Món quà mà con rể tôi mang từ Hàn Quốc về để tặng cho bố mẹ vợ khiến tôi không khỏi ngỡ ngàng.Vợ chồng tôi chỉ có 1 cô con gái. Vì vậy, khi con gái lấy chồng, chúng tôi coi con rể như con trai. Những gì tốt đẹp, quý giá nhất chúng tôi đều dành hết cho con. Nhưng cách cư xử của con rể khiến tôi không khỏi chạnh lòng suy nghĩ.
Tính đến nay, con gái tôi đã kết hôn được gần 6 năm. Trong khoảng thời gian ấy, vợ chồng tôi luôn bên cạnh hỗ trợ các con về cả vật chất lẫn tinh thần. Vợ chồng tôi đã rút toàn bộ tiền tiết kiệm cho con mua nhà riêng. Bất cứ khi nào con cần, chúng tôi đều có mặt.
Khi các con mới lấy nhau, kinh tế còn khó khăn, tôi nghĩ chúng chưa có điều kiện quan tâm tới bố mẹ. Nhưng bây giờ, kinh tế gia đình con tôi đã vững vàng, con rể tôi cũng chẳng bao giờ biếu bố mẹ vợ bất cứ một thứ gì, dù chỉ là đồng quà tấm bánh.
Những dịp cuối tuần, cả nhà đi chơi hay đi ăn tiệm, người thanh toán luôn là vợ chồng tôi. Thậm chí, có lần đi siêu thị, tôi chẳng mua gì cho riêng mình, chỉ mua lon sữa và ít bánh kẹo cho cháu ngoại, con rể tôi đi bên cạnh vẫn tỉnh bơ nhìn mẹ vợ rút tiền thanh toán mà không hề tỏ vẻ ngại ngần gì.
Lúc chồng tôi ốm phải nằm viện, con rể ghé vào thăm cũng chỉ đi tay không. Đúng lúc ấy, bác sĩ yêu cầu con rể tôi ra ngoài mua thuốc cho bố vợ. Lọ thuốc con rể tôi mua giá có 100.000 đồng. Vậy mà khi chồng tôi trả tiền, con rể tôi vẫn lấy.
 |
Ảnh minh họa |
Tháng 8 vừa qua, con rể tôi được công ty cử sang Hàn Quốc công tác. Khi con rể đi, vợ chồng tôi còn ra tận sân bay tiễn. Mấy bà hàng xóm cũng biết chuyện, có bà bảo tôi: “Chuyến này con rể về, ông bà nhớ chia quà cho chúng tôi nhé. Thế nào bà cũng được bộ mỹ phẩm xịn. Ai sang Hàn Quốc cũng mua mỹ phẩm. Đồ bên ấy rẻ mà dùng thích lắm cơ”.
Một bà khác chen vào: “Chắc gì nó đã mua mỹ phẩm, khéo lại linh chi với nhân sâm”. Biết tính con rể nhưng tôi vẫn khấp khởi vì trước khi đi con rể tôi có nói: “Con sẽ mua quà cho bố mẹ”.
Ngày con rể từ Hàn Quốc về, tôi làm cơm thịnh soạn để tiếp đón, trong lòng hồi hộp, không biết món quà đầu tiên được con rể tặng là gì. Giây phút mong chờ cũng tới, con rể tôi đưa cho vợ chồng tôi 1 cái túi nhỏ rồi nói: “Quà Hàn Quốc của bố mẹ đây ạ”. Tôi vội vã mở ra và không khỏi sốc khi thấy trong túi duy chỉ có... 2 cái bàn chải đánh răng. Đúng là món quà đặc biệt thật.
Nhiều việc tích tụ lại khiến tôi cảm thấy không vui với cách hành xử của con rể. Tuy nhiên, tôi vẫn phải vui vẻ vì sợ con rể phật lòng sẽ ảnh hưởng đến hòa khí gia đình. Khi ấy, con gái tôi lại càng thêm khổ.
Tôi phải kể thêm rằng, 6 năm nay, chưa bao giờ con rể tôi đưa tiền cho vợ. Con gái tôi phải tự xoay xở để lo tiền sinh hoạt gia đình. Con rể tôi tiết kiệm được bao nhiêu không nói với vợ nhưng lại rất hay tra khảo vợ chuyện chi tiêu. Thương con gái, thi thoảng tôi vẫn phải cho tiền để con tôi không phải sống tằn tiện quá.
Càng nghĩ, tôi lại càng buồn. Tôi không biết rồi tương lai của vợ chồng tôi và con gái sẽ ra sao khi trông chờ vào người con rể “vắt cổ chày ra nước”. Không biết có ai rơi vào tình cảnh như chúng tôi không? Tôi có nên thay đổi cách cư xử với chàng “rể quý”?
(Theo Dân Việt)
" alt="Sốc với món quà nước ngoài của chàng rể quý"/>
Sốc với món quà nước ngoài của chàng rể quý
Nàng xuất hiện vào ngày tôi đau đớn nhất. Và sau cơn đau tưởng như rút ruột ấy, tôi nhìn thấy niềm hạnh phúc long lanh trong mắt chồng tôi. Anh có vẻ hạnh phúc lắm, hơn cả ngày anh cầm tay tôi nói lời cầu hôn, hạnh phúc đến luống cuống run rẩy.Mẹ tôi nói: “Cô nàng bé nhỏ này sẽ là chất keo gắn kết tình cảm vợ chồng con nhiều hơn. Chồng con sẽ ra khỏi nhà ít hơn”. Đúng là như thế, nhưng anh ở nhà không phải vì tôi mà là vì nàng ấy.
Những ngày mới về nhà, tôi muốn đối xử sao với nàng cũng được, tôi làm gì với nàng nàng cũng phải chịu. Nhưng năm tháng qua đi, càng sống chung lâu nàng càng chứng tỏ vị thế quyền lực to nhất nhà của nàng. Tôi cảm giác rằng nàng được sinh ra là để giám sát mình, soi xét mình.
Tôi đi ra cũng nhìn, đi vào cũng nhìn, làm gì cũng nhìn, lúc nào cũng phải nằm trong tầm mắt của nàng để nàng kiểm soát. Ai mới gặp lần đầu cũng xuýt xoa rằng nàng rất đáng yêu, nhưng có “ở trong chăn mới biết chăn có rận”. Nàng không đáng yêu như vẻ ngoài người ta thấy, nàng khó tính lắm, không hài lòng là hét lên, gào lên không nể nang, cũng không thèm để ý xem thực sự có cần thiết phải đối xử như vậy với tôi không.
Điều đáng nói là mỗi lúc như vậy tôi không dám cáu lại mà phải xum xoe nịnh bợ lấy lòng nàng hòng mong yên thân. Tôi đã gần 30 tuổi rồi thế nhưng đi đâu một tý cũng phải có nàng đi cùng mới được, như thể không đi cùng thì nàng không yên tâm ấy, dù đôi khi thực sự tôi chỉ chạy ra ngõ thôi nàng cũng đòi đi theo.
 |
Nàng ấy, khi vui thì chỉ cười, khi không thích thì hét lên, khi bất mãn thì nước mắt tuôn trào. Tuyệt nhiên mọi chuyện chỉ bày tỏ bằng nét mặt, và những ngôn ngữ tôi đã từng học cách đây gần 30 năm và giờ đã quên sạch. Vậy nên nhiều khi tôi không hiểu nàng ấy muốn gì mà chiều nữa.
Đằng sau cái vẻ “mong manh, yếu ớt cần được chở che” của nàng theo như chồng tôi nói, nàng đôi khi còn rất hung bạo, nàng thường nắm lấy tóc tôi mà lôi dẫu tôi chẳng biết vì lý do gì, khiến tôi bao phen dở khóc dở cười trước mặt mọi người vì đột nhiên đầu bù tóc rối.
Chồng tôi thường nói “phụ nữ đừng bao giờ dại dột đi ghen tuông với người phụ nữ khác, bởi nó chỉ chứng tỏ một điều mình yếu thế hơn đối thủ”. Nhưng sống chung một nhà, nàng có nhiều thứ khiến tôi phải ghen tỵ. Về tuổi tác mà nói, nàng trẻ trung bao nhiêu thì tôi già cỗi bấy nhiêu.
Trong mắt nàng, mình đúng là một bà già không biết ăn diện. Nàng là chúa thích diện, chỉ riêng áo quần của nàng đã chiếm một nửa diện tích cái tủ. Một ngày cô nàng bận hàng chục cái quần, lúc quần dài khi quần ngắn, lúc quần dày, khi quần mỏng, rồi còn váy dài váy ngắn nữa.
Nàng không thèm biết rằng, tối nào trong lúc nàng nằm ngủ ngon lành thì tôi phải hì hục với cả chậu quần áo, giặt cho sần cả da tay ra. Còn làn da cô ấy thì khỏi phải nói, không cần kem dưỡng ẩm, kem trắng da vẫn trắng trẻo và mịn màng như lụa.
Nét mày nét mi cũng rất dễ ưa, dày, dài và cong vút. Nàng chẳng phải làm gì hết, ăn chơi suốt ngày, và ưng ngủ lúc nào là ngủ, không kể giờ giấc, cũng không ai dám đánh thức nàng dậy với bất cứ lý do gì.
Nàng rất kén trong gu âm nhạc, không phải nhạc gì cũng nghe. Được cái nàng giống tôi ở điểm thích nghe nhạc vàng. Không biết có hiểu gì không? chắc không hiểu nên mỗi lần bật nhạc vàng lên là ngủ, mà cứ phải là nhạc vàng mới ngủ. Còn khoản nhảy nhót thì tôi chịu thua nàng thật.
Thực sự là tôi không biết nhảy, lý do là tính tôi nhát không bao giờ dám nhảy nhót ở đám đông trong tiệc tùng hội hè, và tất nhiên nhảy một mình thì càng không. Nhưng nàng thực sự là có năng khiếu về nhảy và có vẻ đam mê. Nàng có thể nhảy mọi lúc, mọi nơi, vào mọi thời điểm.
Đến nỗi có lúc tôi thấy hình như nàng đã lim dim mắt đi ngủ rồi, bỗng mở choàng mắt như sực nhớ ra điều gì, rồi bật dậy và nhảy, nhảy 2 chân một lúc, rất chuyên nghiệp, nhảy không mệt mỏi.
Nhiều người hỏi tôi “ Con bé có ngoan không?” Tôi không biết miêu tả nàng như thế nào cho chính xác. Có lúc thì rất nhu mì ngoan hiền, nhưng có lúc thì y như bà cô khó tính.
Lúc vui vẻ thì tôi nấu món gì không cần biết ngon hay dở cũng “chén” hết, nhưng đôi khi rõ ràng là tôi rất kỳ công chuẩn bị nấu nướng nhưng chỉ mới đưa lên miệng, chưa thưởng thức, không cần biết mùi vị ngon dở ra sao, nàng phun thẳng vào mặt tôi, chưa hết, nàng còn đá bay luôn cái bát tôi cầm trên tay.
Tính tôi cũng biết nhẫn nhịn, nhưng những lúc như vậy tôi cảm thấy không còn sợ làm nàng mếch lòng, tôi quát um lên. Hình như nàng cũng biết sai, nàng im lặng, đôi lúc tủi thân còn long lanh nước mắt nữa.
Thỉnh thoảng trong “cơn điên” tôi có đánh nàng. Bà nội nàng khó chịu nói “cô đánh mà cô không xót sao?” Xót không? Có lẽ ai đã từng trong tình cảnh tôi đều sẽ hiểu. Đánh nàng, nàng đau một thì tôi đau mười, nàng đau ở chỗ bị đánh, còn tôi đau ở trong tim.
Nhưng trong nhà phải có một người đóng “vai ác” và mọi người đã dành vai đó cho tôi. Tôi dù yêu nàng đến đâu cũng không thể mãi là “hoa hậu thân thiện” đối với nàng.
Dân gian có câu: Hai người đàn bà với một con vịt sẽ thành cái chợ. Nhà tôi không nuôi vịt nhưng nhà ngày nào cũng ồn ào như chợ vỡ, tiếng quát, tiếng khóc hòa quyện đến nỗi chồng tôi đôi lần phải càu nhàu: “ Sao suốt ngày thấy em la lối cục cưng của anh thế?
Có phải em càng ngày càng trở nên xấu tính không?” Từ ngày nhà có thêm nàng, tôi đã “ mất điểm” trong mắt chồng tôi ghê gớm. Anh chỉ thấy tôi cau có nhiều hơn, quát mắng nhiều hơn, chứ còn chẳng để tâm đến chuyện hôm nay tôi mới cắt tóc hay mua váy mới.
Ngày xưa anh nói “anh yêu em nhất, sẽ chẳng có người nào diễm phúc sau em” Và tôi cũng từng nghĩ rằng, đời tôi chỉ yêu thương mỗi chàng. Nhưng từ khi có nàng, chúng tôi đã tự nguyện biến mình thành “người thứ hai” trong tâm tư tình cảm của đối phương, và hạnh phúc bởi vị trí “người thứ hai” đó, bởi nàng đã trở thành ưu tiên số một.
Tôi và nàng đã có khoảng thời gian 9 tháng 11 ngày không rời xa 1 giây. Và để được cùng sống chung dưới một mái nhà, tôi phải trải qua hơn nửa ngày trời đớn đau xé ruột. Và giờ thì tôi như người ăn phải bùa mê thuốc lú, hầu hạ cô nàng từ A-Z, chiều theo mọi ý muốn của nàng, yêu thương nàng vô điều kiện. Điều đáng nói là tôi hạnh phúc vô cùng vì được như thế, nguyện được làm như thế.
(Theo Dân trí)
" alt="Tâm sự gia đình: 'Người thứ ba' nhà tôi"/>
Tâm sự gia đình: 'Người thứ ba' nhà tôi