Bốn đến năm tuổi,bongdahomnay độ những đứa trẻ vẫn còn ngây thơ, ngu ngốc, thích làm tất cả mọi thứ bongdahomnaybongdahomnay、、
Cũng chính vì những lời nói vô tình dung túng, tiếp tay cho con, cho cháu, không chịu hướng dẫn suy nghĩ, dạy cho trẻ nhận thức cái gì nên, cái gì không ấy, mà mùa hè năm ấy chuyện đau thương không ai muốn nhắc ấy đã xảy ra. Tôi đã vô tình hại chết một sinh mạng.
...
Dưới ánh nắng chói chang của mùa hạ, con xe bốn chỗ cứ chốc lại lướt đến những ôt gà to nhỏ khác nhau, xe cứ lộn lên xuống như đang con cá vùng vẫy, sốc người ngồi bên trong lên, hại tôi muốn ngủ thẳng giấc cũng không được.
Cố cưỡng lại giấc ngủ chập chờn, cơn đau đầu, mệt mỏi, sự buồn nôn, tôi mắt nhắm mắt mở ngó quanh trong xe theo phản xạ để quan sát xung quanh, tay che miệng cách một lớp khẩu trang theo thói quen ngáp ngủ, rồi lại xoay xoay nhẹ để thư giãn khớp cổ, trước khi nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe và cất tiếng hỏi người tài xế đang bận rộn chuyên chú điều khiển xe, "Tới đâu rồi chú?".
Cảnh tượng bên ngoài thu rõ vào mắt tôi, con kênh quen thuộc ngày nhỏ nước ở mức thấp, dưới ánh nắng mùa hè một màu đục ngầu dày cộm, đất khô nứt, vài chỗ nhìn như bị khoét đi tạo thành những hang nhỏ, đám lục bình theo con nước trôi vào tạo thành những cụm san sát, hai bên bờ chốc chốc lại chạy qua một căn nhà cũ bỏ hoang, hàng cây bên đường bám đầy bụi, dưới bánh xe lướt qua cát đất bay mịt mù dưới ánh sáng rọi rõ... Nơi này tựa như đổi khác, lại chẳng mấy đổi thay, đường chẳng còn đất đá dày cộm, lại chẳng còn thấy người, chỉ có những căn nhà, nền móng sót lại đánh dấu lại vết tích xưa cũ.
Nơi này đã tệ đến mức người lớn lên cùng nó đã bỏ đi, vậy lý gì cha mẹ tôi lại nghĩ đây là một nơi tốt để tôi về tránh dịch nhỉ? Bộ virus chê chỗ vắng ít người, không thể một lúc tóm gọn, chạy KPI chắc! Buồn cười thật.
"Nơi này mọi người không còn mấy nhỉ? Xung quanh đường toàn là nhà bỏ hoang, chẳng thấy được mấy căn có người", tôi lại tỏ ra thắc mắc, trước khi người tài xế kịp trả lời câu hỏi trước đó.
"Còn một chút nữa là tới. Còn nơi "khỉ ho cò gáy" này còn người già, với vài nhà còn bám lại ruộng nương", giọng người tài xế hơi lạnh lùng.
Tôi tự hỏi mình hình như đâu hỏi gì quá đáng, sao tự dưng ông ta lại có chút không vui lộ rõ trong lời nói, thái độ lạnh nhạt. Cơ mà cũng chẳng sao, dù gì cũng chỉ là một cuốc xe ở vùng xã bắt về quê hẻo lánh, tôi đâu thể mong gì hơn.
Không thấy thiện chí trong giao tiếp, tôi lại buồn chán lôi điện thoại ra chụp vài bức hình vùng quê, con kênh nước, mấy cảnh cũ cũ, còn chút thô sơ, thiên nhiên bên ngoài, cốt để nữa gửi đám bạn, xem như là cho bọn nó thấy mình có chuyến đi du lịch thiên nhiên sinh thái các kiểu. Song, nghĩ lại chút lần này cả bọn chỉ tôi về nơi về vùng núi này để trốn dịch, trong khi đó đám bạn hết check in Pháp lại đến Đức, một vòng Châu Âu đầy cả kho ảnh trên nhóm, mà giờ bản thân lại đi đưa ảnh quê nghèo nàn lên thì khác gì tự làm nhục bản thân, hạ thấp giá trị chính mình. Nên thôi vậy, chụp để đó, nữa về đem đưa cha mẹ khoe trải nghiệm, sẵn tiện làm tiền đề xin chút tiền sau.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi hiện rõ, đôi mắt ẩn hiện quầng thâm dưới lớp phấn mỏng, mái tóc màu tím than dài mượt đã có chút rối, kẹp tóc ngọc trai tuột khỏi vị trí cố hữu, mất đi nét xinh đẹp, sắc sảo đã dày công chuẩn bị trước, tôi không kiềm được mà thở dài, tay chỉnh trang tạm lại mọi thứ cho trong tốt hơn và cầu trời cho mình mau đến nhà ngoại để được nghỉ ngơi, điểm trang lại vẻ ngoài của mình thật hoàn hảo. Chứ lỡ mang danh hoa khôi của khoa, thuộc nhóm Trai xinh gái đẹp của Đại học K, có số lượng người theo đuổi đông đảo là trong xuề xòa quá thì nó kì lắm.
Tôi cũng vừa mới chia tay đây, lúc này lại về quê, lỡ thêm bị chụp ảnh cho bộ dạng xấu, thiếu sức sống như hiện tại, thì không biết người ta dám nghĩ gì nữa. Nhất là tên khốn cho tôi mọc sừng kia, hắn thấy bạn gái cũ này bộ dáng thiếu chỉn chu, lòng không chừng còn phấn khích muốn ăn mừng, cho rằng kẻ đá hắn như tôi đang đau lòng tự hại bản thân, hối hận vì tặng một cái tát rồi buông lời chia tay nữa. Cho nên gì thì gì, hoàn cảnh nào tôi cũng phải thật đẹp mới tốt.
Hàng cây sát hàng cây, qua vài cú quẹo trái, quẹo phải, con đường thu nhỏ lại, lớp tráng nhựa thay bằng lớp đất, cảnh núi xa mờ càng thêm rõ, trời mát hơn khi nắng trưa đã dần tắt, tôi đoán rằng nhà ngoại mình đã chẳng còn xa, bản thân sắp thoát khỏi chiếc xe cũ tệ hại cứ sốc nẩy đang ngồi. Nhưng, đúng lúc đang đợi chờ một sự giải thoát, tôi lại được phóng thích trước khi kịp đến nơi. Ủa?
Người tài xế dừng lại trước con đường đất hoàn toàn vắng vẻ, chẳng có nhà hay người, chỉ có con đường mòn nhỏ vừa cho xe máy chạy vào trước mắt. Ông ta quay lại nhìn tôi kêu, "Xuống xe".
Trời ạ! Tôi đẹp chứ đâu ngu, mắc gì xuống xe trong khi nhà ngoại còn chưa tới. Hơn mười mấy năm không quay lại, nhưng cũng không có nghĩa là ngu đến chẳng còn ấn tượng, hay nhớ trong ngôi nhà đó như thế nào đâu. Với lại nơi này làm gì có nhà mà lừa nhau chứ.
"Hình như con thuê xe đến nhà mà bác", tôi kiên quyết ngồi trên xe, khoanh tay nhìn người tài xế, biểu thị bản thân nhất định phải đến nhà mới xuống. Song, dù gì cũng là con gái, đối phương lại là đàn ông lớn tuổi hơn mình, mà báo đài cũng hay đưa tin mấy vụ này kia nữa, nên dù ngoài cứng, chứ trong lòng tôi cũng thấy lo lo.
Má ơi! Cầu trời cho bác tài xế này là người tốt và đây không phải Fake taxi giùm cái.
Bác tài xế có vẻ tỏ ra không hài lòng, ra hiệu cho tôi nhìn qua cửa kính đầu xe để thấy con đường trước mặt, "Đường nhỏ như vậy xe không vô được. Cô không xuống, thì cũng chỉ ngồi đây tiếp đến mai, tiền cũng sẽ cộng thêm. Tôi cũng không ngại có thêm tiền công, nhưng trời sắp tối rồi, cô mau mau lấy điện thoại gọi người nhà ra rước đi". Vẻ mặt ông ta có lẽ lo lắng khi nhìn sắc trời đã về trời với ánh nắng đã tắt.
Đừng bảo là xài tế mà cũng sợ bóng tối chứ? Mà quan trọng hơn nếu đã không thể chạy vào trong, vậy từ đầu còn tính tiền chuyến xe đưa đến tận nhà làm gì? Lừa người mà.
Tôi tỏ vẻ không hài lòng, cãi lại, "Nhưng từ đầu đã thỏa thuận với bên nhà xe là đưa đến tận nhà mà. Giờ ra như vậy vừa làm phiền người nhà, vừa mất công tôi, bên mọi người quá đáng thật đó".
Tiền của tôi dù là cha mẹ cho đi nữa thì vẫn là tiền thật giá thật, có thể dùng trong giao thương, buôn bán bình thường, chứ có phải nước đâu mà tự dưng mất oan. Nhà dư dả chứ đâu khùng.
"Nhưng từ đầu có nói nơi muốn đến tận làng Bách Đa đâu. Nếu tôi biết chỗ này đã không nhận cuốc từ đầu", tài xế tỏ ra bức xúc.
Nhìn khuôn mặt tức giận với mình, bức xúc thấy rõ tôi thật sự có chút sợ a. Sao mọi người không thể mềm mỏng, vui vẻ với nhau hơn nhỉ. Với lại tôi nhớ ngày xưa mấy cô chú bác ở quê dễ thương, thiện lành lắm mà, sau giờ tự dưng cộc vậy. Song, tôi cũng không chịu thua được, bỏ tiền ra cả rồi.
"Từ đầu đã nói với bên cho thuê, mọi người trao đổi với nhau thế nào có liên quan gì đến tôi đâu. Tiền đưa rồi, giờ mọi người muốn nuốt lời. Với lại làng Bách Đa thì sao, bộ quê ngoại tôi không xứng cho bánh xe của các người lăn qua hả gì? Quá đáng vừa thôi".
Cái gì mà biết hay không biết làng Bách Đa chứ. Nơi nào chẳng là nơi, làm tài xế mà lại kén đường thì có quỷ chịu đi, chịu thuê ấy. Cộc ghê!
Bác tài xế có lẽ thấy tôi cứng, lại nhìn sắc trời đã nhá nhem, nên lại quay sang xuống nước nói, "Được rồi. Cô xuống xe gọi người nhà ra rước, tôi trả lại một phần tiền vì đã không đứng thỏa thuận, được chưa?".
"Không", tôi vẫn không chịu.
Trời ạ! Tôi có số điện thoại của ai dưới này đâu mà kêu gọi ra đón về nhà được. Cha mẹ thì càng khỏi nói, họ còn lâu mới vì đứa con nào mà gác công việc kiếm tiền xuống để nghe, gọi giúp một cuộc điện thoại.
"Vậy chứ cô muốn sao? Trời sắp tối rồi", bác tài xế mặt mày thêm cau có, biểu hiện gấp gáp, lo lắng thấy rõ.
Tôi thể hiện không hài lòng, "Bác có gì gấp vậy, tối tí có sao. Tôi thuê cũng cả ngày rồi, chứ có trả thiếu đồng nào đâu. Với lại chuyện này do vấn đề của bác, bên dịch vụ của công ty bác, chứ phải tôi đâu mà làm phiền gia đình dòng họ ra rước. Không biết, bác tự nghĩ cách đi, còn không thì cùng chờ đến sáng mai".
"Sáng... sáng mai?", mặt bác tài xế tái xanh, mắt vô thức nhìn về phía con đường đất nhỏ dẫn vào làng Bách Đa vánh tanh chẳng bóng người.
Sao ông ta trông sợ thế nhỉ? Bộ có hiềm khích, hay chuyện này kia gì với làng, sợ vô bị trả thù hay sao ấy? Trong lắm lét đến lạ cơ. Nhưng gì thì gì, cũng phải chở tôi vào đến nơi, không thì dù máu đổ cũng không quan tâm. Hoặc cùng lắm thì tôi phụ một tay kêu nhà ngoại ngăn cho xung đột thôi, chứ không mất tiền oan, hay tự chật vật đi đâu.
"Tôi không biết, bác tự tính đi. Trời muộn rồi, tôi cũng mệt, chẳng rảnh ngồi dây dưa đâu".
Bác tài xế có vẻ tức giận, mắt bác nhìn tôi như đang nhìn thứ gì vô cùng kinh khủng trên đời, như muốn một tay liền bóp chết cho đỡ chướng mắt. Tôi nhìn thấy cũng hơi bị sợ, người mất khống chế bắt đầu hơi run, nhưng ngoài mặt vẫn phải cứng cỏi, cố tỏ ra mình ổn nhất có thể.
Trời ạ! Cha mẹ, sao hai người lại đẩy đứa con gái này về quê tránh dịch làm chi cho rơi vào cảnh này vậy chứ. Lỡ người ta làm gì, thì hai người đầu tư suốt mười tám năm qua coi như mất cả vốn đó. Cứu!
Bác tài xế tức đến gân xanh trên trán cũng nổi lên, thiếu điều cho ra đấm đánh tôi để biểu thị bước cuối cùng của cơn tuôn trào giận dữ. Song, sau một lúc, có vẻ vì nghĩ thông điều gì, ông ấy trở nên thư giãn hơn, nói, "Hay vầy. Tôi gọi cho nhỏ cháu sống trong làng ra rước cô chở đến nhà, được không? Chứ cũng không còn cách nào nữa đó".
Gọi nhỏ cháu? Tức là con gái tương tự tôi, không sợ gặp biến thái hay yêu râu xanh, có thể an toàn về nhà ngoại được.
"Ok! Bác gọi bạn ấy đi. Với lại kêu mang xe ổn một chút, chứ cỡ mấy chiếc năm mươi thời xưa thì không nổi với hai vali lớn, một túi nhỏ kèm một người", tôi dặn kỹ trước, tránh tình huống bản thân phải nhường chỗ cho hành lý "ngồi".
Nhớ khi xưa cũng xuống nhà ngoại chơi như vầy, ông lúc đó đã lấy một chiếc năm mươi từ thời nào đó màu xanh xanh ra chạy, yên xe sau là một miếng hình chữ nhật kim loại, không có đệm lót, đường vừa đá vừa đất lởm chởm, xe cứ như cưỡi sóng trào lên lộn xuống, hại tôi sau một chuyến đi ê cả mông. Giờ nhớ lại còn sợ, nên cầu trời cho nhỏ cháu của bác tài xế nhân đạo một chút, đừng hại mông tôi chịu cực hình như xưa giùm.
Bác tài xế có vẻ như đã dễ tính hơn trước, vui vẻ gật đầu trước sự yêu cầu của tôi, "Được chứ. Đương nhiên phải vậy rồi. Mà tôi gọi điện, cô đợi chút". Ông ấy mau chóng rời xe, đóng cửa, móc điện thoại từ túi ra ấn số gọi ai đó. Thao tác của ông ta khá nhanh, thành thạo, qua một chút đã có thể đưa lên tai gọi, nhìn kiểu gì cũng không giống như hình ảnh tôi nghĩ về những người lớn tuổi sống ở vùng quê, ít sử dụng công nghệ, chẳng thạo điện thoại nhắn tin.
"Có lẽ mình phải đợi một chút vậy", tôi thở dài, lại lần nữa đêm điện thoại ra ấn. Ở góc màn hình giờ hiển thị rõ đã quá bốn giờ chiều, dù bên ngoài trời lại giống như sáu giờ tối và quan trọng hơn nữa là tại sao cục sóng điện thoại của tôi chỉ còn hai cục bé tí vậy nhỉ? Rồi kiểu này thì lát vô trong làng, từ nơi lớn vô chỗ hẹp hơn thì nó còn cỡ nào nữa đây? Tôi nhớ rõ ngày xưa lúc tôi xuống chơi nhà ngoại cũng có cả tivi, không thể nào đã quá mười ba năm trôi qua mà chẳng gì thay đổi, tiên tiến, hiện đại hơn được. Bên trong sẽ tốt hơn mà, đúng không?
1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。
-
Nhận định, soi kèo Kocaelispor vs Sivasspor, 17h00 ngày 4/2: Không hề ngon ăn
2025-02-05 23:03
-
Sốc khi biết chồng tìm đến gái bán hoa
2025-02-05 21:43
-
Giá SGK chương trình mới không được cao hơn năm học trước
2025-02-05 21:40
-
- Bao nhiêu nỗi vất vả, khổ cực của cuộc đời hằn rõ lên gương mặt chị với đôi mắt thâm quầng, trũng sâu, vẻ ngoài hốc hác. Dù chị đã chấp nhận số phận nhưng trái tim không cho phép gục ngã, bởi chị vẫn còn hai đứa con chưa đến tuổi trưởng thành. Có điều lúc này, chị chỉ biết trông chờ vào một phép màu.
Mẹ đơn thân bất lực chứng kiến con hao mòn sự sống
Nghe con hỏi một câu, mẹ chảy dài nước mắt
Chồng bỏ đi khi con đầu mới 10 tháng tuổi, đứa thứ hai còn chưa chào đời, chị Lê Thị Lụa (ở trọ tại khu phố 1, phường Xuân Trung, thị xã Long Khánh, tỉnh Đồng Nai) một mình bươn chải, lấy các con làm động lực mà cố gắng. Người phụ nữ bất hạnh vốn mang trong mình căn bệnh tim bẩm sinh thông liên nhĩ, nay trải qua nhiều biến cố cuộc đời đã không còn tiếp tục bám trụ được nữa, đang rất cần sự giúp đỡ từ phía cộng đồng.
Mang trong mình nhiều căn bệnh nhưng chị Lụa không có tiền điều trị Tay run run cầm cốc nước, chị Lụa cố giấu vẻ xúc động trước người lạ. Theo bệnh án, không chỉ mắc bệnh tim bẩm sinh, chị còn bị suy thận, đại tràng, viêm xoang mãn tính, đau đầu rối loạn. Vốn yếu đuối từ nhỏ nhưng vì không có điều kiện thăm khám, bao nhiêu năm nay chị vẫn cố sống chung với bệnh.
Năm 2014, sức khỏe sụt giảm nghiêm trọng, chị không thể làm được việc gì nhưng tiền không có, chị cũng không dám nghĩ tới việc đến bệnh viện. May mắn năm 2015, chị Lụa được một nhóm từ thiện giúp đỡ, tài trợ phẫu thuật tim miễn phí. Có điều dù bác sĩ yêu cầu phải tái khám đều đặn, suốt 3 năm nay chị chỉ xoay sở được vài lần rồi thôi.
Gần đây, chị còn có dấu hiệu lạ khi có đêm đi tiểu đến 10 lần, bệnh đại tràng tái phát gây đau đớn, chứng đại tiện không kiểm soát kéo theo cơn đau đầu dữ dội. Bác sĩ chỉ định cho chị khám cụ thể nhưng chị năn nỉ để lần sau vì trong người không còn nổi vài trăm ngàn. Những lúc đau quá, chị Lụa chỉ dám mua vài viên thuốc giảm đau uống cầm chừng.
Rửa chén thuê không đủ tiền phòng trọ
Trước đây, chị Lụa từng đi làm giúp việc cho hết nhà này đến nhà khác để kiếm tiền nuôi con. Càng ngày, sức khỏe cứ yếu dần đi, không làm giúp việc được, chị xin đi rửa chén thuê, ngày kiếm vài chục ngàn trang trải cuộc sống. Thế nhưng thu nhập ít ỏi cũng chỉ đủ chắt bóp trả tiền nhà trọ, còn ăn uống chỉ biết nhờ người xung quanh thương tình cho lon gạo, mớ rau.
Lượng sức mình không đủ khả năng nuôi con, chị dứt ruột gửi hai đứa vào nhà thờ hy vọng con được tu tập, cũng là để chẳng may có việc xảy ra với mình, các con còn có nơi để dựa vào. Hàng ngày đi làm về, chị có thể đến chăm nom con một chút. Nghĩ là vậy nhưng đêm về, vừa đau đớn bệnh tật, chị vừa nhớ con vô cùng. Tay vân vê chiếc áo, chị kể về con cho chúng tôi nghe như để thỏa nỗi nhớ mong.
Chị dứt ruột gửi con vào nhà thờ để các con có nơi nương tựa “Đời tôi cơ cực từ nhỏ, khi lấy chồng cũng sớm đứt gánh. Một nách 2 con nhỏ, mẹ con nương tựa vào nhau sống qua ngày. Tôi biết mình mang nhiều bệnh tật này nên không thể ở với con lâu được. Thậm chí giờ tôi làm không đủ tiền phòng trọ thì lấy đâu ra tiền chữa bệnh. Điều tôi mong mỏi nhất là làm sao hai đứa con tôi trưởng thành. Một đứa con 14 một đứa 12 tuổi, nếu lỡ tôi có mệnh hệ gì chúng lại bơ vơ. Nghĩ tới con, nghĩ tới lúc nào đó chúng mất mẹ tôi lại không cầm được nước mắt. Ngay từ nhỏ cha đã bỏ đi, giờ tôi bệnh tật chẳng may có mệnh hệ gì chúng sẽ sống ra sao?”, chị giàn giụa nước mắt.
Hiện tại, điều khiến chị lo lắng là nhỡ đến một ngày không xa, sức khỏe không còn đủ để làm việc này nữa, chủ quán không dám nhận, chị sẽ lang thang vất vơ, các con cũng sớm trở thành trẻ mồ côi. Giá như lúc này có một phép màu xảy đến với chị Lê Thị Lụa.
Đức Toàn
" width="175" height="115" alt="Mẹ rửa chén thuê không đủ tiền chữa bệnh, nuôi con" />Mọi đóng góp có thể gửi về:
1. Gửi trực tiếp: Chị Lê Thị Lụa tạm trú tại Lô 15 đường Lê Quang Định, khu phố 1, phường Xuân Trung, thị xã Long Khánh, Đồng Nai. SĐT: 0932 438 445
2. Ủng hộ qua Báo VietNamNet: Ghi rõ ủng hộ MS 2018.250 (chị Lê Thị Lụa)
Chuyển khoản: Báo VIETNAMNET
Số tài khoản: 0011002643148. Sở giao dịch Ngân hàng Ngoại Thương Việt Nam - 198 Trần Quang Khải, Hà Nội
- Chuyển khoản từ nước ngoài: Bank account: VIETNAMNET NEWSPAPER
- The currency of bank account: 0011002643148
- Bank:- BANK FOR FOREIGN TRADE OF VIETNAM
- Address: 198 Tran Quang Khai, Hanoi,Vietnam
- SWIFT code: BFTVVNV X
- Qua TK ngân hàng Viettinbank:
Chuyển khoản: Báo VietNamnet
Số tài khoản: 114000161718
Ngân hàng TMCP Công Thương Việt Nam - Chi nhánh Đống Đa
- Chuyển tiền từ nước ngoài:
Vietnam Joint Stock Commercial Bank for Industry and Trade, Dong Da Branch
- Address: 183 Nguyễn Lương Bằng, quận Đống Đa, Hà Nội
- Swift code: ICBVVNVX126
3. Hoặc trực tiếp báo VietNamNet:
- Phía Bắc địa chỉ: tầng 3, tòa nhà C’Land,156 Xã Đàn 2, phường Nam Đồng, quận Đống Đa, Hà Nội.
- Phía Nam: Văn phòng đại diện báo VietNamNet phía Nam, số 408 Điện Biên Phủ, P11,Q10, TP.HCM. ĐT: 08 3818 1436
Mẹ rửa chén thuê không đủ tiền chữa bệnh, nuôi con
2025-02-05 20:34
ĐH Quốc gia TP.HCM đề xuất sinh viên, học sinh nghỉ hết tháng 3
Tham dự buổi họp, ông Huỳnh Thành Đạt cho biết toàn thành phố có khoảng 600.000 sinh viên, trong đó ĐH Quốc gia TP.HCM có 75.000 sinh viên. Ông Đạt bày tỏ sự lo lắng vì “môi trường đại học không chỉ có sinh viên của thành phố mà cả các tỉnh thành trên cả nước và cả sinh viên nước ngoài. Trong đó, có các sinh viên từ những vùng có dịch trong nước và sinh viên Trung Quốc, Hàn Quốc rất đông” - ông Đạt chỉ rõ.
Giám đốc ĐH Quốc gia TP.HCM kiến cho nghị sinh viên và học sinh nghỉ hết tháng 3. Ảnh: HV |
Theo ông Đạt, ĐH Quốc gia TP.HCM có 50 sinh viên Trung Quốc và trên 1.000 sinh viên Hàn Quốc. Các học sinh này trở về nước theo lịch nghỉ tết âm và chưa trở lại Việt Nam. Nhà trường đã thông báo với các đối tác chưa thể đưa các em qua, để tránh những hậu quả không tốt cho cộng đồng.
Ông Đạt cũng cho biết, không riêng cơ sở đào tạo này mà các trường đại học khác cũng có rất đông sinh viên Trung Quốc, Hàn Quốc và nhiều quốc gia khác. Và họ cũng có biện pháp tương tự nhưng cũng rất lúng túng khi không có chỉ đạo thống nhất.
“Nhiều trường như ĐH Kinh tế Tp.HCM, Trường ĐH Công nghệ TP.HCM… gọi điện hỏi, tôi nói xin đang xin chỉ đạo của địa phương, của Trung ương xem xét thời gian đi học phù hợp. Tuy nhiên, cá nhân tôi nhân qua báo cáo của Sở Y tế thì thấy tình hình dịch bệnh còn phức tạp. Tôi kiến nghị tiếp tục cho sinh viên và cả học sinh nghỉ học đến tháng 3, mong thành phố đồng ý với giải pháp này”, ông Đạt nói.
Theo ông Đạt, chúng ta chậm việc tốt nghiệp một chút không sao cả, nhưng nếu đi học mà một học sinh hay sinh viên có bệnh sẽ lây lan rất nhanh.
Phát biểu về việc này, Chủ tịch UBND TP Nguyễn Thành Phong cho biết, tuần sau sẽ làm việc với đảng ủy các trường ĐH, cao đẳng và quyết định thời gian nghỉ học.
Thành phố vẫn băn khoăn
Và một lần nữa, trong cuộc họp, ông Phong cho biết vì sao TP.HCM phải kiến nghị Trung ương cho học sinh nghỉ học tháng 3.
Theo ông Phong, TP đã có bàn bạc với các sở ngành chuyên môn mới có căn cứ để đi đến đề xuất này. Trong khi tình hình dịch bệnh ngày càng phức tạp, mặc dù Việt Nam kiểm soát tốt, nhưng chúng ta phải luôn tính đến phương án xấu nhất để phòng chống dịch.
Chủ tịch TP.HCM Nguyễn Thành Phong vẫn mong uốn cho học sinh nghỉ hết tháng 3. Ảnh:HV |
Và TP cũng tính toán, "giới hạn đỏ" của TP cao nhất chỉ khoảng 1.000 ca bệnh.
Ông Phong cho biết hiện nay trên địa bàn có hơn 1,9 triệu học sinh và giáo viên, 2.000 trường học, chưa kể 78 nghìn học sinh trường tư thục.
“Sáng nay, nhiều tổng lãnh sự thắc mắc về kiến nghị của TP cho học sinh nghỉ học đến hết tháng 3, tôi có nói sự an toàn cho học sinh là hàng đầu. Khó khăn của các trường ngoại quốc là có nhưng cần sự chia sẻ với TP”.
Theo ông Phong, việc đề xuất nghỉ hết tháng 3 là để tránh tình trạng nghỉ lắt nhắt, tăng tính chủ động cho phụ huynh, học sinh.
Người đứng đầu TP cũng cho biết, đây là kiến nghị của TP lên Chính phủ. Khi Bộ GD-ĐT xác định khung thi cuối cùng, TP buộc lòng phải tính lại, vì nếu cho học sinh lớp 12 nghỉ hết tháng 3 thì ảnh hưởng đến lịch thi tốt nghiệp toàn quốc.
“Nếu kiến nghị nghỉ đến hết tháng 3 mà được Chính phủ, Bộ GD-ĐT đồng ý thì lúc đó phải cho TP.HCM và Hà Nội quy trình riêng trong thời gian thi cử và kết thúc khung thời gian học. Có thể Bộ GD-ĐT cho kéo dài thi tốt nghiệp, lúc đó TP vẫn xử lý được. Nhưng Bộ GD-ĐT đã thông báo khung thời gian kết thúc năm học nên chúng tôi buộc phải điều chỉnh theo.
Riêng khối 12 nghỉ đến 8/3 là kịch khung, nếu nghỉ thêm thì không còn thời gian mà bù”, ông Phong tâm tư.
Cuối cùng, ông Phong cho biết mong muốn của TP.HCM vẫn là đến hết tháng 3 học sinh TP.HCM mới đi học lại.
Hồ Văn
TP.HCM công bố lịch đi học lại
- Hôm nay, TP.HCM đã quyết lịch đi học lại. Theo đó, học sinh lớp 12 (cả giáo dục phổ thông và giáo dục thường xuyên) của TP.HCM nghỉ tới ngày 8/3.
" alt="TP.HCM vẫn băn khoăn về thời gian đi học lại sau khi nghỉ phòng dịch covid" width="90" height="59"/>TP.HCM vẫn băn khoăn về thời gian đi học lại sau khi nghỉ phòng dịch covid
- Siêu máy tính dự đoán Cagliari vs Lazio, 2h45 ngày 4/2
- U18 Indonesia và U18 Myanmar rộng cửa vào bán kết U18 Đông Nam Á
- Yêu lầm chồng bạn…
- Hồi âm đơn thư bạn đọc cuối năm 2010
- Nhận định, soi kèo Pafos vs PAC Omonia, 22h00 ngày 3/2: Tin vào cửa trên
- Ronaldo thay đổi giúp MU thắng nghẹt thở
- Mối nguy khi bạn chia sẻ hình ảnh, video, giọng hát… lên mạng xã hội
- Kết quả Sint Truidense 0
- Nhận định, soi kèo Real Betis vs Athletic Bilbao, 3h00 ngày 3/2: Củng cố vị trí Top 4