu sống.
![]() |
Hằng ngày chị thức dậy từ 5h sáng để nấu cơm, dọn dẹp, chăm sóc cho những chú chó |
Để lo cho gần trăm “đứa con”, hằng ngày chị thức dậy từ 5h sáng nấu cơm, dọn vệ sinh, phun khử trùng... Lúc nào cũng luôn tay luôn chân, người đầy bùn đất, hôi hám nhưng chị không bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Bởi, đối với chị chúng là niềm vui, hạnh phúc.
Khi tất cả mọi việc xong xuôi, từ 17h chiều đến 20h tối chị mới tranh thủ để đi ship hàng cho khách, đó là nguồn sống của gia đình và cả những "đứa con" mà chị cứu về. Tuy nhiên, có nhiều hôm đang ship thì nhận được tin nhắn hay điện thoại cần sự giúp đỡ là chị phải bỏ dở việc, xin lỗi khách để thực hiện công việc gắn bó 10 năm nay.
“Công việc cưu mang chó mèo không đơn giản nhưng mong ước trong cuộc đời của tôi chỉ có vậy, tôi sẽ tiếp tục công việc này cho khi mình không đủ sức nữa thì thôi", chị Chi bày tỏ.
Diệu Thuỳ
Là nông dân, thu nhập bấp bênh, nhưng với tấm lòng nhân ái, ông Nguyễn Duân (57 tuổi, ở thôn Thế Long, xã Tịnh Phong, huyện Sơn Tịnh, tỉnh Quảng Ngãi) rất mê làm từ thiện.
" alt=""/>Người phụ nữ bán nhà để cứu hàng trăm chú chó, mèo bị bỏ rơi![]() |
Nhưng đến năm thứ hai yêu nhau, em nhận thấy anh là người đàn ông không thể trở thành chỗ dựa cho em được vì anh là người không có ý chí, cố gắng trong cuộc sống. Cả hai chúng em đều ở tỉnh lên thành phố lập nghiệp, khi yêu nhau, hai đứa hứa hẹn sẽ cố gắng tích cóp để cùng mua đất, xây nhà trên thành phố xong xuôi sẽ tính đến chuyện kết hôn.
Vậy mà yêu nhau hơn một năm, anh bảo rằng muốn về quê lập nghiệp cho gần gia đình, với lại ở thành phố bươn chải khó khăn, không biết đến bao giờ mới mua được đất để xây nhà. Em không đồng ý vì em không muốn xa gia đình để về quê anh, hơn nữa, công việc của em ở đây cũng đang rất tốt.
Càng yêu em càng thấy mình đang thật sự dấn thân vào mối quan hệ chông chênh. Em có thể lấy một người chồng nghèo về vật chất nhưng không thể lấy một người chồng nghèo ý chí được. Em lúc nào cũng muốn tận dụng thời gian làm việc kiếm tiền, để sau này có cuộc sống sung túc, khấm khá hơn. Nhưng anh lại khác, anh chỉ muốn cuộc sống bình dị và không chịu cố gắng vì bất cứ điều gì.
Mặc dù đã gần 30 tuổi nhưng anh vẫn chưa có công ăn việc làm ổn định. Nhiều lần em góp ý anh nên chăm chỉ làm ăn để lo cho tương lai sau này thì anh giận dỗi. Em cảm thấy anh không phải là người đàn ông đáng tin tưởng, có thể lo lắng cho cuộc đời em về sau nên em nói lời chia tay.
Và mỗi lần như thế, anh lại nổi điên lên, đập phá hết tất cả những gì xung quanh anh. Rồi anh tự hành hạ bản thân mình, lấy tay đấm vào mặt, đấm vào tường cho chảy máu,
Nhiều lần em cố tình tránh mặt anh để chấm dứt mối quan hệ thì anh lại phi ngay ra cầu chụp ảnh lại gửi cho em và nhắn rằng, nếu em không chịu gặp, anh sẽ tự tử. Em có nhờ mẹ anh can thiệp nhưng anh không nghe bất cứ ai, ngoại trừ em.
Có nhiều lần sợ quá, em trốn về quê để anh đỡ làm phiền thì nửa đêm, anh lại mò về đầu ngõ nhà em. Anh gọi em tắt máy thì anh lại gọi vào số mẹ em khiến cả nhà em phải tỉnh giấc. Mỗi lần hai đứa có chuyện gì, anh lại nổi điên lên nên em đành làm hòa cho xong mọi chuyện.
Đỉnh điểm nhất là cách đây hơn một tháng, em có nói hết suy nghĩ, tâm tư của mình về mối quan hệ của hai đứa, cũng như những điều em nghĩ về anh. Em lo sợ cuộc sống tương lai về sau sẽ không thể hạnh phúc khi em phải sống một cuộc sống tù túng như vậy. Sau đó, anh đồng ý chia tay, đồng ý sẽ không bao giờ làm phiền đến em nữa.
Thế nhưng được đúng 3 ngày, anh lại xuất hiện và một mực đòi vào phòng em chơi. Em không mở cửa thì anh lại quấy phá, làm ầm ĩ cả khu trọ nên em đành mở cửa cho anh vào. Đến tối muộn, em bảo khuya quá rồi, anh về đi để em đi ngủ nhưng anh vẫn không chịu về. Em mặc kệ anh ngồi đó và đi ngủ.
Nhưng không ngờ anh lại ra phía ban công phòng em (tầng 15), anh nói với vào: "Chúc em ngủ ngon", em nghe thấy có điều gì không ổn nên ra xem thì thấy anh đã trèo ra phía bên ngoài ban công. Anh bảo: "Nếu em buông tay thì cuộc đời anh coi như chấm dứt". Em chạy ra khóc lóc van xin anh đừng làm vậy và khuyên nhủ anh rất nhiều.
Sau một hồi van nài thì anh bắt em hứa hẹn: "Nếu em đừng bỏ mặc anh thì anh mới trèo vào". Em đành gật đầu đồng ý thì anh mới leo vào trong. Thật sự cứ nghĩ đến cảnh đó, em rất hoảng sợ.
Yêu anh hai năm, thời gian hạnh phúc thì ít, thời gian lo sợ quá nhiều. Em đã rất nhiều lần khuyên nhủ anh nhưng hễ cứ giận dỗi nhau, anh lại tìm đường đi tự tử. Thật sự em quá mệt mỏi và tuyệt vọng, em không biết phải làm sao để thoát khỏi mối quan hệ này nữa? Rất mong mọi người đọc được bài viết này, hãy cho em lời khuyên đúng đắn!
Tôi đã cố không tin vào những gì người ta nói nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi muốn ngã quỵ.
" alt=""/>Sợ hãi với anh người yêu cứ chia tay là ra ngay cầu đòi tự tử