Anh chỉ cần vợ hiểu chuyện, hiếu thuận với bố mẹ chồng là đủ. Kinh tế anh làm là chính, lương tôi ăn sáng, trả phí điện thoại là hết.
Ngày xưa, mỗi lần chồng đi công tác, anh mang về bao nhiêu quà, từ đôi giày cho con trai, búp bê cho con gái đến đồ bổ cho bố mẹ hai bên. Nhiều người đọc đến đây, chắc hẳn nghĩ vợ chồng tôi rất hạnh phúc.
Thế nhưng, tôi đã cảm thấy chán nản sau 2 năm ngày cưới. Hai vợ chồng không có sự đồng điệu trong tâm hồn.
Tôi thích sự nhẹ nhàng, yên tĩnh, ngày nghỉ vợ chồng cùng nhau vào bếp nấu cơm, chơi cùng con. Anh lại hướng ngoại, thích giao du bạn bè.
Những ngày nghỉ, anh tất bật với các cuộc tụ tập… Đêm về trong tình trạng say rượu, nôn thốc ngoài cửa.
Ban đầu, tôi hay đi cùng anh nhưng sau tôi chối từ. Vì tôi chán cảnh ngồi cạnh chồng đến đêm, chứng kiến anh cạn hết ly này đến ly khác. Bạn bè càng khích tướng, anh càng uống mạnh.
Tôi khó chịu, chồng lớn tiếng trách vợ không thông cảm, làm anh mất mặt với bạn bè. Tôi cũng là người hiểu biết, có trình độ. Nếu anh chỉ nhậu 1 tuần 2 lần tôi còn cảm thông, đằng này anh nhậu triền miên.
Sau 5 giờ chiều tôi gọi, bao giờ anh cũng bắt đầu bằng cụm từ: Anh đang ở quán XYZ nào đó.
Ám ảnh nhất là lần tôi đang bầu con thứ 2. Anh nhậu xỉn, đâm vào người đi bộ. Suốt thời gian anh nằm viện, tôi ngược xuôi chăm chồng lại phải chăm cả nạn nhân.
Sau lần đó, anh vẫn “chứng nào tật ấy”. Tôi bảo: “Lúc anh tai nạn vì rượu có bạn nào đến chăm nom, nâng giấc cho chưa? Hay chỉ làm khổ em?”.
Chồng nổi cáu, nói tôi so đo: “Em chăm chồng là nghĩa vụ, trách nhiệm của em. Tính nhỏ mọn, bao giờ mới làm được việc lớn”.
Từ những chuyện đó, tình cảm tôi dành cho chồng nguội lạnh dần. Tôi từng có ý định ly hôn nhưng bố mẹ tôi gàn.
Ông bà khuyên, đàn ông có tài thường có tật. Chồng tôi thích rượu chè nhưng vẫn có trách nhiệm với vợ con, lo cho gia đình. Tôi trăn trở rồi cất đơn đi. Nay, các con tôi đã lớn. Đứa học đại học, đứa đã đi làm.
Sống với chồng không mặn nồng, tôi dường như bị chai sạn cảm xúc. Hôn nhân của chúng tôi đúng kiểu “không tình dục”, mỗi người một phòng.
Tôi quen Đăng - nhân viên làm nghề mát-xa. Đăng có ngoại hình bình thường, nghèo nhưng ăn nói dễ nghe. Cậu biết tôi buồn vì chồng nên hay hỏi han, động viên.
Giữa lúc lửa lòng nguội lạnh, tôi như bừng lên khát khao hạnh phúc. Tôi tìm đến Đăng để giải khuây, tìm người lắng nghe mình nói.
Cách đây 1 tháng, tôi nói dối chồng, đi học nghiệp vụ nhưng thực chất, tôi trốn chồng con đi du lịch với Đăng.
Một tuần bên nhau, chúng tôi đã có những giây phút vui vẻ. Tôi đâu ngờ, ngày về đến sân bay, bạn của chồng vô tình bắt gặp. Họ chụp ảnh gửi cho chồng tôi.
Suốt đêm, anh tra vấn xem tôi đi với ai. Các con thấy bố mẹ cãi nhau cũng ra can. Khi chồng tôi cho con xem ảnh mẹ tình tứ người đàn ông khác, thái độ chúng bắt đầu thay đổi.
Tôi trở thành kẻ tội đồ trong mắt con, chồng không đồng ý ly hôn nhưng tra tấn tinh thần tôi một cách đáng sợ.
Đỉnh điểm, chồng tôi ngang nhiên cặp bồ. Tôi không chịu nổi sự ghẻ lạnh của anh nên đơn phương ra tòa ly hôn. Các con một mực bênh vực bố, không chịu nghe mẹ giải thích.
Ngày mai tôi và chồng sẽ ra tòa. Con gái tuyên bố không tha thứ cho mẹ.
Tôi biết mình sai rồi. Liệu có cách nào để con chịu gặp tôi không? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Mối tình vụng trộm của bà chủ khách sạn với huấn luyện viên thể hình
Cuộc hôn nhân hạnh phúc của tôi sụp đổ khi tôi ngã lòng với huấn luyện viên thể hình còn độc thân.
" alt="Ngậm đắng sau lần trốn chồng đi chơi với nhân viên mát" />Ngậm đắng sau lần trốn chồng đi chơi với nhân viên mát
Bạn bè khen vợ tôi may mắn vì có chồng tâm lý, chịu khó. Tiền bạc làm ra, tôi đưa vợ quản lý, chỉ giữ lại một ít đủ tiêu xài cá nhân.
Tôi chỉ hơi kỹ tính và đòi hỏi sự chỉn chu. Đặc biệt là cách ăn mặc. Vợ tôi lại là người phóng khoáng, ăn mặc thời thượng nhưng có phần quá lố.
Việc ăn mặc thời trang không có gì xấu. Mỗi lần đi nước ngoài công tác, tôi vẫn mua tặng vợ đôi giày, túi xách hàng hiệu…
Nhiều trang phục tôi mua cho vợ có giá bằng cả tháng lương của người khác nhưng cô ấy chê là già nua, kín đáo quá. Tôi nghĩ vợ không thích nên mới nói vậy. Vì tất cả đồ tôi tặng vợ đều là thời thượng.
Cô ấy thích những trang phục khoe khéo bờ vai hay xẻ ngực. Váy cũng phải bó sát, ngắn trên đầu gối. Bộ nào dài qua đầu gối đều là vải ren, nhìn xuyên thấu.
Tôi rất khó chịu khi vợ khư khư giữ gu thời trang lố lăng như vậy, gợi cảm đâu chẳng thấy, chỉ thấy phản cảm.
Ở nhà, vợ lại mua những bộ áo hai dây, quần đùi mặc. Nhiều hôm cô ấy ‘thả rông’ vòng 1. Khách đến chơi, cô ấy cũng vô tư mặc nguyên bộ đó tiếp. Tôi phát ngượng, nháy vợ vào thay đồ.
Đến chiều, cô ấy cũng diện như vậy ra đổ rác, khiến bao ánh mắt phải soi mói.
Tôi nói: “Bộ này em mặc lúc lên giường ngủ thì được, mặc ra phòng khách, ra ngoài, ai gặp họ lại chê cười”. Lời nói thẳng thắn, có gì sai mà vợ vùng vằng, suốt một tháng không thèm nói chuyện.
Ban đầu mới lấy nhau, tôi cũng chỉ khuyên nhủ. Dần dần, vợ vẫn cố chấp nên hai vợ chồng hay nói nặng nhẹ nhau. Cô ấy chê tôi tư duy cổ hủ, ăn mặc quê mùa…
Đỉnh điểm, cách đây 2 tuần, mẹ tôi bị đột quỵ nhẹ, phải nằm trong viện điều trị. Gia đình neo người, bố mẹ tôi chỉ sinh được 2 anh em trai. Chú út chưa lập gia đình. Bố tôi mắc bệnh cột sống, đi lại khó khăn. Ngoài ra ông còn mắc bệnh tiểu đường nên mọi việc chăm sóc mẹ chủ yếu là vợ chồng tôi.
Tôi làm nghề xây dựng, công việc khá bận. Hai vợ chồng thay ca nhau trông mẹ. Ban ngày vợ tôi ở viện. Chiều 5 giờ tôi vào thay ca đến sáng hôm sau, cho vợ về nghỉ ngơi.
Vợ tôi trẻ nhưng khéo léo, không nề hà cực khổ. Tôi chỉ bực mình việc vợ vào viện chăm mẹ chồng mà ăn mặc, trang điểm như lên sàn diễn. Hôm nào cô ấy cũng diện quần đùi, áo sát nách hoặc áo ren vào viện “thiêu đốt ánh nhìn” của mọi người.
Tôi nhìn còn chướng mắt huống hồ là người thân các bệnh nhân xung quanh. Có lần, tôi vào đổi ca cho vợ, bất chợt nghe mấy bà xì xào chuyện ăn mặc hở hang của cô ấy.
Họ nói, vợ tôi quần áo ngắn, hở hang, thêm mái tóc nhuộm đỏ nhìn chẳng khác nào gái “ngành”.
Tôi cảm thấy không vui, về khuyên vợ ăn mặc lịch sự khi vào viện. Ở đây không có quy định về trang phục nhưng mình đi chăm người ốm, cũng cần thể hiện sự văn minh, kín đáo.
Vợ vùng vằng, giận dỗi. Cô ấy nói việc ăn mặc ra sao là gu thẩm mỹ và ý thích của mỗi người. Khi mặc được trang phục ưng ý, cô ấy mới cảm thấy tự tin.
Chưa hết, vợ tôi khăng khăng cho rằng, mình chỉ cần hiếu thảo với bố mẹ chồng, yêu thương chồng con, vun vén gia đình là đủ. Chuyện ăn mặc không ai có quyền can thiệp, kể cả tôi.
“Tại sao anh bắt em phải thay đổi bản thân trong khi lúc mới yêu, em cũng như thế này? Nếu không thích, ngay từ đầu đừng lấy em”, vợ tôi cãi cùn.
Hôm đó, tôi có việc phải về khuya nên vợ cùng bác giúp việc ở lại trông đêm. Ba giờ sáng tôi xong việc, vào viện luôn.
Đến khu sảnh hành lang, tôi tá hỏa thấy vợ trải chiếu nằm ngủ. Do mặc quần ngắn nên khi ngủ, cô ấy vô thức để lộ cả ‘phụ kiện’. Tôi gọi vợ dậy, bắt ra xe ô tô lấy bộ quần áo dự phòng của tôi mặc tạm.
Cô ấy không vui nên nói hỗn khiến hai vợ chồng cự cãi. Suốt từ đó đến nay, cô ấy đưa con về ngoại. Cô ấy còn đòi chia tay vì lý do, thấy bản thân không được chồng tôn trọng.
Tôi vẫn còn yêu vợ và không muốn ly hôn nhưng không biết phải làm gì để thay đổi được tư tưởng cố chấp của cô ấy.
Xin hãy cho tôi lời khuyên!
Bạn nghĩ thế nào về chuyện ăn mặc của người Việt? Ranh giới giữa gợi cảm và phản cảm là gì? Hãy gửi cho chúng tôi ý kiến của bạn qua bình luận phía cuối bài hoặc gửi bài viết về email: bandoisong@vietnamnet.vn. Những ý kiến/bài viết hay sẽ được biên tập và đăng tải trên mục Đời sống của báo. Trân trọng cảm ơn!" alt="Chăm mẹ chồng nằm viện, nàng dâu gây tranh cãi vì diện áo xuyên thấu" />
...[详细]