Lời nói của Trường Lạc tính ra rất có trọng lượng. Cộng thêm những gì mà Lê Hạo Thành làm khiến cho đám dân chúng tin tưởng về việc có thần linh tồn tại. Còn tôn thờ anh thành thần. Coi anh còn lớn hơn cả vua của bọn họ. Tất nhiên phải kể đến công lao to lớn của cô. Ngữ điệu cùng cử chỉ lúc nói chuyện hùng hổ,ệnQuyểnHệThốngCửuVỹPhảnDiệnLàCủmr bean chết chưa lạnh lùng, khí thế bức người thật khiến cho người ta dù không muốn cũng phải tin ngay lập tức. Cho nên khi cô nói lục hoàng tử Pilip là người kế vị tương lai, tất cả dân chúng quay ngược lại biểu tình đòi đức vua thả người. Đức vua dù không bằng lòng cũng chỉ đành bất đắc dĩ ngoài mặt đồng ý thả lục hoàng tử ra. Lục hoàng tử được đưa về y quán chữa trị. Lúc hai người đứng ở một bên xem xét lang y chữa trị cho hắn, khắp cơ thể hắn đều là vết thương do đòn roi để lại, chằng chịt khắp cơ thể. Lúc lang y bôi thuốc cho hắn, hắn không hề tỏ ra đau đớn, nét mặt hơi nhăn lại nhưng không phát ra tiếng kêu rên. Chỉ nghiêng mặt nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt nhạy bén của Lê Hạo Thành rất nhanh đề phòng, có sự cảnh giác mà đứng ở trước người cô, che đi tầm nhìn của người đang nằm trên giường. Lục hoàng tử Pilip nhận thấy mình đã thất lễ, gương mặt trắng bệch, hắn đưa tay lên che miệng ho khụ khụ vài tiếng, mới chậm rãi giải thích. " Xin lỗi! Ta cảm thấy đệ tử của Thần Thánh rất quen mắt. Rất giống một người quen cũ của ta. Không biết...ta có thể biết tên của cô không? ". Nhận thấy hắn không có ý gì xấu, Trường Lạc được người đàn ông cao lớn chắn ở trước mặt có chút buồn cười. Lại đi lên trước hơ mỉm cười đáp lại câu hỏi từ lục hoàng tử. " Ta tên Lorica! ". Không biết vì sao, ngay khi cô nói ra cái tên này, ánh mắt Pilip khẽ động. Đồng tử co giãn. Dường như đôi mắt thăm thẳm của hắn trở nên sáng hơn. Giống như nhìn ra tia vui mừng trong đó! Ánh mắt đó cực kì khó coi trong mắt Lê Hạo Thành. Anh ở trong lòng khó chịu. Người phụ nữ của anh mà gã đàn ông khác lại dám ngang nhiên ở trước mặt anh thể hiện cái ánh mắt ấy. Cho dù là ngưỡng mộ cũng không được! |