Vinaconex 2 kêu cứu
CTCP Xây dựng số 2 (Vinaconex 2),êucứthời tiết ngày chủ đầu tư Khu đô thị mới Kim Văn -Kim Lũ (dự án Golden Silk) tọa lạc tại quận Hoàng Mai vừa gửi đơn “kêucứu” tới UBND TP. Hà Nội.
当前位置:首页 > Giải trí > Vinaconex 2 kêu cứu 正文
CTCP Xây dựng số 2 (Vinaconex 2),êucứthời tiết ngày chủ đầu tư Khu đô thị mới Kim Văn -Kim Lũ (dự án Golden Silk) tọa lạc tại quận Hoàng Mai vừa gửi đơn “kêucứu” tới UBND TP. Hà Nội.
标签:
责任编辑:Thế giới
Nhận định, soi kèo Kilmarnock vs Rangers, 03h00 ngày 27/2: Tin vào cửa trên
![]() |
Nhiều "cô đồng nát” kiêm cả việc chôm đồ. Ảnh: ĐĐK |
Vâng, tôi là một tiểu tam, theo như cách gọi của nhiều người. Kể từ khi tôi yêu người đàn ông có vợ này, người ta đã thay tên gọi của tôi bằng rất nhiều tên gọi khác, đó là tiểu tam, kẻ thứ ba, trà xanh. Thậm chí người ta còn gọi là hồ ly tinh, con quỷ cái…
Lúc đầu nghe những cách gọi ấy sẽ có chút khó chịu. Nhưng các bạn biết đấy, khó chịu nhưng vẫn chịu đựng được. Những cô gái như tôi, một khi đã dây vào đàn ông có vợ nghĩa là cũng tự nhận biết mình chẳng phải tốt đẹp gì.
Nếu da mặt không dày một chút, nếu quá yếu đuối, làm sao chịu được những miệt thị mỉa mai của người đời. Đặc biệt là có thể hứng nỗi ghen tuông cuồng nộ của "chính thất" khi cuộc tình chẳng may vỡ lở. Mà chuyện vỡ lở là tất nhiên, chỉ có điều là sớm hay muộn mà thôi.
Người đàn ông tôi yêu, ban đầu chẳng hề yêu tôi. Anh ấy là mẫu đàn ông thành đạt, chín chắn, và có vẻ đàng hoàng. Nhưng đàn ông chỉ có thể đàng hoàng khi phụ nữ quanh anh ta nghiêm túc, đàng hoàng mà thôi.
Một khi họ lọt vào "tầm ngắm" của ai đó rồi thì khó mà làm "một người chồng chung thủy, một người cha mẫu mực" được nữa. Thời gian đầu anh ấy cũng "cảnh cáo" tôi rằng "anh đã có vợ và hai con trai, anh rất yêu vợ và thương con". Nhưng có anh hùng nào qua ải mỹ nhân khi mỹ nhân cố tình "quăng lưới".
Người ta vẫn thường nghĩ, "tiểu tam" đến với đàn ông có vợ thường là vì tiền, hoặc để lợi dụng một điều gì đó. Bởi thanh niên trai trẻ ưu tú có thừa, cớ sao lại chọn đâm đầu vào "bụi rậm"? Thật ra, không phải cô gái trẻ nào cũng thực dụng như thế. Tôi thích anh ấy là thật, sau này càng ngày càng cảm thấy yêu. Tôi đến với anh ấy hoàn toàn không phải vì tiền.
Nhưng làm người thứ ba nhiều khi buồn tủi và cô đơn đến cỡ nào, người chưa từng trải qua khó lòng hiểu được. Tôi không muốn tình trạng đó kéo dài. Mà muốn kết thúc nhanh, chỉ có cách làm thế nào để vợ anh ấy biết. Tôi không thiếu cách, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần để làm nạn nhân cho một vụ đánh ghen.
Và chị ấy đến tìm tôi thật, dĩ nhiên là chửi rủa và cào cấu tôi không thương tiếc trước mặt chồng chị ấy. Tôi không kháng cự, dù với sức của tôi, tôi thừa sức "bật" lại chị. Tôi chỉ khóc, tỏ ra hối lỗi và đáng thương. Một bên là vợ hung hăng, một bên là người tình mỏng manh yếu đuối, các bạn nghĩ trong tình huống đó đàn ông sẽ bênh vực ai? Kèo này, dĩ nhiên tôi thắng.
Và hôm nay, khi anh tìm đến tôi nói rằng sẽ li hôn vợ, tôi biết mình không chỉ thắng một trận mà đã thắng cả chiến dịch rồi. Anh ấy muốn quay về, muốn chuộc lỗi, nhưng xem ra vợ anh ấy không dễ gì nguôi quên nỗi đau.
Chị ấy suốt ngày dằn vặt chồng, động một chút là mỉa mai nhiếc móc. Chị ấy nói vì yêu chồng nên chị ấy càng cảm thấy đau đớn. Những thái độ, lời nói và cả những việc chị ấy làm khiến anh cảm thấy nếu có sống chung thì cuộc sống của cả hai về sau cũng không thể nào yên bình được nữa. Tôi thề rằng khi anh ấy đề nghị ly hôn vợ thì trong đầu đã nghĩ đến tôi, nghĩ đến những ngọt ngào tôi dành cho anh ấy.
Giờ thì tôi ngồi đây, ngắm nhìn người đàn ông tôi yêu đang ngủ vùi trong mệt mỏi. Anh ấy từng kể tôi nghe vợ chồng anh yêu nhau từ năm cuối đại học, đã trải qua bao nhiêu khó khăn như thế nào. Anh từ một chàng trai trẻ tuổi vô tâm đã thành người đàn ông chín chắn, trưởng thành.
Anh từ một kẻ trắng tay nay đã vững vàng sự nghiệp. Những gì anh đang có được, một phần lớn là công sức của vợ anh, là thanh xuân, là nghĩa, là tình. Nhưng tất cả những điều đó có ý nghĩa gì chứ. Chỉ cần anh sai một bước, lập tức đường về không còn. Chỉ cần chị không chịu lùi sẽ mất anh mãi mãi. Cuối cùng, tôi là người hưởng trọn.
Ông bà ta có câu "Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh người chạy lại". Tôi cũng nghĩ vợ anh không hề mong có kết cục này. Chỉ là sự tổn thương trong lòng chị ấy quá sâu nên nhất thời không nhận ra chồng chị ấy một phần xấu nhưng nhiều phần tốt. Và chị ấy chuyển sự đau đớn của mình sang kẻ làm chị ấy đau, chuyển nỗi mệt mỏi cay đắng của mình sang kẻ làm chị ấy mệt mỏi.
Đa phần phụ nữ đều như thế, nhiều khi buông bỏ không phải vì hết thương hết yêu mà vì quá đau lòng. Vậy nên đàn ông nếu không muốn mất vợ, không muốn mất gia đình thì đừng làm vợ mình đau lòng bằng cách ngoại tình. Phụ nữ thật ra không dễ bao dung như người đời vốn tưởng. Chỉ là họ có nhiều lý do để chịu đựng mà thôi.
Nhưng nghĩ nhiều để mà làm gì khi người đàn ông tôi muốn có đang ở đây rồi. Hẳn rồi sẽ có nhiều người khinh bỉ miệt thị tôi phá vỡ một gia đình. Nhưng nếu anh ấy yêu vợ thương con thật lòng thì đã không ngã lòng với tôi. Và sau cùng, là vợ anh ấy đã đẩy anh ấy đến với tôi đấy chứ.
Theo Dân Trí
Đó chính là suy nghĩ sai đã dồn bạn đến bi kịch ngày hôm nay. Bạn dối người, dối lòng, cho rằng mình không phải kẻ thứ ba, nhưng tôi chỉ thấy một sự thật: Người phụ nữ kia mới là vợ của anh ấy.
" alt="Chuyện ngoại tình của một 'tiểu tam'"/>Cũng theo phía cảnh sát, vào sáng thứ Năm, công việc của Okoshi kết thúc vào khoảng 7 giờ sáng. Lúc này, bà mẹ đã đến nhà một người bạn để đón 2 con (một bé 3 tuổi và Mion, 1 tuổi) về nhà.
Khi họ về đến nhà, Okoshi vẫn ngồi trên xe và ngủ khoảng ba tiếng. Mion ngồi ghế hành khách phía trước và chị gái của bé ngồi ghế sau. Sau khi thức dậy vào khoảng 10 giờ sáng, Okoshi đưa con gái lớn vào căn hộ của họ và thay đồ. Nhưng 30 phút sau, người mẹ này mới quay lại với Mion.
Khi Okoshi quay trở lại xe, cô nhận thấy Mion đã bất tỉnh và gọi 119. Cô bé Mion được đưa đến bệnh viện nhưng bé đã chết vì say nắng. Mọi nỗ lực của các bác sĩ đều không cứu vãn được tình hình.
Khai với phía cảnh sát, Okoshi nói rằng cô có để chế độ điều hòa ô tô. Nhưng kể từ khi bị bắt, người mẹ này vẫn im lặng về lý do tại sao 30 phút sau mới quay lại xe để đón con gái, dẫn đến tai nạn thương tâm.
Ngọc Trang(Theo Japan Today)
Thay vì hoảng hốt, sợ hãi, phụ huynh hãy trang bị cho con sự bình tĩnh và các kiến thức cần thiết để kêu cứu hoặc thoát ra ngoài.
" alt="Bé gái 1 tuổi tử vong vì bị mẹ bỏ quên trong ô tô"/>Nhận định, soi kèo Brisbane Roar vs Melbourne Victory, 13h00 ngày 1/3: Tiếp tục chìm sâu
Ba tôi đi làm xa nên những câu chuyện đầu tiên tôi nghe được là từ bà tôi và chú tôi. Bà tôi kể tôi nghe chuyện Tấm Cám, Thạch Sanh, Cây tre trăm đốt, Đôi hia bảy dặm... Chú tôi lại thích kể chuyện Tôn Ngộ Không, Na Tra và một số chuyện trong Nghìn lẻ một đêmnhư Aladin và cây đèn thần, Alibaba và bốn mươi tên cướp... Lúc đó, tôi ba, bốn tuổi, những câu chuyện đã vẽ ra trong trí óc non tơ như tờ giấy trắng của tôi những gam màu tuyệt đẹp. Chúng gieo vào đầu tôi những hình ảnh mới mẻ, một thế giới lấp lánh màu sắc, làm dậy lên những nỗi hồi hộp, lo lắng, mừng vui qua số phận gập ghềnh của cô Tấm, những kiếp nạn của thầy trò Đường Tăng.
Bà tôi và chú tôi kể mãi cũng hết chuyện. Từ khi nghe chú tôi mách những câu chuyện đó và vô số những câu chuyện tương tự được chứa trong các cuốn sách, tôi cố gắng học chữ để có thể tự mình khám phá thế giới kỳ diệu kia. Bảy tuổi, tôi mê mẩn với những cuốn Cái ấm đất, Ông đồ bểtrong tủ sách Hồng do ba tôi mua về. Tám, chín tuổi, tôi đã mày mò đọc hết rương truyện Tàu của ông thợ hớt tóc trong làng. Rồi tôi tìm đến Vô gia đìnhcủa Hector Malot, Những kẻ khốn nạncủa Victor Hugo... Tôi khóc cười qua những trang sách, ngạc nhiên thấy mình trải qua những cảm xúc mà trên thực tế tôi chưa đủ lớn để trải nghiệm ngoài đời.
Sách, như vậy, đã bồi đắp tâm hồn, làm giàu có và làm trưởng thành tình cảm một đứa bé, mài sắc một cách tự nhiên các ý niệm đạo đức qua sự yêu ghét với người hiền kẻ ác và đặc biệt mở rộng đến vô biên bờ cõi của trí tưởng tượng.
Khi tôi học lớp chín, đã đọc được nhiều sách, tới lượt các đứa em nhỏ của tôi lại tranh nhau nằm gần tôi vào những buổi tối, nhao nhao: "Anh Hai kể chuyện đi, anh Hai!".
Thói quen đọc sách là sự nối dài thói quen nghe chuyện dưới hình thức chủ động, như vậy, đã hình thành một cách tự nhiên với một đứa trẻ. Đó là một hành vi, một nhu cầu như chạy nhảy, bơi lội, đùa nghịch, hát hò, vẽ vời. Nhưng hạt giống của thói quen đó phải được và phải có ai gieo trồng trong đầu đứa trẻ từ thuở ấu thơ. Bằng những câu chuyện kể. Bằng những cuốn sách làm quà. Để nhu cầu đọc sách nảy mầm và trở thành một khát khao tự nhiên, nhưng cỏ cây khát ánh sáng và khí trời.
Giúi cuốn sách vào tay một đứa trẻ mười bốn, mười lăm tuổi trước nay chưa từng được nghe chuyện, chưa từng rờ tới sách, suốt ngày chỉ quen cắm mắt vào game trên máy tính, ép em đọc, vì những lý do cao cả "khám phá kho báu tri thức" hay "nâng cao văn hóa đọc" như người lớn vẫn hay nói là một việc quá muộn màng, vì vậy quá nhọc nhằn, giống như ép một người chuyển máy bay khi máy bay đang ở trên không.
Trẻ em đến với sách trước hết vì niềm vui. Các em đọc sách là do thích thú chứ không phải do nghĩa vụ. Từ xưa, chúng ta vẫn nói "thú đọc sách" đó thôi. Nó cũng như thú câu cá, thú đánh cờ, thú chơi tem - hoàn toàn tự nguyện. Ngay cả khi lớn lên, đọc sách với tâm thế của nhà nghiên cứu thì trước khi khai quật các vỉa chữ bằng thao tác khoa học, tôi tin hình thức tiếp cận đầu tiên với sách của nhà nghiên cứu lỗi lạc đó vẫn là thái độ thích thú thơ trẻ của đứa bé năm xưa.
Em bé ngồi ở trạm chờ xe buýt, trên ghế đá trong công viên hay giữa quán cà phê lắp kính kia, em đến với sách hồn nhiên như đến với một người bạn. Người bạn đó đang thay thế ba mẹ, anh chị hay người bà, người chú của em để tiếp tục kể cho em những câu chuyện bất tận về tình yêu và cuộc sống. Đó là lý do tại sao trông em hạnh phúc, háo hức và tin cậy nhường kia.
Trong những buổi tặng chữ ký cho bạn đọc nhân dịp ra sách mới, tôi luôn xúc động khi nhìn thấy cảnh bà dắt cháu hay ba mẹ dắt con tới chỗ tôi ngồi. Hình ảnh đó khiến tôi nhớ đến bà tôi và chú tôi, những người đã in dấu lên trí não tôi thuở ban sơ bằng những câu chuyện đầu đời đẹp đẽ. Chính những người lớn tuyệt vời đó đã đắp nên con đường đầy hoa lá cho trẻ em đặt chân. Để rồi em lớn lên, đi đâu về đâu, quán xá, tàu xe, dọc lề đường gió bụi hay trong giờ nghỉ giữa sở làm, sách vẫn trong tay.
Em bé đó, hy vọng một ngày nào tất cả chúng ta sẽ bắt gặp trong chính nhà mình!
Nguyễn Nhật Ánh
(Bài phát biểu tại tọa đàm
"Làm gì để tạo thói quen đọc sách cho trẻ em?" sáng 19/4/2019)
Bệnh nhân cho biết đã được phát hiện chỉ có một tinh hoàn từ khi chào đời, song gia đình nghĩ bất thường bẩm sinh nên không đưa đi khám.
Tại Bệnh viện Xuyên Á, các bác sĩ thăm khám, chụp CT, phát hiện khối thoát vị bẹn nghẹt và tìm thấy tinh hoàn bên phải trong ổ bụng, nằm cạnh bàng quang, chỉ định phẫu thuật.
Bệnh nhân được đưa các tạng thoát vị vào, di động tinh hoàn, giúp đưa xuống đúng vị trí vùng bìu mà các mạch máu cung cấp cho tinh hoàn cũng như hệ thống ống dẫn tinh không bị tổn thương.
Sau mổ một ngày, tinh hoàn nằm đúng vị trí trong bìu. Bệnh nhân hồi phục tốt, có thể đi lại, sinh hoạt bình thường.