当前位置:首页 > Thể thao > Nhận định, soi kèo Preston vs Derby County, 22h00 ngày 23/11: Thất vọng cửa trên 正文
标签:
责任编辑:Thế giới
Nhận định, soi kèo Kelantan DN vs Kuching City, 20h00 ngày 26/2: Khó thắng đậm
Đến tuổi mẫu giáo, con phải đi học. Ngày đầu, tôi chở con bằng chiếc Honda 50 màu đỏ tậm tịt, đến nhà trẻ 20/10 nằm ở góc chéo Thợ Nhuộm - Hai Bà Trưng.
Giao con cho cô, tôi vẫn nghe xót ruột tiếng con khóc thét khi cô dẫn vào lớp. Chính tiếng con vừa khóc vừa hét chuyển thành tiếng nấc ấm ức đã giữ tôi loanh quanh cả tiếng đồng hồ, xem con "nhập học" như thế nào.
Những ngày tiếp, mỗi lần đưa con vào lớp, trước khi quay đi, con đều nói một câu, nghẹn ngào, đầy nước mắt: "Chiều bố nhớ đón con về sớm, bố nhé!".
Cô động viên, "anh yên tâm, cháu nào buổi đầu cũng vậy, trẻ con rồi sẽ quen nhanh thôi". Tôi thường bị nhắc: "Anh đi đi, đừng loanh quanh ở đó, con càng khóc, khó cho tụi em". Còn con, vừa cởi dép, lò dò, lò dò đi vào lớp, ngoái cổ quay lại, đẫm nước mắt, nhìn bố.
Buổi chiều, tôi thường trốn về sớm để qua trường đón con. Tôi nấp ngoài cửa lớp, xem con ăn cháo, chơi đùa, học múa, hát. Bát cháo trường loáng thoáng một vài hạt thịt băm, nguội ngắt. Cổng trường có một dãy hàng quán. Sáng bán sữa, chiều bán cháo bột, mì, quẩy... Đồ ăn thức uống ở đây chất lượng cao, ngon hơn so với bữa ăn hàng ngày của lũ trẻ.
Vào mỗi kì lương, tôi dắt con gái ra cổng trường ăn quà trước khi về nhà.
Sẽ không bao giờ có thể quên được ánh mắt mừng rỡ và những bước chạy của con khi thấy tôi xuất hiện ở cửa lớp học cuối mỗi buổi chiều. Con thường quên cả chào cô, chào bạn, vội vàng chạy đến chỗ để dép và lao vào trong vòng tay của tôi.
Cuối năm 1989, tôi mang con theo trong chuyến công tác phía Nam cả tháng. Mấy ngày đầu phải đi Biên Hoà, tôi gửi con ở nhà bà bác, ngay ngã ba Điện Biên Phủ - Nguyễn Thiện Thuật (Quận 3, TP.HCM). Tỉnh xếp đoàn ăn ngủ, làm việc tại nhà khách công vụ. Chiều nào con cũng ra cửa, ngóng bố.
Không thấy tôi về, con khóc, không chịu vào nhà, không ăn, không ngủ. Mọi người dỗ sao cũng không nghe. Bà bác, chị tôi và mấy đứa cháu nghe con khóc dai dẳng xót ruột không chịu được, đành bảo cậu út, lấy Honda chở con lên Biên Hòa.
Con ở lại với tôi gần tháng suốt đợt công tác. Đêm đêm hai cha con ôm nhau ngủ. Con mặc quần cộc, áo hoa, suốt ngày lăn lê nằm bò ra sàn nhà, xem tôi vẽ...
Sau gần ba chục năm, tôi quay quắt nhớ lại những chuyện này. Người lớn thường nhớ dai, tụi trẻ ngược lại. Nhớ chuyện con đi học, nhớ cô giáo của con, nhớ những ông bố, bà mẹ đứng chờ con ở cổng trường mỗi buổi chiều...
Tóm lại, tôi nhớ tất cả những gì liên quan đến con. Chắc con sẽ rất ngạc nhiên, sao hôm nay lẩn thẩn, tôi lại nhắc những chuyện này. Tôi là ông bố, chả cần ghi nhật kí như thời trẻ, vẫn nhớ hết, nhớ dai.
Sau khi học cấp 3 trường Amsterdam, con tự tìm đến một trung tâm du học, tự làm đơn, hồ sơ theo một chương trình giao lưu văn hoá Việt - Mỹ. Tôi chỉ được biết và chấp nhận khi mọi việc gần như đã hoàn tất. Con mang gene tôi, tất cả mọi thứ đều tự quyết, dám làm và chịu trách nhiệm.
Tôi đưa con đi phỏng vấn xin visa vào Mỹ ở Láng Hạ. Con tỏ ra lo lắng, nhưng chuyện xin visa thuận lợi. Chỉ chờ vé máy bay và lên đường.
Tết đầu tiên xa nhà, từ Ohio, con viết cho tôi bức thư, gửi một người bạn từ Mỹ về Hà Nội nghỉ Tết. Tôi đã đọc bức thư không chỉ một lần với một tâm trạng thật đặc biệt, lần nào mắt cũng cay xè. Cảm nhận rất rõ của tôi là con viết hay, tình cảm và rất già.
Thư viết đại ý: "...Con đã đến được nơi con cần đến, để tránh xa những cuộc cãi vã triền miên của bố mẹ, mặc dù con biết bố đã tìm mọi cách giấu con và em Mi". Cuối thư, con kể, Mi đã viết cho con, khuyên rằng chị phải thông cảm với bố, vì bố cũng có những nỗi khổ riêng. Con kết thúc bức thư bằng 3 chữ, "con yêu bố!".
Tôi đã để bức thư ấy dưới gối, mỗi đêm lặng lẽ trở về, đọc đi đọc lại nhiều lần với tận cùng xót xa.
Hai năm sau, cuộc hôn nhân hai mươi năm của tôi kết thúc. Trời đã định như thế. Tôi rời khỏi ngôi nhà 25 Phan Đình Phùng, hai bàn tay trắng để lại bước vào một cuộc mưu sinh mới. Số phận, điều mà trước đó tôi chả mấy khi tin, đã gọi tên tôi, như được ông trời định đoạt sau gần 6 năm cố gắng níu kéo.
Năm 2005, tôi được tháp tùng chuyến đi của Thủ tướng Chính phủ, thăm chính thức nước Mỹ sau 30 năm kết thúc chiến tranh và 10 năm bình thường hoá quan hệ giữa 2 nước. Tôi đã đến Washington D.C, ở khách sạn Mayflower, khá gần với căn hộ con thuê trên đường Connecticut.
Ba năm sau khi con rời Hà Nội, giờ tôi mới được gặp lại con. Cũng là 3 năm khó khăn nhất trong quan hệ của cha con tôi với không ít những thị phi, những đồn thổi ác ý.
Con trưởng thành sau những tháng năm tự lập, hình như càng già dặn, càng lì. Cha con tôi dắt nhau đi chơi. Trước khi tạm biệt, con ôm tôi, nhìn tôi bảo, ngần ấy ngày, con muốn hỏi lại bố một vài chuyện đã qua, muốn nhận từ bố một câu trả lời mà không được... Ánh mắt con thật buồn.
Trên đường bay từ Boston sang Ottawa, tôi đã dành trọn những ý nghĩ về con. Qua Ottawa, tôi đã "chat" với con liên tục. Con bảo đã từng vô cùng giận bố, đã chờ ngày gặp bố để trút nỗi giận hờn chất chứa suốt nhiều năm. Không hiểu sao, sau ngần ấy năm chờ đợi, gặp bố, con lại không nói được. Một là, xung quanh bố lúc nào cũng đầy bạn bè, nên cuộc nói chuyện nào cũng dở dang. Hai là, mỗi khi đứng trước bố, con luôn cảm thấy mình bé nhỏ, mất cả tự tin về những gì con đã chuẩn bị, suốt những năm tháng buồn tủi đã qua...
Tôi nhớ như in cảm giác đã xót xa thế nào trên chặng bay ngắn từ Boston sang Ottawa. Làm thủ tục vào khách sạn ở Ottawa xong, tôi cuống cuồng vội lao vào phòng tìm cách mở máy tính để chat với con. Thời điểm cuối tháng 6/2005, kiến thức về internet của tôi bằng 0. May có nhân viên khách sạn kịp thời hỗ trợ, tôi mới liên lạc được. Dù chưa bù đắp được gì cho những buồn tủi của con, nhưng chuyến đi và hơn 1 tuần ở cùng con đã hàn gắn được phần nào những vết nứt tình cảm giữa hai cha con.
Yêu thương không phải bao giờ cũng cần diễn đạt bằng lời. Yêu thương càng không cần kiểm điểm, thanh minh. Vượt qua giận hờn buồn tủi, phương thuốc hữu hiệu nhất vẫn chính là thời gian...
Ra trường, con ở lại làm việc cho một công ty kiểm toán tại Washington D.C. Công việc ổn định, con thường xuyên đi về giữa Washington D.C và Hà Nội. Năm 2008, con gái thứ 2 - Anh Bui Mimi, theo gương chị tự làm tất cả mọi thứ cần thiết để sang học ở San Francisco. Một năm sau, vào đại học, con chuyển đến học tại American University, Washington D.C. Hai chị em ở cùng nhau, vẫn căn hộ trên đường Connecticut. Mọi việc sáng hơn, thuận hơn, cả vật chất và tinh thần.
Năm 2012, tôi đi Cuba và trở về Mỹ khoảng giữa tháng 9. Hai đứa nhỏ ra sân bay Dulles đón tôi lúc hơn 2h sáng. Ở Washington D.C 3 ngày, tôi cùng hơn ba chục người trong đoàn đi New York. Loanh quanh gần 2 tuần, chúng tôi rong ruổi khắp các thành phố từ miền Đông qua miền Tây nước Mỹ. Khi đoàn từ Los Angeles về Hà Nội, tôi một mình bay trở lại miền Đông chơi với hai đứa nhỏ. Có thể nói, đây là những ngày vui vẻ nhất của cha con tôi sau đúng 10 năm, kể từ khi con rời Việt Nam đến nơi con muốn.
Vết thương nào rồi cũng sẽ lành, dù vết sẹo có thể chỉ mờ dần không hết. Tôi đã ở với 2 đứa cả chục ngày. Ngày 10/10, tôi bay về Hà Nội. Còn 16 ngày nữa thì Mimi đủ 21 tuổi. Lễ sinh nhật lần thứ 21 đối với người Mỹ cũng như một số nước phương Tây là một ngày lễ quan trọng. Hai con rủ tôi ở lại đến sinh nhật Mi, nhưng không thể vì tôi còn bao nhiêu việc trong cuộc trường chinh để mưu sinh.
Những ngày đầu tôi về ở với tụi nhỏ, một số cư dân người Việt trong tòa nhà xì xào với nhau là con gái có bạn trai mới - một anh chàng đầu trọc. Chỉ đến khi tôi chuẩn bị về, con gái mời bạn bè đến nhà chơi, mọi người mới vỡ lẽ.
Một ngày cuối tuần, con chở tôi đến nhà bạn. Trên đường, tiện ghé đón một người bạn không có xe. Tôi ngồi ghế trước, đang điện thoại với Việt Nam. Cô bạn của con lên xe, rất lễ phép: "Em chào chị, em chào anh". Kết thúc cuộc điện thoại, tôi quay lại bảo: "Anh cũng chào em. Xin giới thiệu, anh là ông thân sinh ra chị Mino". Con bé ô a ô a, mặt đỏ lựng, xin lỗi rối rít. Kể ra 2 lần nhầm thế, nếu có chút ngầm sung sướng, cũng là bình thường. Vậy là mình vẫn chưa già.
Tháng 10, Washington D.C thoáng xen những ngày khá lạnh, cây bắt đầu thay lá, cảm thấy như mùa đông đang sắp về. Hai đứa nhỏ, đứa đi làm, đứa đi học. Sáng, tụi nhỏ thả tôi ở đâu đó. Hẹn gặp lại nhau vào buổi tối. Chuyến đi này, tôi lang thang nhiều hơn so với những lần đã đến đây.
Con bay đi rồi. Lần này về, con chính thức giới thiệu bạn trai - một anh chàng Việt, có nét giống Trung Quốc, không mới. Tôi nghĩ mãi về chữ "hạnh phúc và số phận" trong ngày gia đình bạn trai con "dạm ngõ".
Chẳng hiểu có phải tôi chưa kịp chuẩn bị để làm "bố vợ phải đấm" hay vì quá yêu con, nên chưa bao giờ tôi mong con lấy chồng hay cảm thấy sốt ruột chuyện lấy chồng của con. Con ở Mỹ, loanh quanh cũng sang năm thứ 13 rồi.
Ban đầu, định sẽ chỉ viết đôi điều, ghi lại cảm xúc khi tiễn con đi. Sau 5 tháng, thành bản tóm tắt tiểu sử, rất dài. Con đang chuẩn bị cho một dự định mới, một quyết định quan trọng nhất của đời người. Mới đấy mà đã hơn ba chục năm rồi.
Thành phố giờ không ruộng, không trâu. Chả hiểu sao ngày xưa các cụ lại đánh giá cao "ruộng sâu trâu nái" thế? Con là con gái đầu lòng, sau con là hai em gái.
Nhiều lần, con bé út Bui Lucky hỏi tôi, "bố viết về chị Mi, về con rồi, sao bố không viết về chị Mino?". Những hồi tưởng này, như một món quà tặng con gái đầu lòng Anh Bui Minô, trước khi lấy chồng!
Bức thư khiến ông bố cay xè mắt và món quà ngày con đi lấy chồng
Với chủ đề Biển tình, hai giọng ca đã làm sống lại những bài tình ca bất hủ, đưa khán giả đến với "đại dương" âm nhạc lãng mạn trên sân khấu nổi tại vịnh Hạ Long.
Sở hữu chất giọng khàn đặc trưng, Mr. Đàm đốt cháy bầu không khí tại Love in the Baybằng những tiết mục âm nhạc đa màu sắc. Nam ca sĩ mang đến loạt hit gắn liền với tên tuổi của mình nhưKhông phải em, Say tình, Sợ yêu...
Nam ca sĩ khẳng định chất giọng “xịn 100%” của mình khi hoàn toàn dùng giọng thật hát trên nền nhạc beat. Mr. Đàm tâm sự về quãng thời gian đi tìm phong cách riêng: “Ngày xưa khi Hưng còn trẻ, đi hát lót hàng đêm, phải diễn bài quen để khán giả vỗ tay. Nếu bài nào lạ hôm sau sẽ không được hát. Sau đó Hưng tìm đường đi mới và tìm kiếm một bài hát hay, đặc biệt. Cũng may mắn thay ông Trời cho Hưng điều này”.
Ngay trong phần giao lưu của đêm nhạc, khán giả trên du thuyền được một phen ngạc nhiên với tiết mục song ca Biển, nỗi nhớ và emcủa Mr. Đàm cùng “fan cứng” 20 năm - người tự tin khẳng định thuộc rất nhiều bài hát của nam thần tượng. Có những khoảnh khắc trong màn biểu diễn này, Đàm Vĩnh Hưng quyết định “nhường” lại sân khấu cho fan và trở thành “khán giả" nghe “thần tượng" hát. Khi biết người hâm mộ đặc biệt đã 60 tuổi, “ông hoàng nhạc Việt" đã vô cùng bất ngờ.
Chia sẻ cảm xúc khi được song ca cùng thần tượng, anh Chu Ngọc Sơn tỏ ra thích thú: "Từ liveshow Biển tìnhđầu tiên của Đàm Vĩnh Hưng ở Hạ Long năm 2011 đến minishow Love in the Baylà lần thứ 4 tôi đến xem. Ngay khi biết Đàm Vĩnh Hưng diễn trên du thuyền Vịnh Hạ Long, tôi lập tức mua vé”.
Minishow còn có sự góp mặt của ca sĩ Thu Hằng - Quán quân Solo cùng Bolero 2015và Người kể chuyện tình 2018. Khán giả trên du thuyền được tận hưởng một không gian âm nhạc đa sắc với những ca khúc: Nếu đời không có anh, Một đêm say, Để cho em khóc…
Sự tái ngộ giữa hai thầy trò Đàm Vĩnh Hưng - Thu Hằng cũng là dịp cho nữ ca sĩ bày tỏ lòng biết ơn đối với đàn anh.
'Say tình' - Đàm Vĩnh Hưng:
Ngọc Anh
Vợ chồng nghệ sĩ đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc lẫn những khi hoạn nạn trong đời. Trong mắt anh, bà xã là một người vợ mẫu mực, giúp gia đình trở nên ấm áp và đong đầy tình thương.
"Anh muốn cảm ơn em vì tất cả những hy sinh vô bờ bến và những điều tốt đẹp nhất mà em đã đem lại cho cuộc sống của anh và hai con. Cảm ơn vì sự kiên nhẫn, hy sinh của em mỗi khi anh gặp khó khăn. Cảm ơn vì những nụ cười và niềm vui mà em mang đến cho anh mỗi ngày.
Cảm ơn vì tất cả những nỗ lực em đã dành cho anh và gia đình chúng ta. Em biết không, mỗi ngày, anh luôn thầm biết ơn vì đã có được em. Và trong ngày đặc biệt của em, anh muốn nói rằng anh yêu và và yêu em thật nhiều!", Trần Mạnh Tuấn chia sẻ.
![]() | ![]() |
Gần 30 năm gắn bó, cả hai trải qua quãng thời gian hạnh phúc lẫn nhiều nước mắt song họ vẫn nắm tay vượt qua nhiều trắc trở, biến cố.
Tháng 8/2021, Trần Mạnh Tuấn nhập viện cấp cứu sau cơn đột quỵ, trải qua thời gian hôn mê trước khi vượt "cửa tử". Suốt chặng đường ấy, chị Kiều Đàm Linh kề cận sớm hôm, là chỗ dựa tinh thần giúp anh dần hồi phục một cách thần kỳ.
Trong bài phỏng vấn với VietNamNet, Trần Mạnh Tuấn bày tỏ bà xã là người mình dành tình cảm tuyệt đối trong đời. Nghệ sĩ tri ân vợ bởi nhờ chị, tiếng kèn của anh mới được thăng hoa và cất lên ở khắp mọi nơi.
"Từ tay trắng chẳng có gì, cả hai cùng gây dựng nên để có của ăn của để như ngày nay. Chúng tôi sống với nhau bằng cái tình của vợ chồng, cái nghĩa của con người với nhau. Chính những điều đó khiến chúng tôi chưa bao giờ chùn bước trước những phong ba mà cuộc đời đem đến cho mình", anh chia sẻ.
"Tôi đút cháo cho anh và nói: Anh ăn không chỉ cho anh, ăn thêm một muỗng này cho em, cho con gái, cho con trai, cho mẹ, cho gia đình…" - vợ nghệ sĩ Trần Mạnh Tuấn chia sẻ.
" alt="Trần Mạnh Tuấn nhắn gửi lời yêu thương xúc động đến bà xã"/>Nhận định, soi kèo Abha vs Al Batin, 20h05 ngày 25/2: Khách ‘tạch’
Tình cha con sáng mãi như trăng rằm
Một trong những mùa Trung thu đáng nhớ nhất của nghệ sĩ Quốc Tuấn và Bôm là chuyến đi phẫu thuật ở Hàn Quốc. Điều khiến hai cha con ấn tượng nhất là dù rất hiện đại, người Hàn Quốc vẫn hết sức giữ gìn các giá trị truyền thống.
- Anh có thể mô tả lại ngày lễ Trung thu đáng nhớ tại Hàn Quốc?
Đường phố Hàn Quốc lúc đó, có không ít những tiệm bánh đẹp như cổ tích. Các nhãn hàng lớn đều giảm giá toàn bộ sản phẩm và dành khoản này để giúp người già neo đơn và trẻ em mồ côi. Các bạn trẻ rất háo hức ra đường dịp Trung thu vì đó là cơ hội hy hữu mua hàng hiệu giá tốt. Gia đình tôi cũng hào hứng tham gia, mấy món sưu tầm năm ấy nay vẫn còn rất đẹp.
- Chắc hẳn chuyến đi dịp Trung thu cũng đi kèm với “phép màu”?
Đúng vậy. Đó là một trong những Trung thu đáng nhớ trong đời Bôm. Vì món quà Trung thu ý nghĩa nhất năm đó là “đôi tay vàng” của các bác sĩ Hàn Quốc - ca phẫu thuật quan trọng giúp nới rộng đường thở, trả lại cho con hệ hô hấp gần như người bình thường.
- Bên cạnh dịp Trung thu tại Hàn Quốc, kỷ niệm của Bôm trong dịp lễ Trung thu tại Việt Nam có gì đặc biệt?
Thời cấp 1 và 2, trường Bôm thường tổ chức phá cỗ Trung thu và biểu diễn văn nghệ. Lần đầu Bôm xung phong trình diễn nhảy ngẫu hứng, đêm về, tôi mừng không ngủ được. Tôi ghi hình và cắt dựng cẩn thận, để lưu giữ kỷ niệm đẹp về thời thơ ấu của Bôm. Mỗi dịp Trung thu, cu cậu háo hức cả tuần lễ. Chỉ tiếc là đêm Trung thu thường ngắn ngủi và khó trọn vẹn. Trăng chưa lên cao Bôm đã bị bố bắt đi ngủ sớm vì sáng hôm sau vẫn phải đến trường. Lần nào cu cậu cũng phụng phịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn chấp hành.
- Nếu Thần Đèn xuất hiện và cho anh một điều ước liên quan đến Trung thu, anh sẽ ước gì?
Ước gì ngày Tết Trung thu ở Việt Nam luôn rơi vào cuối tuần, để trẻ nhỏ và các gia đình có trẻ nhỏ có một ngày thật trọn vẹn. Như thế, bố mẹ có thêm một ngày không phải tất bật vội vã lao như tên bắn từ cơ quan về nhà. Và mỗi đứa trẻ có thêm một ngày để yên tâm thức khuya - ngủ nướng. Ước gì ngày Tết Trung thu con trẻ được “tắm” trong bầu không khí lễ hội sôi động, lung linh. Như thế, đêm Rằm mới thật sáng trong, trọn vẹn.
Tình yêu thương, sự thấu hiểu đến từ “chìa khóa” quan trọng: “dành đủ thời gian cho con”
Sinh ra trong hoàn cảnh đặc biệt, nhưng tuổi thơ của Bôm vẫn lấp lánh những gam màu rực rỡ bằng sự đồng hành của bố Quốc Tuấn, bên con qua những nốt thăng - trầm của cuộc sống.
- Anh dành toàn thời gian, bước theo nhịp điệu của con. Anh thấy việc cha mẹ dành thời gian cho con đóng vai trò quan trọng như thế nào trong quá trình phát triển của một đứa trẻ?
Vô cùng quan trọng. Mỗi đứa trẻ như một cây non, cần chăm sóc, hỗ trợ, uốn nắn. Thời gian thì trôi qua rất nhanh. Để nó qua đi, thì sau này hối tiếc cũng không kịp nữa. Bôm ra đời là lúc tôi sung sức nhất trong nghiệp diễn. Nếu tôi chọn sự nghiệp thì thời gian dành cho Bôm không thể trọn vẹn, Bôm sẽ không được như bây giờ.
- Anh làm thế nào để có thể thấu hiểu Bôm?
Giao tiếp là một phần rất quan trọng trong đời Bôm. Trước khi sửa hàm, cơ xương hàm bị cứng nên nói rất khó khăn. Tôi cố gắng theo sát để đoán biết mọi thứ, hỗ trợ con diễn đạt dễ dàng hơn, và làm “phiên dịch viên” nếu con nói chưa hết ý.
- Một ngày trọn vẹn của hai cha con diễn ra như thế nào?
Bôm tập đàn 7-8 tiếng mỗi ngày. Tôi luôn ở bên cạnh để hỗ trợ và khuyến khích con. Bôm từng gặp nhiều khó khăn, nhưng con không bao giờ bỏ cuộc. Tôi thấy niềm đam mê âm nhạc đã giúp Bôm vượt qua nhiều thử thách và tìm thấy sự tự tin.
- Anh có mong muốn gì cho tương lai của Bôm?
Tôi mong Bôm sẽ tiếp tục theo đuổi đam mê âm nhạc và tìm thấy hạnh phúc trong những giai điệu. Con đã trải qua nhiều khó khăn, nhưng tôi tin rằng với sự kiên trì và tình yêu thương, Bôm sẽ đạt được những ước mơ của mình.
- Cảm ơn anh về câu chuyện đầy cảm hứng. Xin chúc hai cha con mùa Trung thu sắp tới luôn đầy ắp kỷ niệm đẹp.
Thúy Ngà
" alt="Nghệ sĩ Quốc Tuấn ước mọi trẻ nhỏ được tận hưởng một ngày Trung thu trọn vẹn "/>Nghệ sĩ Quốc Tuấn ước mọi trẻ nhỏ được tận hưởng một ngày Trung thu trọn vẹn
Đường trong đồ ngọt sẽ làm tăng nồng độ insulin, do đó làm tăng đáng kể tải trọng trên các tuyến tụy; đặc biệt trong khoảng thời gian vừa thức dậy. Việc này có thể dẫn đến bệnh tiểu đường. Ảnh minh họa: Internet
Dưa chuột
Dưa chuột rất giàu axit amino. Tuy nhiên, ăn dưa chuột khi đói có thể gây đau bụng, ợ nóng, đầy hơi và khó chịu. Đặc biệt, những người bị bệnh về dạ dày không nên ăn dưa chuột lúc đói vì cơn đau có thể trầm trọng hơn.
Chuối
Trái cây này chứa lượng lớn magiê và kali sẽ gây ra sự gia tăng đột biến về số lượng magiê và kali trong máu, làm mất cân bằng canxi nếu bạn ăn khi bụng rỗng. Ngoài ra, ăn chuối khi đói gây ra các vấn đề ở ruột và tăng lượng đường vào buổi sáng, khiến bạn cảm thấy buồn ngủ và cạn kiệt năng lượng sau vài giờ.
Sơn trà
Vị chua của sơn trà có tác dụng tiêu thức ăn. Tuy nhiên nếu như ăn quả sơn trà lúc đói bụng thì không chỉ bị tiêu hao hết khí mà còn làm tăng cảm giác đói bụng khiến cho dạ dày phải hoạt động nhiều hơn.
![]() |
Dưa chuột rất giàu axit amino. Tuy nhiên, ăn dưa chuột khi đói có thể gây đau bụng, ợ nóng, đầy hơi và khó chịu. Đặc biệt, những người bị bệnh về dạ dày không nên ăn dưa chuột lúc đói vì cơn đau có thể trầm trọng hơn. Ảnh minh họa: Internet |
Quả lê
Loại quả này chứa chất xơ thô, có thể làm tổn thương lớp niêm mạc dạ dày trống rỗng. Lê cũng không giúp bạn no, vì vậy, nó không phải là bữa sáng lý tưởng.
Mía và vải
Trong mía và vải chứa hàm lượng đường rất cao. Vì vậy khi đói bụng tuyệt đối không được ăn nhiều mía và vải, nếu không thì sẽ bị ngất vì hàm lượng đường trong cơ thể đột ngột tăng cao.
Bánh bột ngàn lớp
Thực phẩm có chứa men gây kích ứng niêm mạc dạ dày và có thể đầy hơi.
Đồ ngọt
Đường trong đồ ngọt sẽ làm tăng nồng độ insulin, do đó làm tăng đáng kể tải trọng trên các tuyến tụy; đặc biệt trong khoảng thời gian vừa thức dậy. Việc này có thể dẫn đến bệnh tiểu đường.
![]() |
Trong mía và vải chứa hàm lượng đường rất cao. Vì vậy khi đói bụng tuyệt đối không được ăn nhiều mía và vải, nếu không thì sẽ bị ngất vì hàm lượng đường trong cơ thể đột ngột tăng cao. Ảnh minh họa: Internet |
Sữa chua và các chế phẩm sữa lên men
Nếu bạn ăn sữa chua khi bụng đói, các axit hydrochloric hình thành trong dạ dày sẽ giết chết các lợi khuẩn như axit lactic. Vì vậy ăn những sản phẩm này vào buổi sáng sẽ không có lợi gì cho sức khỏe của bạn.
Gia vị nóng, cay
Gia vị cay có thể gây kích ứng niêm mạc dạ dày và tăng sản lượng axit trong dạ dày của bạn. Điều này góp phần đến rối loạn hệ tiêu hóa.
Nước lạnh có gas
Uống nước lạnh có gas vào buổi sáng sẽ gây hại cho màng nhầy và làm giảm lượng máu cung cấp cho dạ dày. Do đó, thức ăn được tiêu hóa chậm hơn.
Thịt lợn món dễ ăn, dễ chế biến. Tuy nhiên, cần tránh kết hợp thịt lợn với những thực phẩm này kẻo mang bệnh vào người.
" alt="Những thực phẩm 'phá nát' dạ dày nếu ăn khi đang đói bụng"/>