Mỗi ngày, Nguyễn Anh Phong đều nhận những cuộc gọi từ những người sống chung với HIV để chia sẻ, hỗ trợ. (Ảnh: Nguyễn Sơn).
Anh nói: “Đa số những người có H khi phát hiện mình nhiễm đều rơi vào hố sâu tuyệt vọng. Lúc này, họ cần người chỉ để lắng nghe, chia sẻ nỗi đau của mình. Và, họ tìm đến tôi bởi tôi từng trải qua những gì họ đang và sắp đối mặt”.
Theo anh, HIV nằm trong nhóm tệ nạn là tiêm chích ma túy, mại dâm. Tuy nhiên, từ năm 2010 đến nay, con đường lây nhiễm HIV đang chuyển từ đường tiêm chích sang đường quan hệ tình dục. Do đó, không riêng gì những người trong nhóm tệ nạn mới có nguy cơ mà mọi người đều có thể bị lây nhiễm.
Anh Nguyễn Anh Phong trao đổi với PV về khát vọng xóa bỏ thực trạng kỳ thị, phân biệt đối xử đối với người sống chung với HIV. (Ảnh: Nguyễn Sơn).
“Minh chứng là những người tìm đến tôi có cả bác sĩ, kỹ sư, nghệ sĩ… Họ đến với tôi vì không thể đến các cơ sở y tế Nhà nước. Bởi, họ lo sợ việc lộ thông tin cá nhân. Đó là lý do vì sao tôi theo đuổi các hoạt động tuyên truyền, giúp đỡ người sống chung với HIV”, anh Phong chia sẻ.
Để các hoạt động hỗ trợ của mình hiệu quả, chuyên nghiệp hơn, anh mở cơ sở Nhà Mình làm nơi hỗ trợ người có H. Tại đây, bệnh nhân đều được anh tư vấn, kết nối điều trị, hỗ trợ về tinh thần, vật chất lẫn sinh kế….
Ngoài ra, anh còn kết nối cá nhân, tổ chức, đơn vị để giúp đỡ người có H. trong các khó khăn như: Thủ tục giấy tờ, bảo hiểm y tế, việc làm… Những hoạt động bền bỉ, tích cực và đầy hiệu quả của anh góp phần không nhỏ giúp người sống chung với HIV tự tin điều trị, tự tin sống.
Khát vọng xóa bỏ sự kỳ thị, phân biệt đối xử với người có H
Tuy nhiên, để vực dậy tinh thần, khiến người bệnh có động lực điều trị, niềm vui sống là điều không đơn giản. Bởi, khi đến với anh, người sống chung với HIV đều đang rơi vào tâm lý đau buồn, chán nản, tuyệt vọng. Suy nghĩ đầu tiên của họ là rời bỏ cuộc đời.
Những lúc như vậy, việc tư vấn, tác động để thay đổi suy nghĩ, lựa chọn của họ là một thách thức lớn. Lúc này, anh phải khai thác, tạo động lực sống cho họ rồi mới tính đến việc hỗ trợ điều trị.
Khó khăn là vậy nhưng đó chỉ là những bước đầu trong hành trình dài đưa người có H trở lại cuộc sống bình thường. Trở ngại lớn nhất trong công tác này là sự kỳ thị, phân biệt đối xử của cộng đồng đối với những người sống chung với HIV.
Anh phân tích: “Hiện nay, thực trạng kỳ thị, phân biệt đối xử với người có H vẫn tồn tại. Nhiều người vẫn còn e ngại, sợ, chưa hiểu cách tự bảo vệ và biết luật bảo mật thông tin người sống chung với HIV. Điều này ảnh hưởng rất lớn đến đời sống, tinh thần của họ”.
Nguyễn Anh Phong thăm một bệnh nhân đang chống chọi với HIV. (Ảnh: Nhân vật cung cấp).
Anh kể, nhiều trường hợp người có H đã được điều trị ổn định, tải lượng virus dưới ngưỡng phát hiện, không còn khả năng lây nhiễm nhưng vẫn tìm đến cái chết vì lộ thông tin và bị kỳ thị. Cụ thể, đến bây giờ, anh vẫn day dứt sau cái chết của chàng trai 23 tuổi sau khi bị lộ thông tin đang chống chọi với virus HIV.
Bạn này trước đó đã điều trị HIV ở địa phương. Tuy nhiên, không hiểu vì sao, thông tin bạn đang điều trị HIV bị lộ ra ngoài khiến người dân nơi bạn ấy sinh sống bàn tán.
“Biết bạn ấy có H, cửa hàng bán đồ ăn của gia đình bạn này mất khách. Ba của bạn cũng buồn bã rồi qua đời, công ty nơi bạn ấy làm việc cũng đuổi khéo… Quá áp lực và tuyệt vọng, bạn ấy đã tìm đến cái chết. Đau đớn hơn, có trường hợp 2 mẹ con cùng rủ nhau quyên sinh vì bị phân biệt đối xử”, anh kể.
Do đó, theo anh, vấn đề bảo mật thông tin của người có H, xóa bỏ kỳ thị, phân biệt đối xử đối với người có H tại các cơ sở y tế phải được đặt lên hàng đầu. Bởi, người bệnh ngoài gia đình, họ chỉ còn cách tìm đến cơ sở y tế. Nếu cán bộ tại cơ sở y tế kỳ thị, phân biệt đối xử, người bệnh xem như cùng đường.
Anh kể, trong nỗ lực hiện thực hóa khát vọng xóa bỏ kỳ thị, phân biệt đối với người sống chung với HIV, năm 2007, anh và Sở Y tế TP.HCM… thực hiện chương trình Giảm kỳ thị phân biệt đối xử trong cơ sở y tế.
Trong chương trình này, anh đã cùng những người có H và các bác sĩ, nhân viên y tế tại một bệnh viện thân tình, chia sẻ, trao đổi để hiểu nhau hơn, gỡ bỏ những khúc mắc, xóa nhòa sự kỳ thị.
Đóng góp tích cực vào hoạt động phòng chống HIV/AIDS
BS Tiêu Thị Thu Vân, nguyên Giám đốc trung tâm Phòng chống HIV/AIDS TP.HCM, Chủ tịch hội Phòng chống HIV/AIDS TP.HCM cho biết: “Nguyễn Anh Phong và cơ sở Nhà Mình đã có những đóng góp hết sức đáng kể, tích cực vào hoạt động phòng chống HIV/AIDS của hội Phòng chống HIV/AIDS TP.HCM.
Hơn thế, suy nghĩ của Phong trong việc gần như mở rộng và xã hội hoá các hoạt động hỗ trợ cho người có H là rất ý nghĩa và hiệu quả. Những việc làm của Phong và phòng khám Nhà Mình cực kỳ ấn tượng khi luôn giúp cho các bệnh nhân đang điều trị giải quyết những vấn đề, tình huống khó khăn của mình một cách tốt nhất”.
Chị bán đậu phụ và tâm huyết với những suất cơm đặc biệt cho bệnh nhân nghèo
Bốn năm qua, chị Lý cùng những người phụ nữ ở thôn Yến Vĩ đã cung cấp miễn phí thực phẩm để nấu cơm tặng các bệnh nhân nghèo.
" alt="Người đàn ông được kỹ sư, nghệ sĩ tìm đến vì chuyện hệ trọng" />Người đàn ông được kỹ sư, nghệ sĩ tìm đến vì chuyện hệ trọng
Đoàn cứu trợ của Huda mang những phần quà ý nghĩa tới miền Trung
Với mong muốn “tiếp lửa” tương thân tương ái của đồng bào miền Trung, chuyến xe tình nghĩa của Huda hướng về 5 tỉnh bị thiệt hại nặng nề: Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên Huế và Quảng Nam để gửi tặng 5.000 phần quà tới tận tay bà con.
Từ 23/10 - 27/10/2020, Huda đã trao 4.000 phần quà tới đồng bào tại Thừa Thiên Huế, Quảng Bình, Quảng Nam và Quảng Trị, cung cấp thực phẩm như gạo, mì tôm, nước sạch và các nhu yếu phẩm khác cho người dân sớm ổn định cuộc sống. Hành trình đầy ý nghĩa mang sự cứu trợ tới miền Trung sẽ được tiếp nối tại tỉnh Hà Tĩnh, trao tặng 1.000 phần quà tiếp theo cho người dân chịu ảnh hưởng nơi đây.
Huda trao quà cho người dân miền Trung bị ảnh hưởng bởi lũ lụt
Ông Trần Văn Tý (trú xã Lộc Điền, huyện Phú Lộc) chia sẻ, "Cả nhà tôi rất vui mừng vì được sự cứu trợ của các đoàn. Trước đây tôi chưa bao giờ thấy lũ lớn như lần này. Nước dâng cao đến ngang cổ. Tất cả lương thực đều bị ướt, nấu cơm cũng không được, đã mấy ngày rồi không có đồ gì ăn".
Những phần quà không chỉ có giá trị về mặt vật chất, giúp đỡ người dân mau chóng ổn định lại cuộc sống sau lũ, mà còn thay lời động viên của Huda dành cho miền Trung ruột thịt.
Người dân vùng rốn lũ nhận hỗ trợ từ Huda
Gắn bó với mảnh đất và con người miền Trung trong 30 năm vừa qua, Huda luôn ưu tiên và chú trọng việc phát triển kinh tế và xây dựng một cuộc sống tốt đẹp hơn cho bà con nơi đây. Thấu hiểu đời sống người dân cùng với niềm yêu thương, trân trọng, những nỗ lực của Huda đã đem đến sự hỗ trợ kịp thời, thiết thực, đồng hành cùng miền Trung qua mọi hoàn cảnh.
Trong 30 năm hoạt động, Huda luôn đồng hành, hỗ trợ sẻ chia khó khăn với miền Trung và mong muốn hướng tới xây dựng cuộc sống tốt đẹp hơn cho người dân Trung Bộ, thông qua nhiều hoạt động văn hoá, xã hội, hoạt động cộng đồng như ủng hộ lũ lụt, quà Tết, và các chương trình trách nhiệm xã hội dài hạn.
Để biết thêm thông tin chi tiết về chương trình, truy cập website: https://carlsbergvietnam.vn/
Tố Uyên
" alt="Huda trao 5.000 phần quà hỗ trợ người dân miền Trung" />Huda trao 5.000 phần quà hỗ trợ người dân miền Trung
Phần lớn chó mèo chị Ngọc chăm sóc đều là con vật bị bỏ rơi, khuyết tật.
Cứ thế, khuôn viên căn nhà tạm rộng hơn 100m2 đều trở thành chuồng, trại của cơ man nào là chó, mèo. Chị gọi chúng là con, xưng mẹ, hàng ngày chăm sóc chúng tận tình.
“5h sáng tôi thức dậy cho tụi nhỏ ăn đến 9h mới xong. Trưa, tôi cho mấy bé mèo bú sữa, khoảng 1-2h chiều lại đi giao xe lăn cho khách. Đúng 4h chiều, tôi chạy về cho tụi nó ăn, quét dọn. Quét dọn xong cũng 20h, tôi lại chạy ra đường cho chó mèo hoang ăn”, chị kể.
Thấy chị nặng lòng với vật nuôi, nhiều người lén lút đem chó, mèo khuyết tật đến bỏ lại trước cửa nhà chị. Thấy vậy, chị đều lặng lẽ cưu mang, chữa trị cho con vật tội nghiệp. Chị nói, nếu người ta không đem đến đây vứt bỏ, chị cũng đi nhặt chúng về chăm sóc.
Sau khi cho chó mèo ăn, chị bắt tay vào làm xe lăn cho các con vật khuyết tật.
Lúc chúng tôi đến, chị mới chăm bẵm xong chú mèo hoang được nhặt về từ bãi rác vào đêm hôm trước. Đưa ngón tay sưng đỏ, in hằn vết cắn cho chúng tôi xem, chị nói: “Tối qua bắt nó, nó cắn đó”.
“Đau lắm nhưng cũng phải cố chịu. Nếu mình vì đau mà ném nó đi thì nó sẽ sợ và đi mất luôn. Mình không bao giờ tìm thấy và có cơ hội chăm sóc cho nó nữa. Thương nó, mình phải chịu đau, đưa nó về. Thấy chưa, mới sáng ngày thôi, giờ nó chịu chị rồi nè”, vừa nói chị vừa vuốt vuốt con mèo đang nằm vắt vẻo trên đôi vai của mình.
Thiết kế xe lăn cho thú cưng khuyết tật
Phát hiện chủ vuốt ve “thành viên mới”, một chú chó bị liệt 2 chân sau sủa ầm ĩ. Chị Ngọc bỏ vội con mèo xuống sàn, tiến đến xoa đầu con chó nhỏ nói: “Bé Misa này có tính ganh tị ghê lắm. Thấy tôi cưng ai là nó la hét um sùm. Nó không nói được chứ hiểu hết á”.
Không chỉ mỗi Misa, chó mèo ở đây phần lớn đều bị liệt 2 chi sau. Để “các con” đỡ vất vả trong việc đi lại, chị nảy ra ý định làm xe lăn cho chúng. Chị kể, ý tưởng này khởi nguồn từ lần chị nhặt chú mèo con bị tật ở chân ngoài công viên về nuôi.
Những chiếc xe lăn dành cho mèo có giá 150.000 đồng/chiếc, xe dành cho chó là 200.000 đồng/chiếc.
Để con mèo tự di chuyển, chị tìm mua xe lăn nhưng ở Việt Nam không bán. Thế là chị tự mày mò, thiết kế xe lăn cho thú cưng của mình bằng ống nước.
Xe lăn là một khung ống nước hình vuông với 4 bánh xe và đai dây chắc chắn để cố định phần thân vật nuôi. Khung hình vuông và dây đai có nhiệm vụ nâng đỡ phần chi bị liệt của con vật. Sau khi đeo khung này vào, con vật bị bại liệt có thể di chuyển bằng chi trước và các bánh xe phía sau.
Chị nói, ban đầu, xe chỉ có 2 bánh. Việc này khiến vật nuôi mất thăng bằng, thường xuyên té ngã. Do đó, chị quyết định nâng cấp sản phẩm, lắp thêm 2 bánh xe nữa vào phần khung đỡ của xe lăn.
“Tôi chọn chất liệu là ống nước vì xe sẽ nhẹ hơn so với chất liệu khác. Xe nhẹ nên vật nuôi khuyết tật có thể lạng lách được trong lúc di chuyển. Nếu làm bằng sắt, xe trông chắc chắn, thẩm mỹ cao, ban đầu chó mèo đi rất tốt nhưng thời gian sau nó sẽ đè nặng làm con vật bị còng xương sống”, chị Ngọc phân tích.
Chị nói, nhờ công việc chế tạo, bán xe lăn mà chị có kinh phí để chăm sóc đàn vật nuôi của mình.
Sau khi áp dụng thành công cho con mèo đang nuôi, chị mạnh dạn giới thiệu sản phẩm cho người cần. Do chị là người đầu tiên thiết kế, chế tạo loại thiết bị hỗ trợ cho vật nuôi khuyết tật nên sản phẩm được đón nhận.
Chị nói, chị bán các loại xe lăn cho chó, mèo do mình thiết kế rất rẻ. Bởi, nếu bán với giá thành cao, người ta sẽ không mua rồi bỏ thú cưng khuyết tật ra đường. Họ bỏ ra đường, chị lại phải đi nhặt về nuôi. Thế nên chị quyết định bán rẻ, lấy công làm lãi để chủ vật nuôi vẫn thương và nuôi thú cưng của mình.
Các sản phẩm trên đã giúp nhiều con vật tưởng chừng không thể di chuyển có thể đi lại bình thường, vui đùa cùng nhau. Chị nói: “Khi thấy chúng có thể di chuyển, không nằm ủ rũ vì không đi được, lòng tôi tràn ngập niềm vui. Với tôi, như thế là hạnh phúc”.
Chị bán đậu phụ và tâm huyết với những suất cơm đặc biệt cho bệnh nhân nghèo
Bốn năm qua, chị Lý cùng những người phụ nữ ở thôn Yến Vĩ đã cung cấp miễn phí thực phẩm để nấu cơm tặng các bệnh nhân nghèo.
" alt="Người phụ nữ nặng lòng với chó mèo hoang, làm xe lăn cho thú cưng bị tật" />
...[详细]
Để có tiền lo cho con, ông Tiêu Sung Dương phải nỗ lực làm việc.
Sau cái chết của Xuân Lan, Tiêu Sung Dương một mình gánh vác mọi trách nhiệm, vun vén kinh tế và nuôi dưỡng Tinh Tinh.
Tinh Tinh biết rõ hoàn cảnh của gia đình nên càng quyết tâm học hành chăm chỉ. Năm 2005, Tinh Tinh trúng tuyển vào Trường Đại học Nông nghiệp Hoa Trung.
Để giảm bớt gánh nặng cho gia đình, ngoài thời gian học hành, Tinh Tinh ra sức kiếm tiền thông qua các công việc bán thời gian.
Cô cũng sống rất tiết kiệm, không chỉ dùng tiền kiếm được để trang trải cuộc sống của mình mà còn gửi về cho bố, giúp bố đỡ vất vả.
Năm 2009, Tinh Tinh - người có điểm số xuất sắc tại Đại học Nông nghiệp Hoa Trung đã trúng tuyển chương trình thạc sĩ của trường.
Ba năm sau, cô được chuyển tiếp học tiến sĩ. Ở nhà, Tiêu Sung Dương lúc này sống bằng nghề đổi ga.
Quyết định bất ngờ
Khi hai cha con tưởng rằng cuộc sống sẽ đỡ kiệt quệ thì hai vị khách không mời đã tìm đến. Họ chính là cha mẹ ruột của Tinh Tinh. Mục đích của họ là đưa Tinh Tinh về chung sống.
Đôi vợ chồng nói với Tinh Tinh rằng, lý do họ bỏ rơi Tinh Tinh không phải vì họ không yêu cô, mà vì chính sách kế hoạch hóa gia đình lúc bấy giờ. Tinh Tinh là con gái thứ tư ...
Bây giờ, họ đã có cuộc sống khá giả nên muốn đưa Tinh Tinh về nhà để bù đắp cho con.
Đối mặt với ánh mắt cầu xin tha thứ của cha mẹ ruột, Tinh Tinh không chút nhân nhượng. Cô nói một cách rất chắc chắn rằng trong lòng cô chỉ có Tiêu Sung Dương và Kỳ Xuân Lan là bố mẹ. Còn lại, không có ai xứng đáng là cha mẹ của cô.
Trước thái độ kiên quyết của Tinh Tinh, bố mẹ ruột của cô phải ra về trong thất vọng.
Từ chối cha mẹ đẻ giàu có, Tinh Tinh ở lại để chăm sóc cho người cha nuôi bị ung thư.
Những điều Tinh Tinh làm đã khiến Tiêu Sung Dương - một ông già lương thiện phải rơi nước mắt. Ông tự hứa với lòng mình phải làm việc chăm chỉ hơn, sống tiết kiệm hơn để lo cho con gái một tương lai tươi sáng.
Sau khi hoàn thành bằng tiến sĩ, Tinh Tinh đã nhận được giấy báo nhập học từ Đại học Cacabilano ở Canada, Tiêu Sung Dương cũng đã tiết kiệm được một khoản tiền cho con nên Tinh Tinh quyết định thu dọn đồ đạc và chuẩn bị xuất ngoại.
Tuy nhiên, bất ngờ, Tiêu Sung Dương được chẩn đoán mắc bệnh ung thư phổi. Trước tình cảnh đó, Tinh Tinh không hề do dự. Mặc cho cha thuyết phục, cô quyết định từ bỏ cơ hội đi du học, tìm một công việc ở Thượng Hải và định cư ở đó.
Sau đó, để tiện chăm sóc cho cha, cô đã đưa cha đến Thượng Hải. Bây giờ, cô đã có một công việc ổn định. Hàng ngày, cô chăm sóc tận tình cho cha. Tinh Tinh nói, Sung Dương chính là cha ruột của cô. Ông đã nuôi nấng cô hết mình thì đây là lúc cô bù đắp cho công dưỡng dục của ông.
Cụ ông 82 tuổi kết hôn, nghẹn ngào nhận ra người vợ cưới 60 năm trước
Khi tìm hiểu thông tin để làm thủ tục kết hôn, cả hai mới giật mình nhận ra bên kia chính là người chồng/người vợ mà họ đã cưới cách đây 60 năm.
" alt="Nữ tiến sĩ trẻ bỏ giàu sang, trả ơn cho cha nuôi bị ung thư" />
...[详细]
Chia sẻ với VietNamNet, Léa cho biết, tính tới thời điểm hiện tại, cô chưa tìm được thông tin gì nhiều ngoại trừ tên của một trong hai nhân viên của cô nhi viện phụ trách cô. Tên bà là Nguyễn Tuyết Thuận. “Tôi cũng có ý định về Việt Nam một chuyến nhưng tài chính chưa cho phép”, Léa nói.
Chia sẻ về cuộc sống riêng, Léa cho biết, cô đang sống gần thành phố Lyon, Pháp và làm việc cho một nhà máy sản xuất phụ tùng ô tô. Công việc của cô là đóng gói các phụ tùng và kiểm tra lại sản phẩm. Hiện tại, cô không sống chung với mẹ nuôi nữa mà đã dọn ra ngoài sống trong một căn hộ cùng bạn trai.
Khi được hỏi sẽ nói gì với mẹ đẻ nếu tìm được bà, Léa chia sẻ: “Tôi muốn nói với bà rằng tôi vui khi tìm lại bà, rằng tôi đã đủ tuổi để hiểu rằng mình được nhận nuôi và tôi luôn nghĩ về bà, về gia đình của mình ở Việt Nam”.
Léa cũng bày tỏ mong muốn, thông qua cộng đồng mạng và báo chí, một ngày nào đó cô sẽ sớm tìm lại được mẹ đẻ của mình.
Nhân viên của cô nhi viện Nguyễn Tuyết Thuận bế Léa. Ảnh: NVCC
Một nhân viên khác của cô nhi viện mà Léa không biết tên. Ảnh: NVCC
Sơ Marie Cécile (trái) bế Léa và một người phụ nữ khác bế đứa trẻ khác (phải). Ảnh: NVCC
Các nhân viên ở khách sạn - nơi mẹ nuôi cô lưu trú trong thời gian sang Việt Nam nhận nuôi Léa. Ảnh: NVCC
Nếu có thông tin, độc giả có thể liên hệ trực tiếp với Léa Collet qua email: lele0909@hotmail.fr, hoặc nhắn tin tới số điện thoại: 0610974680. Léa Collet có thể nhận cuộc gọi nếu bạn nói được tiếng Pháp. Với những độc giả nói ngôn ngữ khác, cô vẫn nhận được tin nhắn và dùng công cụ dịch. Facebook của Lesa Collet: https://www.facebook.com/profile.php?id=1289744936" alt="Cô gái Pháp tha thiết tìm lại mẹ đẻ người Việt" />
...[详细]