Soi kèo phạt góc Tokyo vs Jubilo Iwata, 16h ngày 17/7
相关文章
- 、
-
Nhận định, soi kèo Nizhny Novgorod vs Krasnodar, 22h00 ngày 7/3: Đối thủ kỵ giơ -
Một ngày bình thường của anh Lê Văn Tùng (SN 1986, quê ở Ba Vì, Hà Nội) - người bán hoa quả, bắt đầu từ 3 giờ sáng. Xe hoa quả nặng trĩu nỗi niềm của tiểu thương chợ Long BiênTừ khu trọ lụp xụp có khoảng hơn 30 phòng (ở Phúc Xá, quận Ba Đình, Hà Nội), anh đi ra chợ đầu mối Long Biên lấy hàng.
5h sáng, sau khi mua đủ hàng, anh chất lên chiếc xe máy và đi về hướng Bắc Ninh. Một ngày bán hoa quả rong của anh bắt đầu.
“Với khoảng 2 tạ hoa quả, tôi bán từ sáng đến 1, 2h chiều nhưng cũng có những hôm ế hàng, 7-8h tối, tôi mới về đến phòng trọ.
Tuy nhiên hôm nay, hoa quả ở chợ đầu mối quá đắt. Mận mua theo thùng có giá 50 nghìn/kg, hàng đẹp phải 60-70 nghìn/kg. Với giá đó, chúng tôi không có lời nên đành nghỉ”, anh nói.
Xóm trọ dưới chân cầu Long Biên - nơi vợ chồng anh Tùng thuê ở. Xóm trọ nơi anh ở có có hơn 20 gia đình cùng quê, rủ nhau xuống Hà Nội thuê trọ, làm nghề bán hoa quả. Mỗi ngày, họ đưa hoa quả ra các tỉnh, chỉ đến khi hết hàng, trời tối mới quay về phòng.
Dãy trọ lợp fibro xi măng, vào những ngày nóng đỉnh điểm, không ai có thể ở trong nhà. Người ta phải ra gốc cây để tìm bóng mát, chờ cho qua giờ trưa.
Anh Tùng nói, nhiều khu vực khác có phòng trọ đẹp, sạch sẽ hơn nhưng xóm trọ này gần chợ, tiện cho việc lấy hàng nên anh lựa chọn.
Anh Tùng đã có 3 năm ở Hà Nội thuê trọ và làm nghề bán hoa quả. Vợ anh cũng làm cùng nghề. Địa bàn của anh là vùng Bắc Ninh còn chị lại đi bán rong hoa quả trong nội thành bằng chiếc xe đạp. Họ chỉ gặp nhau vào bữa cơm tối mỗi ngày.
Vợ chồng anh có 3 con và đang gửi ông bà nội ở quê chăm sóc. Mỗi tháng, hai vợ chồng chỉ về thăm con một lần, thời gian còn lại, họ dành cho việc đi bán hàng.
“Ốm, mệt, chúng tôi cũng chẳng dám nghỉ vì mỗi ngày nghỉ là không có tiền. Những ngày hoa quả ở chợ đầu mối quá đắt không mua được, tôi mới nghỉ đi bán”, anh nói.
Hàng ngày, anh Tùng đi khoảng hơn 100km, chở phía sau số hoa quả đi bán khắp các nẻo đường ở Bắc Ninh. Quả anh hay bán nhất là xoài, cam sành… nhưng tùy vào “mùa nào quả nấy” và giá gốc rẻ là anh chọn bán.
Anh Tùng trong phòng trọ giá 1,2 triệu/tháng. Có những ngày may mắn hết hàng, anh được về nghỉ sớm. Nhưng có những hôm hàng ế, anh phải gửi lại nhà dân ở Bắc Ninh, hôm sau quay trở lại bán tiếp.
“Hôm nào không gửi được, tôi phải tìm chỗ khuất, vắng rồi vùi hàng xuống. Sau đó tôi về, ngày mai quay lại bán tiếp, bởi hoa quả di chuyển nhiều sẽ bị hỏng, dập”.
Anh Tùng cho biết, những người bán hoa quả như anh lo ngại nhất là việc mua phải nhiều hoa quả bị dập, thối.
Theo anh Tùng, mỗi thùng hàng, người mua chỉ được xem phía trên và trong nhiều thùng hàng, người mua cũng chỉ được xem một thùng. May mắn anh sẽ được những thùng nhiều quả ngon, đẹp mắt. Nhưng cũng có những thùng phía trên là hàng đẹp, phía dưới lại nhiều quả hỏng.
“Việc mua này đầy tính may rủi. Nhưng nếu đòi xem hàng, mặc cả hay đòi trả, giữa người mua và người bán sẽ xảy ra cãi vã, thậm chí là xô xát”.
Anh nhớ lại vụ va chạm của một bà cụ mua nhãn diễn ra vào năm ngoái. Bà cụ làm nghề bán hoa quả bằng gánh dọc các con phố ở Hà Nội. Lần đó, tại chợ đầu mối Long Biên, bà mua một thùng nhãn với giá 550 nghìn đồng.
Một sạp bán hoa quả ở chợ đầu mối Long Biên. Sau khi trả tiền, bà cụ nhận hàng, mở ra và ngỡ ngàng phát hiện chỉ khoảng 3-4 kg phía trên của thùng là quả đẹp còn phía dưới là số lượng nhãn bị nứt, hỏng, thối. Bà bật khóc xin được trả hàng nhưng không được người bán chấp nhận.
“Thậm chí, bà còn bị người ta mắng lại và bị trút cả thùng nhãn lên đầu khi cố gắng đòi trả hàng. Câu chuyện gây ầm ĩ cả một góc chợ, nhìn bà cụ rất thương nhưng dường như nó là quy định ngầm ở đây. Bạn có tiền, bạn là người mua nhưng bạn lại phải chấp nhận sự may rủi. Nhiều hôm lấy phải thùng hàng xấu, mình bán cả ngày cũng không bù nổi vốn”, anh nói.
Anh Tùng chia sẻ, việc xe hỏng dọc đường với số hàng rất nặng trên xe cũng là nỗi ám ảnh của cánh bán hoa quả rong.
Lần gần đây nhất, anh lấy hàng tại chợ lúc 4h sáng. Sau khi di chuyển đến Yên Viên (Gia Lâm), xe anh bị thủng săm. 5h sáng, không có quán nào mở, anh phải ngồi chờ. Đến khoảng 7h sáng, khi các cửa hàng mở cửa, anh mới đẩy xe đến một tiệm sửa xe gần nhất.
“Những lần đó, tôi phải dỡ hàng xuống sau đó gửi nhờ nhà người dân ven đường. Khi sửa xe xong, tôi quay lại lấy hàng đi bán tiếp. Có hôm không gửi được đồ, tôi đành phải đẩy cả xe lẫn hàng đi tìm chỗ sửa”.
Anh cũng nhớ lại những ngày mưa gió, đi bán hàng vô cùng vất vả. Vừa lấy hàng xong, trời đổ mưa, không bán được nên đến chiều vẫn đầy một xe hàng.
“Hàng bị ế cũng đành phải chấp nhận bởi nghề nào cũng có sự vất vả riêng”, anh nói.
Nhưng công việc cũng cho anh nhiều niềm vui. Ngoài khoản tiền để nuôi các con ăn học, anh có cơ hội được gặp nhiều người tử tế.
“Có những người thấy chúng tôi đi mệt, sẵn sàng mời một cốc nước mát, có gia đình cho nhờ chỗ râm mát để bán hàng. Thậm chí, có lần tôi bị hỏng xe, phải gửi hàng ở một gia đình. Lúc sửa xe xong quay lại, chủ nhà đã bán hộ hàng chục cân hoa quả. Họ cứ gọi hàng xóm, người đi qua đường… mua giúp để tôi được trở về nhà sớm”, anh nhớ lại.
Xóm nghèo Hà Nội: Phủ chăn lên mái nhà, làm ướt giường để tránh nóng
Không chịu được cái nóng trong căn phòng lợp bằng fibro xi măng, người dân trong xóm trọ nghèo tìm đến gốc cây và làm mát bản thân bằng những cách đặc biệt.
"> -
Cách đây 26 năm, tôi lập gia đình sau sáu năm ra trường đi làm. Công việc của tôi lúc đó là quản lý sản xuất ở một công ty FDI trong khu công nghiệp. Thời gian làm việc của tôi kéo dài từ 7h30 đến 16h. Trong khi đó, vợ tôi làm việc theo giờ hành chính từ 7h30 16h30 ở một công ty khác, giờ nghỉ trưa nhiều hơn công ty của tôi nên tan làm cũng trễ hơn. Nghỉ hưu tuổi 40 trước khi kiệt sức vì công việcHai vợ chồng tôi có một quan điểm chung, đó là sau giờ làm việc, chúng tôi sẽ dành toàn bộ thời gian cho gia đình, không ôm việc về nhà. Buổi tối, cứ 21h là cả hai tắt đèn, lên giường đi ngủ. Đó là cách giữ gìn sức khỏe để hôm sau chúng tôi có thể đi làm.
Sau hai năm lập gia đình, vợ chồng tôi quyết định có đứa con đầu lòng. Khi con được sáu tháng tuổi, vợ chồng tôi mua một mảnh đất mặt tiền, xây nhà trên đó và chuyển ra đây ở. Vợ tôi cũng nghỉ hẳn công việc ở công ty để có thời gian lo cho con cái. Vợ chuyển ra kinh doanh riêng và thuê thêm hai người giúp việc.
Hằng ngày, tôi đi làm về đến nhà là khoảng 16h15, đã thấy vợ chuẩn bị bữa cơm chiều xong xuôi. Tới 17h, cả nhà tôi đã ngồi vào mâm cơm. Đến tối, 21h là chúng tôi đi ngủ cùng con cái.
>> Tôi mừng gần chết khi chồng chịu từ bỏ công việc
Công việc dù có bận rộn như thế nào đi nữa thì vợ chồng tôi cũng giữ một quan điểm từ đầu tới giờ là phải ăn đúng giờ, ngủ đủ giấc, như vậy mới có đủ sức khỏe để làm việc. Chúng tôi chẳng việc gì phải cố quá sức làm việc để rồi hủy hoại sức khỏe của chính mình.
Hai đứa con của tôi hiện giờ đều thuộc Gen Z. Ảnh hưởng từ thói quen sinh hoạt của cha mẹ nên các con cũng chẳng bao giờ học bài đến quá 20h30. Giống chúng tôi, cứ 21h là các con tắt đèn đi ngủ. Hôm sau, 5h sáng là các con đã tự thức dậy, xem lại bài và ăn sáng để chuẩn bị đi học. Mỗi ngày, con chỉ học một buổi sáng hoặc chiều ở trường. Hiện giờ, con lớn của tôi đang đi làm và học Thạc sĩ, con thứ hai học năm ba đại học.
Đến nay, tôi đã nghỉ hẳn việc ở công ty được 10 năm khi mới chỉ ngoài 40 tuổi để về quản lý cơ sở kinh doanh với vợ. Buổi sáng, chúng tôi cùng nhau dậy sớm đi tập thể dục, vệ sinh nhà cửa, lái xe đi ăn sáng đến 8h30 lại về mở cửa kinh doanh. Buổi trưa, đúng 11h30 hai vợ chồng ăn uống, tranh thủ ngủ 30-45 phút cho tỉnh táo rồi dậy bán hàng. Chiều đến, 17h chúng tôi lại đi tập thể dục trước khi về nhà nấu nướng, ăn cơm và nghỉ ngơi.
Vòng lặp sinh hoạt và làm việc điều độ như vậy giúp chúng tôi đảm bảo được sức khỏe thể chất và tinh thần, không bị rơi vào tình trạng stress, suy nhược cơ thể, bệnh tật như nhiều người làm việc "bán mạng".
Hung
"> -
Tôi muốn đi du lịch Nhật Bản vào mùa thu và đang tham khảo thủ tục làm visa. Xin hỏi ngoài đại sứ quán, có nơi nào ở Hà Nội làm visa không? Ngoài ra nếu tôi đi tour vào cuối tháng 10, nên chọn công ty du lịch nào? Xin cảm ơn.
Cao Phú
Trả lời
Theo Cơ quan Xúc tiến Du lịch Nhật Bản tại Việt Nam (JNTO), công dân 68 quốc gia và vùng lãnh thổ đến Nhật Bản với mục đích du lịch bao gồm Hong Kong, Hàn Quốc, Singapore, Australia, New Zealand, Canada, Mỹ, Anh và hầu hết các quốc gia châu Âu không cần phải có visa (có áp dụng các quy định và điều kiện) và được cấp phép lưu trú ngắn hạn khi đến Nhật Bản. Du khách ngoài 68 quốc gia này, trong đó có Việt Nam, phải xin visa.
Thủ tục làm visa du lịch vào Nhật Bản xem tại đây. Việc có được cấp visa hay không phụ thuộc vào hồ sơ của từng du khách.
"> Nơi nào làm visa Nhật ở Hà Nội?