Truyện Hôn Trộm

Thế giới 2025-03-06 01:52:19 729
Mười giờ tối,ệnHônTrộchuyển nhượng 24h bóng đêm như lụa. Tiếng mưa rơi tí tách tí tách ngoài cửa sổ và tiếng ngáy nhỏ của bệnh nhân giường bên đan xen nhấp nhô, khiến Nguyễn Huỳnh lăn lộn khó ngủ.

Cô trằn trọc hồi lâu, mò mẫm trong bóng tối bò dậy từ trên giường, cầm lấy điện thoại ở tủ đầu giường, cầm lấy “gậy người mù” ở bên giường đi ra khỏi phòng bệnh, bước đến trạm y tá.

“Cô Nguyễn.” Nhìn thấy cô xuất hiện, người y tá trực ca, Vu Tích Ngọc không cảm thấy kinh ngạc: “Lại không ngủ được à?”

Nguyễn Huỳnh có yêu cầu rất cao đối với hoàn cảnh của giấc ngủ, bình thường sẽ bị một chút tiếng vang nhỏ làm quấy nhiễu đến độ khó vào giấc.

“Cô đã mấy ngày không ngủ ngon rồi đúng không?” Vu Tích Ngọc đi đến bên cạnh cô, đỡ cánh tay cô đi lên phía trước, giọng điệu ôn hòa: “Quy tắc cũ à?”

Nguyễn Huỳnh hơi cong khóe môi, giọng nói dễ nghe: “Quy tắc cũ.”

Dứt lời, cô đưa điện thoại cho Vu Tích Ngọc.

“Quy tắc cũ” mà bọn họ nói tới là giúp Nguyễn Huỳnh nhấn mở app nào đó trong điện thoại, tìm ra đài phát thanh mà cô muốn nghe.

Vu Tích Ngọc thuần thục tìm giúp cô: “Có tiếng chưa?”

Nguyễn Huỳnh đeo tai nghe lên, nghe thấy tiếng dòng điện truyền ra từ trong tai nghe: “Có rồi.”

Cô cúi thấp đầu, khóe môi nhếch lên, khuôn mặt bị băng gạc che khuất giãn ra.

Vu Tích Ngọc nhìn nửa khuôn mặt của cô lúc cười lên, màu da trắng nõn, môi không son mà đỏ, khuôn cằm sắc sảo lưu loát. Cô ấy nhìn chăm chú một lúc, không nhịn được mà nói: “Cô Nguyễn, cô thật là đẹp.” Cô ấy ngồi xổm bên cạnh Nguyễn Huỳnh, nhìn cô từ dưới lên: “Đôi mắt chắc chắn cũng rất đẹp.”

Trước đây không lâu mắt của Nguyễn Huỳnh bởi vì chuyện ngoài ý muốn mà bị thương nhẹ, bây giờ được băng gạc che lại, tạm thời không có cách nào nhìn thấy được thế giới tươi sáng bên ngoài. Giống như vậy, người ngoài cũng không có cách nào nhìn thấy được đôi mắt trong trẻo lại sạch sẽ kia của cô.

Nghe được lời này của Vu Tích Ngọc, Nguyễn Huỳnh cười, cô lấy tai nghe xuống: “Ngày mai không phải là tôi có thể tháo băng gạc rồi sao?”

Vu Tích Ngọc tính toán thời gian: “Gần như vậy, hôm nay vết thương bên mắt còn đau không?”

“Một chút.” Nguyễn Huỳnh nhẹ giọng: “Tốt hơn hai ngày trước nhiều rồi.”

Vu Tích Ngọc gật đầu: “Vậy là được rồi.”

Nói đến đây, cô ấy thăm dò: “Cô Nguyễn, mắt của cô bị thương thế nào vậy?”

Tuy nói là đi làm ở bệnh viện, vết thương thế nào cũng gặp hết rồi. Nhưng kiểu người trưởng thành có vết thương ở hai bên khóe mắt như Nguyễn Huỳnh thì vẫn ít có.

“...” Nguyễn Huỳnh dừng lại, mím môi: “Không cẩn thận bị miểng thủy tinh quẹt phải.”

“Vậy à —” Vu Tích Ngọc đau lòng, lại an ủi cô: “Có chút không may, nhưng cũng còn hên là mảnh vỡ không vào mắt.”

Nguyễn Huỳnh cười: “Tôi vẫn rất may mắn.”

Sợ cô lo lắng, Vu Tích Ngọc nói thêm mấy câu để cô yên tâm: “Tôi nghe bọn họ nói cuộc giải phẫu của cô cực kỳ thành công, tuyệt đối sẽ không để lại sẹo. Kỹ thuật khâu của bác sĩ Tất cực kỳ lợi hại. Mặc dù chúng tôi luôn trêu chọc năng lực chuyên môn của anh ấy kém hơn bác sĩ Lục một chút, nhưng anh ấy cũng là bác sĩ chủ chốt rất mạnh của khoa chúng tôi.”

Nghe thấy xưng hô “Bác sĩ Lục” quen thuộc này, Nguyễn Huỳnh không khỏi sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt với người này, cô thật sự rất muốn biết, bác sĩ Lục mà người người khen, người người sùng bái này rốt cuộc là thần thánh phương nào.”

Bắt đầu từ ngày Nguyễn Huỳnh kết thúc giải phẫu vào phòng bệnh ở, cô thỉnh thoảng nghe thấy người ở cùng phòng bệnh và bác sĩ y tá nhắc đến anh. Nói kiến thức chuyên môn của anh quá vững, là người lợi hại nhất trong đội trẻ tuổi của khu nội trú, quan trọng hơn là anh còn rất tỉ mỉ rất dịu dàng.

Phòng bệnh của Nguyễn Huỳnh là phòng ba người, người ở giường bên cạnh là một cô bé nhí nha nhí nhảnh, mỗi lần tiêm chích uống thuốc, cô bé đều sẽ tung ra rất nhiều suy nghĩ kỳ quái, dây dưa trốn tránh.

Hai ngày trước một người y tá chích cho cô bé, cô bé đã khóc rống lên. Vào lúc bất đắc dĩ, người y tá đó nhắc đến bác sĩ Lục, cô bé thoáng cái yên tĩnh, ngoan ngoãn tiêm thuốc. Việc này đủ để thấy sức nặng của bác sĩ Lục trong suy nghĩ của mọi người.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Huỳnh sinh ra sự tò mò dữ dội đối với bác sĩ Lục mà mọi người nói đến: “Khi nào thì bác sĩ Lục này về?”

Ngày đầu tiên vào bệnh viện là cô đã biết, vị bác sĩ Lục mà mọi người nói đến đã đi đến tỉnh khác làm nghiên cứu học thuật và thảo luận trao đổi, không có ở bệnh viện.

Nghe cô hỏi như vậy, Vu Tích Ngọc tính toán thời gian: “Hội nghị trao đổi hình như sẽ kết thúc vào ngày mai, dựa theo tính cuồng công việc của bác sĩ Lục, khi về thì có lẽ cũng sẽ không nghỉ phép, có khả năng ngày mai sẽ đến bệnh viện.”

Ngày mai Nguyễn Huỳnh tháo băng, tháo xong thì làm kiểm tra một lần nữa, sau khi bảo đảm không có vấn đề gì thì có thể xuất viện. Cô suy nghĩ mình chút, vận may của mình mà tốt thì có lẽ có thể thấy được phong thái của bác sĩ Lục này.

Hai người hàn huyên vài câu, Vu Tích Ngọc đi vệ sinh, Nguyễn Huỳnh một lần nữa đeo tai nghe lên. Đài phát thanh cô muốn nghe đã tiến hành đến bài hát đề cử của giai đoạn cuối cùng. Ca khúc được chọn là một bài hát da diết, khơi gợi cảm xúc.

Bài hát kết thúc, Nguyễn Huỳnh nghe được giọng nói quen thuộc.

Nghe hết mấy phút phát thanh còn lại, Nguyễn Huỳnh nhờ Vu Tích Ngọc gọi điện thoại giúp mình.

Vu Tích Ngọc nhận lấy điện thoại của cô: “Muốn gọi cho ai?”

Nguyễn Huỳnh: “Số đầu tiên của nhật ký.”

Vu Tích Ngọc biết mật mã điện thoại của cô, mở khóa nhấn mở: “AAAA Đàm Tuyết Nhi?”

Nguyễn Huỳnh gật đầu.

Vu Tích Ngọc hỗ trợ bấm gọi: “Đi hành lang hay là đến dưới mái hiên?”

Vào giờ này những bệnh nhân khác đều đang nghỉ ngơi, những nơi còn lại để gọi điện thoại chỉ có hành lang và dưới mái hiên.

Nguyễn Huỳnh: “Lúc này có lẽ đã tạnh mưa rồi, đi đến mái hiên đi.”

Vu Tích Ngọc đỡ cô đi đến hàng hiên bên ngoài phòng bệnh, dặn dò cô gọi điện thoại xong thì kêu, mình sẽ đưa cô về phòng bệnh, sau đó cô ấy mới quay về trạm y tá.

Nguyễn Huỳnh cười đồng ý, nghe giọng nói truyền ra từ trong điện thoại: “Chị Huỳnh Huỳnh, đêm nay lại không ngủ à?” Đàm Tuyết Nhi biết rõ trong lòng mà nói.

本文地址:http://asia.tour-time.com/html/543b199417.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Lyon vs Brest, 21h00 ngày 2/3: Tự tin trên sân khách

Tiêu hóa là quá trình biến đổi thức ăn thành các chất dinh dưỡng như protein, carbs, chất béo và vitamin. Các chất này sau đó được vận chuyển qua ruột non, đi vào máu, nơi cung cấp năng lượng cho tăng trưởng và sửa chữa.

Đường tiêu hóa có cả sự phân hủy cơ học lẫn hóa học phức tạp, hỗ trợ chức năng miễn dịch, góp phần vào sức khỏe tổng thể. Duy trì sức khỏe tiêu hóa là điều quan trọng để cơ thể nhận được nhiều chất dinh dưỡng và ngăn ngừa rối loạn. Nhiều loại quả có thể thúc đẩy tiêu hóa tốt hơn.

Dứa

Dứa rất giàu bromelain, loại enzyme được biết đến với đặc tính chống viêm. Bromelain giúp phân hủy protein, hỗ trợ quá trình tiêu hóa và hấp thu protein. Ăn dứa có thể tiêu hóa dễ hơn và bớt các triệu chứng khó tiêu.

Kiwi

Kiwi chứa nhiều chất xơ, nhất là chất xơ hòa tan, có tác dụng điều hòa nhu động ruột, giảm đầy hơi, ngăn ngừa táo bón. Kiwi còn chứa enzyme actinidain hỗ trợ tiêu hóa protein và cũng được sử dụng trong công nghiệp để làm mềm các loại thịt dai.

Táo

Táo cung cấp pectin dồi dào, một loại chất xơ hòa tan nuôi dưỡng vi khuẩn có lợi trong đường ruột. Quả này cũng chứa các enzyme tốt cho tiêu hóa và duy trì hệ vi sinh vật đường ruột khỏe mạnh. Ngoài làm nước ép, táo cắt lát hay thái hạt lựu có thể dùng như món ăn nhẹ giòn, dễ ăn.

Quả mọng

Các loại quả mọng như dâu tây, việt quất, mâm xôi chứa nhiều chất chống oxy hóa cùng với chất xơ, thúc đẩy quá trình tiêu hóa khỏe mạnh. Hàm lượng nước cao có trong quả mọng còn làm mềm phân, giúp nhu động ruột hoạt động tốt hơn. Thêm một ít quả mọng vào bột yến mạch và sữa chua để bắt đầu ngày mới với món ăn giàu chất xơ lành mạnh.

Chuối

Chuối có chứa enzyme tiêu hóa tự nhiên gồm amylase và glucosidase, hai nhóm enzyme phân hủy các loại carbs phức tạp như tinh bột thành các loại đường nhỏ, dễ hấp thụ hơn. Những enzyme này phân hủy tinh bột thành đường khi chuối bắt đầu chín. Do đó, chuối chín vàng ngọt hơn nhiều so với chuối xanh.

Ngoài lượng enzyme, chuối còn cung cấp chất xơ, nước và kali có thể thúc đẩy quá trình tiêu hóa đều đặn.

Đu đủ

Đu đủ chứa enzyme papain giúp phân hủy protein, tăng cường tiêu hóa. Nó cũng có hàm lượng chất xơ và nước cao, cả hai đều hỗ trợ giữ cho đường tiêu hóa khỏe mạnh.

Xoài

Xoài chứa chất xơ và hợp chất amylase, có thể phòng tránh táo bón và ổn định hệ tiêu hóa. Enzym amylase trong xoài chín hoạt động mạnh hơn. Chúng được tạo ra bởi tuyến tụy và tuyến nước bọt giúp phân hủy carbs để cơ thể dễ dàng hấp thụ.

Bơ nhiều chất béo lành mạnh và ít đường. Chúng chứa enzyme tiêu hóa lipase, thúc đẩy quá trình biến đổi các phân tử chất béo thành axit béo và glycerol để cơ thể dễ hấp thụ hơn. Bơ cũng chứa các enzyme tiêu hóa khác, bao gồm cả polyphenol oxyase, khiến quả đổi màu nâu khi bị oxy hóa.

">

8 loại quả giúp tăng cường tiêu hóa

Nhận định, soi kèo Boavista vs Santa Clara, 23h30 ngày 2/3: Đả bại chủ nhà

">

Kia Carnival 2022 giá 1,5 tỷ nên mua lại?

{keywords}Một ngày trong rừng bắt đầu bằng việc ăn sáng, uống cà phê, ngồi đọc sách, rồi ra vườn làm việc. Ảnh: NVCC

Buổi sáng nào của Thành An và Mỹ Thuận cũng bắt đầu như thế kể từ khi chuyển vào rừng sống gần 2 năm nay.

Năm 23 tuổi, An là nhân viên môi giới bất động sản, còn Thuận là nhân viên marketing. Giống như những người trẻ khác sống ở Sài Gòn, gần như ngày nào An và Thuận cũng rủ nhau lê la cà phê, đi nhậu với bạn bè. Gần như hai đứa chẳng bao giờ nấu ăn. Mỗi ngày kết thúc lúc 11-12 giờ đêm.

Rồi một ngày, họ nghĩ: “Trời, cuộc đời mình rồi cứ như vậy sao?”

Cả hai nung nấu ý định thoát khỏi vùng an toàn của mình.

Từ lâu, Thuận đã bày tỏ với An ước mơ có một khu vườn trồng hoa và cây trái, trở về làm người nông dân. Mẹ An vốn là dân kinh doanh, luôn khuyến khích con trai đầu tư, kinh doanh để làm giàu. Nhưng đứng trước đề xuất này, bà phân vân nhiều lẽ. Nỗi lo lớn nhất là liệu 2 đứa trẻ mới hơn 20 tuổi đầu có làm nổi không. Trước khi đồng ý “cấp vốn” mua đất, bà yêu cầu 2 đứa phải cam kết.

Có “shark” đầu tư, Thuận và An hăng hái đi tìm đất. Ban đầu, cả hai muốn tìm một mảnh ở Lâm Đồng, gần ba mẹ Thuận, nhưng số tiền không cho phép. Họ chuyển sang Đắk Nông - nơi giá đất rẻ hơn. Công cuộc đi tìm đất của Thuận và An cũng nhiều gian nan. Có lần họ phải băng qua 60km đường rừng bằng xe máy, không hàng quán hay bóng dáng con người, vừa đi vừa sợ, xe lại sắp hết xăng, cả hai nhớ mãi chuyến đi ấy.

Lần khác, đọc được dòng rao bán mảnh đất 10ha trên mạng, giá cả vừa túi tiền, Thuận liều hỏi thử và nhắn người bán gửi ảnh. Ngay sau khi nhìn thấy bức ảnh chụp căn nhà gỗ nằm cạnh hồ nước trong veo, Thuận đã biết mình thuộc về nơi này.

“Thực sự, bọn mình quyết định mua nó vì căn nhà và cái hồ, không hề suy nghĩ tới những yếu tố quan trọng khác. Cũng chính vì căn nhà gỗ và hồ nước ấy, mà bọn mình quyết định dọn về sống luôn, chứ ban đầu chỉ có ý định trồng cây, lâu lâu về một lần” - Thuận chia sẻ về quyết định đầy mộng mơ của 2 đứa.

{keywords}
Ngôi nhà của Thuận và An. Ảnh: NVCC

Chỉ 3-4 ngày sau, Thuận và An quyết định “xuống tiền”. Lúc này, trong đầu 2 đứa mới bắt đầu hiện lên nhiều nỗi sợ. “Nghe mọi người can ngăn ở đó một mình rồi trộm cướp, rắn rết thì làm sao. Mình nằm khóc ở Sài Gòn vì bị nỗi sợ lấn át” - Thuận kể.

Nhưng chỉ 1 tháng sau, đôi bạn trẻ dắt díu nhau về rừng để sống thử. Thuận bỏ lại váy áo nơi Sài Gòn hoa lệ, chỉ mang về mấy bộ đồ đơn giản cùng chú chó cưng. 

Đêm đầu tiên ngủ trong căn nhà gỗ quả thực là một đêm đáng nhớ. “Trời lạnh chừng 12 độ C. Hai đứa chỉ có cái chăn mỏng, nằm dưới sàn nhà, điện nước không có, nhịn cả tắm luôn” – Thuận nhớ lại.

Thời gian đầu chưa lắp điện, 2 đứa phải dùng đèn cầy. Đường nước sinh hoạt phải dẫn từ đầu rừng về nhà mà lại hay tắc. Nhiều hôm An phải lội bộ lên sửa, có lần mất mấy tiếng đồng hồ.

“Còn chuyện gặp rắn rết, bọ cạp thì thường xuyên”.

Thuận kể, những ngày đầu rắn độc còn bò vào tận trong nhà. “Nhiều khi ngồi mà cứ có linh cảm sao đó, quay ra thấy rắn đang bò phía sau, hết hồn luôn. Đến mức, mình bị ám ảnh và nằm mơ thấy rắn suốt”.

Hai đứa vẫn còn nhớ cảm giác hoảng hốt khi kể lại lần con rắn hổ mang to bằng bắp tay bò vào nhà. An đuổi mãi nó mới ra, nhưng cậu chẳng bao giờ lỡ giết con nào, chỉ thả cho nó vào rừng. “Sợ lắm nhưng nghĩ tụi nó chỉ vô tình bò vào nhà mình thôi chứ không chủ đích tấn công mình” - An nói.

“Sóng điện thoại, 3G ở đây thì chập chờn lắm, nhiều khi muốn bắt sóng phải đi 4km lên trung tâm xã. Có lần lên trên đó, sóng ‘ào’ về nhanh dữ, làm mình ‘sốc’ luôn” - An cười sảng khoái nói.

{keywords}
Lao động khiến một 'thiếu gia' An biến thành một người đàn ông trưởng thành. Ảnh: NVCC
{keywords}
Thuận và An dành 4-5 tiếng mỗi ngày để làm việc trong vườn. Ảnh: NVCC

Ba tháng sau ngày dọn lên rừng ở, mẹ An từ TP.HCM lên thăm. Thấy cảnh tượng như vậy, bà bật khóc, bắt các con về. Bà kêu: “Làm giàu gì mà thấy tụi bay khổ gần chết”.

Nhưng bà không biết rằng, lúc ấy Thuận và An đã cảm thấy “sung sướng” với cuộc sống mới rồi.

Nếu như Thuận sinh ra trong một gia đình làm nông từ nhỏ, thì An là một 'công tử' Sài Gòn đích thực. Từ một anh chàng lóng ngóng, chẳng biết làm gì, bây giờ cậu phải chẻ củi, bắc bếp, sáng dậy biết mò cơm nguội ăn - món ăn mà hồi ở nhà, cậu không bao giờ đụng tới. “Ở giữa rừng này, nếu không tự nấu hay ăn cơm nguội thì làm gì có gì mà ăn”.

Thời gian đầu mới về rừng, 2 đứa bị “sốc” vì mọi thứ không lung linh, mơ mộng như những gì mình hình dung. Bao nhiêu khó khăn ập đến, nhưng chưa bao giờ Thuận và An có ý định bỏ cuộc. Ngay cả lúc phải đi vay mượn bạn bè khắp nơi để đầu tư. 

Sau gần 2 năm “làm hùng hục”, bây giờ 2 bạn trẻ đã có 2 hécta mắc ca, 1 hécta cà phê, các loại bơ, sầu riêng, chuối chiếm 1 hécta. Còn 1 hécta gần suối, Thuận sắp trồng dược liệu trên đó.

Thuận bảo, cô trồng cây không hoá chất, không dùng thuốc trừ sâu, chỉ bón phân chuồng nên năng suất kém hơn người ta, nhưng vì thế mà công việc cũng không nhiều như thông thường. “Chủ yếu là công việc phát cỏ, tỉa tót, mỗi năm bón phân chuồng 1 lần. Mỗi ngày 2 đứa làm vườn khoảng 4-5 tiếng. Còn lại, thời gian dành để đọc sách, trò chuyện và đi đâu cũng bám riết lấy nhau”.

Ngoài những loại cây mang lại thu nhập, Thuận cũng trồng xen thêm cây rừng, chỉ vì muốn mình có một môi trường đa tầng tán, tốt cho hệ sinh thái về sau. Nhiều người đi qua hỏi tại sao lại trồng phong, bạch đàn, không thu hoạch được, cô không biết giải thích sao, chỉ nói “để lấy bóng mát”. Người ta kêu: “Trời, rảnh dữ!”

{keywords}
Khu vực gần suối Thuận dự định trồng dược liệu. Ảnh: NVCC

Từ ngày về rừng, cuộc sống của Thuận và An thay đổi hoàn toàn. Hai đứa đều đen hơn, gầy hơn nhưng khoẻ ra. Hồi ở Sài Gòn, cứ dăm bữa nửa tháng, An lại ốm. Từ ngày lên rừng, cậu khoẻ lên trông thấy. “Lên đây 8-9h tối đã đi ngủ, sáng ra dậy sớm, ăn sáng, uống cà phê, rồi đọc sách. Cảm thấy mình sống chậm hơn, bớt phán xét, trưởng thành hơn, nhưng điều mà mình cảm nhận được sâu sắc nhất vẫn là hiểu được sự khổ cực của ba mẹ”.

Vì thế, bây giờ mỗi lần về Sài Gòn là An lại tìm ba mẹ tâm sự. Cậu thuyết phục ba mẹ lên rừng sống cùng mình. Ban đầu, mẹ An không mặn mà mấy chuyện rau củ sạch, nhưng sau dần bà bị thuyết phục và truyền cảm hứng từ 2 con. Bây giờ, những khi muốn nghỉ ngơi, bà lại lên căn nhà gỗ. Bà đã mua sẵn một miếng đất gần đó, sắp tới dự định chuyển về dưỡng già luôn.

Khi được hỏi Thuận mong muốn điều gì nhất bây giờ, cô nói: “Sau một thời gian, mình nhận thấy mình không thể sống một mình mãi như thế này được. Bọn mình cần có những người hàng xóm. Hai đứa đang mơ về việc sẽ có những người cùng chí hướng, cùng quan điểm sống với mình lên đây, cùng nhau xây dựng một cộng đồng. Thậm chí, sau này bọn mình có thể đón khách du lịch muốn trải nghiệm cuộc sống ở rừng đích thực”.

{keywords}
Sau bao khó khăn thời gian đầu, hiện tại cả hai đang tận hưởng cuộc sống bình yên. Ảnh: NVCC

Thuận mừng rỡ khoe, cuối năm nay 2 đứa sẽ có một gia đình hàng xóm gồm 2 vợ chồng và 2 đứa con chuyển về sống cùng. Đó cũng là điều mà Thuận và An trăn trở nhất nếu sau này có con.  

“Bọn mình không lo về giáo dục, y tế hay cơ sở vật chất. Những đứa trẻ ở đây vẫn được đi học, trường học cách 4km. Nếu muốn, con có thể học online. Bây giờ, các khoá học trên mạng cũng rất nhiều, chỉ cần có kết nối Internet. Cái được lớn nhất là con mình sẽ được sống hoà mình vào thiên nhiên với những ký ức tuyệt vời. Duy chỉ có điều bọn mình lo nhất là con cần có bạn để giao tiếp”.

25 tuổi, sống ở nơi mà nhiều tay phượt chuyên nghiệp cũng phải thốt lên: “Sao lại chui được vào tận đây để ở?”, nhưng cho đến thời điểm hiện tại, Thuận và An chưa bao giờ nuối tiếc về quyết định của mình.

Thuận bảo, bây giờ có nhiều bạn trẻ thích lối sống thuận tự nhiên, bỏ phố về rừng, về quê để sống. “Có thể cuộc sống đó không đẹp lung linh như các bạn thấy trên báo chí hay mạng xã hội. Nhưng các bạn hãy thử đi. Vì bọn mình còn trẻ nên được phép sai. Sai thì mình sẽ làm lại".

{keywords}
Họ tổ chức một đám cưới nhỏ vào tháng 8 mới đây. Ảnh: NVCC
{keywords}
Gần 2 năm ở rừng, Thuận và An có cơ hội đối thoại và chia sẻ với nhau nhiều hơn. 
{keywords}
Họ trưởng thành, sống chậm lại và bớt phán xét. Ảnh: NVCC
{keywords}
Thuận trồng nhiều hoa quanh nhà. Ảnh: NVCC
{keywords}
Từ khi về rừng, cả 2 đứa đều đen hơn, gầy hơn, khoẻ ra. Ảnh: NVCC
{keywords}
Rau củ tự cung tự cấp. Ảnh: NVCC
{keywords}
 
{keywords}
Đàn chó giờ đã lên đến 5 con. Ảnh: NVCC
{keywords}
 
{keywords}
 
{keywords}
Họ hi vọng sẽ sớm có những người hàng xóm cùng chí hướng. Ảnh: NVCC
9x từng đi bar tới sáng, từ Sài Gòn về Khánh Hòa xây nhà, làm vườn

9x từng đi bar tới sáng, từ Sài Gòn về Khánh Hòa xây nhà, làm vườn

Từ Sài Gòn, chuyển về sống trong căn nhà nhỏ giữa bản làng cùng chú chó tên Tu Tu, thỉnh thoảng Thắng lại nghe tiếng gọi í ới của hàng xóm.

">

Cuộc sống giữa rừng sâu của 'công tử' Sài Gòn và vợ trẻ

Những giá trị truyền thống được gìn giữ trong đời sống hiện đại

Miền Trung luôn chiếm trọn tình cảm của du khách thập phương bằng nét cổ kính, trầm lặng đến từ các di sản văn hóa đặc sắc được trao truyền qua nhiều thế hệ. Không chỉ nổi tiếng với Nhã nhạc cung đình Huế - biểu tượng của sự thịnh vượng của kinh thành Phú Xuân xưa, mảnh đất đậm tình còn được biết đến với nhiều sự kiện văn hoá mang đậm màu sắc tâm linh được người dân địa phương trân quý và bảo tồn như Lễ hội đền Cờn (Nghệ An), Lễ hội Cầu Ngư (Thừa Thiên Huế).

{keywords}
Miền Trung là nơi du khách được đắm mình trong dòng chảy di sản văn hóa.

Có thể thấy rằng, những nét văn hoá truyền thống vẫn luôn được gìn giữ và phát huy tại miền Trung ngay trong nhịp sống hiện đại, tạo nên dấu ấn riêng cho mảnh đất đậm tình. Đó chính là kết quả của sự đoàn kết và nỗ lực của những người con miền Trung nhằm bảo tồn, lan toả các giá trị truyền thống, giới thiệu vẻ đẹp quê hương tới bạn bè trong và ngoài ngước.

Huda và 3 thập kỷ gắn bó với  miền Trung

Trong hành trình bảo tồn những nét đẹp văn hóa lâu đời của người miền Trung, Huda tích cực tài trợ cho nhiều hoạt động nhằm chung tay gìn giữ các giá trị văn hoá truyền thống. Một trong những sự kiện đáng chú ý mà Huda đã đồng hành từ những ngày đầu tiên tới nay là Festival Huế - lễ hội tôn vinh các di sản văn hoá đáng quý của mảnh đất cố đô.

Bên cạnh đó, Huda cũng thể hiện mong muốn thắt chặt tình đoàn kết cộng đồng khi thường xuyên tài trợ cho các hoạt động văn hoá - xã hội được yêu thích tại địa phương như chuỗi Giải vô địch bóng đá nam Hà Tĩnh, Quảng Bình, Quảng Trị, Lễ hội đua thuyền cấp huyện và cấp tỉnh tại Quảng Bình, Quảng Trị cùng nhiều sự kiện hấp dẫn khác.

{keywords}
 Huda đồng hành cùng nhiều sự kiện sôi động và hấp dẫn tại miền Trung

Những đóng góp ấy của Huda là một phần quan trọng trên chặng đường hiện thực hóa mục tiêu “Sản xuất bia vì một hiện tại tốt đẹp và một tương lai tươi sáng hơn” kế thừa từ Tập đoàn Carlsberg Đan Mạch. Là hãng bia được điều hành bởi một quỹ độc lập - Quỹ Carlsberg, các hoạt động của tập đoàn luôn dựa trên nguyên tắc tập trung nghiên cứu, sáng tạo các sản phẩm chất lượng cao, từ đó không ngừng đóng góp cho sự phát triển bền vững của cộng đồng.

{keywords}
 Quỹ Carlsberg đảm bảo mọi hoạt động của hãng bia nổi tiếng châu Âu luôn có tác động tích cực tới cộng động

Không chỉ mang lại những đóng góp không nhỏ về mặt khoa học kỹ thuật với những phát kiến như men bia tinh khiết hay thang đo độ pH, trong suốt hành trình gần 2 thế kỷ của mình, Tập đoàn Carlsberg đã trao tặng hàng chục ngàn khoản tài trợ nhằm hỗ trợ các tổ chức, cá nhân trên toàn cầu trong các lĩnh vực nghệ thuật, kiến trúc hay giáo dục. Đây là minh chứng cho những nỗ lực của Carlsberg cũng như các công ty thành viên nhằm hướng tới sự phát triển bền vững của cộng đồng.

Là một trong những thương hiệu bia trực thuộc công ty Carlsberg Việt Nam - thành viên của Tập đoàn Carlsberg Đan Mạch, Huda đã và đang viết tiếp hành trình hiện thực hoá mục tiêu ý nghĩa của hãng bia danh tiếng châu Âu ngay trên chính mảnh đất miền Trung đậm nghĩa tình.

Theo đuổi mục tiêu “Sản xuất bia vì một hiện tại tốt đẹp và một tương lai tươi sáng hơn”, hành trình hơn 170 năm của Tập đoàn Carlsberg không chỉ gắn liền với những sản phẩm bia mang chất lượng vượt trội mà còn nổi bật với những đóng góp tích cực cho sự phát triển của cộng đồng tại các quốc gia mà hãng bia Đan Mạch đặt chân tới. Tại Việt Nam, chặng đường gần 3 thập kỉ đồng hành cùng người dân miền Trung trong hàng loạt hoạt động văn hoá - xã hội - thể thao đặc sắc của thương hiệu Huda, thể hiện nỗ lực hiện thực hoá mục tiêu ý nghĩa ấy; góp phần không nhỏ trong việc tạo nên sự gắn kết vững bền giữa thương hiệu bia “đậm tình miền Trung” với mảnh đất quê hương.

Để tìm hiểu thêm về Tập đoàn Carlsberg và Carlsberg Việt Nam, truy cập tại https://www.carlsbergvietnam.vn/vi/

Thanh Loan

">

Những điều đặc biệt làm nên sức hút của mảnh đất miền Trung

友情链接