Cảnh sát Thượng Hải bắt giữ các đối tượng lừa đảo.
Khi phóng viên của tờ Sixth Tone liên hệ với Sexy Men trong vai một khách hàng tiềm năng muốn tư vấn về cách bắt đầu mối quan hệ với một người bạn, họ ngay lập tức báo giá 1.800 tệ (6,3 triệu đồng) cho một lần tư vấn 1-1. Họ nói thêm rằng buổi học sẽ giúp “khiến người khác yêu mình”.
Nhóm này cũng khoe thành tích từng giúp nhiều người đàn ông khác giành được tình cảm của đối tượng mình nhắm tới. “Bạn gái của khách hàng này đã có người mới, nhưng anh ấy vẫn rủ cô ấy đi chơi thành công nhờ sự hướng dẫn của chúng tôi. Bây giờ thì họ đã quay về với nhau”.
“Dùng sai phương pháp có thể khiến các bạn ngày càng xa nhau. Chỉ có phương pháp đúng mới khiến tình yêu tiếp tục” – bài quảng cáo viết.
Sự ra đời của các dịch vụ hẹn hò đang phổ biến ở Trung Quốc hơn bao giờ hết. Ngày càng có nhiều người, bao gồm cả người cao tuổi, tìm đến các dịch vụ mai mối. Đây là cơ hội tốt để những dịch vụ này lợi dụng, móc túi những người đang tìm kiếm tình yêu.
Năm 2017, một tòa án ở Bắc Kinh đã bỏ tù 5 người giả danh công ty mai mối lừa đảo 4 triệu nhân dân tệ từ hàng chục người độc thân đang tìm kiếm người yêu. Họ tính phí khách hàng lên đến 100.000 tệ để sắp xếp những cuộc “hẹn hò chất lượng cao”.
Trong khi đó, những người độc thân khao khát tình yêu này lại sẵn sàng bỏ ra rất nhiều tiền với hi vọng tìm kiếm hoặc cứu vãn cuộc tình của mình.
“Họ chọn lừa đảo những người đang khao khát tình yêu như tôi” – Ming nói. Anh cũng cho biết mình bị trầm cảm sau sự việc. “Họ không chỉ ăn cắp tiền của tôi mà còn cướp đi hi vọng của tôi về tình yêu”.
Đăng Dương(Theo Sixth Tone)
Giới trẻ Hàn từ bỏ suy nghĩ nam giới phải trả tiền hẹn hò
Công ty mai mối Duo cho biết xu hướng này khác biệt lớn so với vài năm trước, thể hiện tính công bằng, bình đẳng giữa nam và nữ xứ kim chi trong mối quan hệ yêu đương.
Nhiều người đã chỉ trích hành động này là ngược đãi động vật. Tuy nhiên, cũng có người cho rằng mai rùa rất dày, không có dây thần kinh nên con rùa không hề cảm thấy đau đớn.
Giải thích về hành động này, mẹ nữ ca sĩ ban đầu nói rằng việc khắc tên nhằm mục đích để nếu ai bắt được sẽ biết là rùa phóng sinh, không ai bắt và ăn thịt con rùa đó nữa. Bà cũng nói thêm rằng những con rùa này bà mua bằng tiền của Thuỷ Tiên phát tâm, khi đem lên chùa thả thì Sư Ông khắc tên gia đình nữ ca sĩ, chứ gia đình bà không có thời gian làm việc đó.
Bà cũng nói, nếu mọi người cho rằng việc này sẽ gây đau đớn cho con rùa, lần sau bà sẽ nói Sư Ông không làm vậy, chứ không nên nặng lời chỉ trích bà. Khi sự việc gây tranh cãi quá căng thẳng, mẹ của nữ ca sĩ đã gỡ bỏ những hình ảnh này.
Tên của 3 thành viên trong gia đình ca sĩ Thuỷ Tiên được khắc trên mai rùa.
Chia sẻ với báo VietNamNet, sư thầy Pháp Hảo - trụ trì chùa Thiên Trúc (TP. Hà Tiên, tỉnh Kiên Giang), cho biết: “Theo như tôi biết, ở địa phương, bà con phóng sinh rùa cũng khắc tên gia đình vào, nói là để những ai bắt được rùa thì biết là rùa phóng sinh, không đem đi làm thịt. Ngoài ra, người ta khắc tên lên cũng còn một mục đích khác nữa là để cầu nguyện, mong cầu một điều gì đó. Đó là quan điểm riêng của mỗi người.
Nhưng theo quan điểm thuần tuý của đạo Phật, phóng sinh động vật không cần phải thông qua một nghi lễ gì hết, chỉ cần thực hiện việc đó bằng một cái tâm trong sạch, hướng đến mục đích giúp cho con vật đó thoát khỏi việc bị giam cầm”.
Theo sư thầy Pháp Hảo, các nghi thức để cầu nguyện trước khi phóng sinh - giống như là tôi làm cái này thì phải được cái kia - lại là sự “hạn chế mục đích của việc mình làm” trên tinh thần của đạo Phật.
“Ví dụ như một con chim đang bị giam cầm, lại phải trải qua cả một quãng đường dài - mang đến chùa, thực hiện các nghi thức cũng khiến con vật mệt mỏi, ảnh hưởng đến sức khoẻ của con vật.
Phóng sinh theo đạo Phật thuần tuý là bạn thấy con chim bị nhốt ngoài chợ, thấy con cá mắc cạn, bạn mua nó hoặc tìm cách cứu nó rồi thả về với tự nhiên. Đó mới là phóng sinh nhằm mục đích giải phóng khổ đau cho một sinh mạng” - sư thầy Pháp Hảo nói.
Đăng Dương
Phóng sinh như thế bằng mười sát sinh
Vụ gia đình nữ ca sĩ Thủy Tiên khắc tên lên mai rùa rồi phóng sinh mới đây, khiến chúng ta một lần nữa cần nhìn nhận lại ý nghĩa thực sự của việc làm mang tính thiện nguyện này.
Buổi sáng, hai vợ chồng thường tranh thủ chở nhau đi ăn sáng, làm ly cafe rồi mới đi làm. Tới bữa trưa "mạnh ai nấy lo" ở cơ quan, công ty. Mỗi tháng, hai đứa "chung chi" cho các khoản ăn sáng ăn trưa này cũng hết tầm 6 triệu đồng.
Tiền học phí cho lũ trẻ tiêu tốn của vợ chồng tôi khoảng 7 triệu/tháng. Thế là chớp mắt, chúng tôi đã chi hết phân nửa thu nhập.
Nghe kể tới ngần đó, chắc chẳng ai ngờ nổi khi cứ gần cuối tháng là vợ chồng tôi lại rơi vào cảnh "giật gấu vá vai". Nhưng hoá ra sự thật lại là thế! Nhiều hôm, chúng tôi còn không đủ có tiền cho tô phở sáng nên đành động viên nhau "nhịn cho eo" hoặc làm tô cơm nguội rang tại gia.
Nguyên nhân cũng ở cái tính bao đồng của chồng tôi. Như đã kể, chúng tôi sống ngay cạnh nhà em gái và chồng tôi luôn là người anh quốc dân, tốt số 2 thì chẳng ai số 1.
Thằng cu lớn nhà tôi và nhóc tỳ nhà cô em chồng học cùng lớp. Vì muốn em gái đỡ vất vả, anh xã tôi xung phong đảm nhận việc đưa đón lũ nhóc. Thôi thì tiện một công, tôi cũng chẳng ý kiến gì.
Nhưng khi cô giáo đưa hoá đơn tiền học hàng tháng chồng tôi... cũng "tiện tay đóng giùm" luôn. Đều như vắt chanh, tháng nào cũng 4 triệu bạc nhưng tuyệt nhiên, chưa bao giờ tôi thấy cô em có ý kiến: "Em gửi lại bác" hay "Các bác giúp em thì em cám ơn"... Cô ấy cứ mặc nhiên như thể đó là trách nhiệm của vợ chồng tôi.
Tiền điện nước cũng gặp vấn đề tương tự. Nhà tôi chỉ dùng một công tơ điện, một đồng hồ nước nhưng số tiền phải đóng luôn gấp đôi.
Ở công ty, tôi cũng thuộc kiểu quảng giao, quan hệ tốt với đồng nghiệp. Có lẽ được yêu mến và phần nữa là có chút "chức sắc", mọi người hay tặng quà cho tôi và lũ nhóc. Đôi khi là chiếc đầm Elsa cho bé út hoặc bộ Lego theo chủ đề mới cho cậu cả.
Có khi hoàn thành 1 dự án, cả đội được chia hoa hồng khá "nặng ví", các em lại hò nhau góp tiền mua tặng con trai tôi hẳn 1 chiếc xe đạp địa hình với lý do "chị đã hỗ trợ tụi em hết mình". Nhưng đây lại là vấn đề khiến tôi... méo mặt.
Có qua có lại, tôi không ngại móc hầu bao mời các em một bữa sushi sành điệu hay hồi chưa có dịch sẵn sàng chủ chi cho chuyến lướt bar một tối cuối tuần nào đó. Mỗi lần như thế, ví tôi cũng vơi đi kha khá. Đôi khi còn phải cà thẻ tín dụng mới đủ chi trả. Cứ thế, tới gần cuối tháng, vợ chồng tôi lại nhăn nhó vì ví "gầy".
Chúng tôi nhận ra việc chi tiêu quá đà, nhưng nghĩ đi, nghĩ lại vẫn thấy những khoản đó đáng chi hoặc buộc phải chi. Nhưng quả thật, nếu cứ tiếp đà này, hai vợ chồng tôi sẽ không tích luỹ được cho tương lai, nhất là khi các con tôi ngày một lớn.
Rất mong nhận được cao kiến từ các gia đình thông thái. Cảm ơn các bạn!
Độc giả Hải Minh (Hà Nội)
Lương vài triệu nhưng không muốn vợ kiếm tiền
Cô chán nản khi hai vợ chồng không có cùng quan điểm sống. Vì thế, cô và anh càng ngày càng ít chia sẻ với nhau. Cô cảm nhận giữa hai vợ chồng luôn có bức tường vô hình ngăn cách.
评论专区