" width="175" height="115" alt="Honda Civic có phù hợp để đi đường trường?" />
Honda Civic có phù hợp để đi đường trường?
2025-04-02 12:30
Mỹ, Nga đấu khẩu về Syria tại Hội đồng Bảo an
2025-04-02 11:41
Chỉ vì một lần nổi nóng, tức giận vớ vẩn mà anh đã tự tay đạp đổ hạnh phúc bấy lâu của mình. Để giờ đây Đức phải trả cái giá quá đắt và ân hận suốt đời vì lỗi lầm đó.Lấy chồng hơn chục năm nay Linh luôn là người vợ đảm, dâu thảo của gia đình. Cô luôn là người phụ nữ mẫu mực, mà bao ông chồng khác bắt vợ mình học hỏi theo. Suốt hơn mười năm hàng xóm láng giềng không ai nghe thấy gia đình cô có tiếng cãi vã, đánh đập gì. Chồng cô là một người cũng rất nóng tính, nhưng Linh lại là người biết hiểu và cương nhu đúng lúc. Cô không bao giờ để cho chồng có cơ hội nổi nóng với vợ con. Đức – chồng Linh làm bên xây dựng nên đi tối ngày, chẳng mấy khi anh dành thời gian cho vợ con. Nhưng với sự khéo léo của Linh, một năm cô cũng khiến chồng cố gắng thu xếp công việc đi du lịch cùng gia đình 3, 4 lần. Biết vợ giỏi giang việc nhà, lại hết lòng yêu chồng nên Đức yên tâm về vợ lắm. Anh chẳng bao giờ phải lo con đói, hay thiếu quần áo mặc trước khi đi làm. Cũng vì có vợ giỏi nên nhiều khi Đức phó mặc mọi chuyện cho vợ, đâm đầu vào công việc, quên mất vợ mình cần gì ở anh. Thế rồi tai họa đổ ập xuống gia đình yên ấm, hạnh phúc bấy lâu của vợ chồng anh chỉ bởi hành động vô tình của Đức với vợ. Sáng hôm ấy, Linh ốm nên dậy muộn hơn mọi ngày. Cô chỉ kịp làm cơm sáng cho chồng con mà quên mất tối qua là áo cho chồng. Đang vội, sờ đến áo không có, Đức nổi khùng lên với vợ. - Hôm qua em làm gì mà không là áo cho anh? Cái áo nhăn nhó thế này anh mặc đi làm sao được. - Em xin lỗi, hôm qua em mệt quá nên quên. Để em đi là loáng cái là xong luôn. Linh vội vàng chạy vào phòng là áo cho chồng, vội quá cô để bàn là nhiệt độ cao không may nó nóng quá cháy mất một góc áo của chồng. Vừa hay lúc đó Đức vào xem vợ là xong chưa lấy ra mặc. Thấy áo bị thủng một lỗ sau lưng, đang vội đi Đức nổi khùng lên với vợ. - Cô làm cái quái gì đấy. Cô muốn tôi đi làm muộn à? - Em xin lỗi, để em lấy cái khác là cho anh.  | Ảnh minh họa |
Vừa chạy ra tủ quần áo lấy, Linh không may va vào cái bằng khen của chồng treo ngay gần đó, nó rơi vỡ toang ra. Đây là món đồ Đức rất trân trọng, thấy vậy Đức điên máu lên tát vợ một cái đau điếng rồi nói như hét vào tai cô. - Cô bị làm sao ấy? Bao nhiêu đồ cô phá của tôi chưa đủ hay sao? Hay cô lại tơ tưởng đến thằng nào rồi mà hậu đậu thế? - Em xin lỗi, em không có… - Cô dọn ngay chỗ này đi, bây giờ tôi đi làm. Tối về tôi sẽ nói chuyện tiếp với cô. Đức vội vã đi làm, bỏ mặc vợ ở nhà. Đang làm điện thoại Đức có tin nhắn. Mở ra xem anh thấy là của vợ nhắn với nội dung “Tối anh về sớm nhé, em nấu cơm mừng con được học sinh giỏi”. Tắt điện thoại đi, Đức lại cắm đầu vào làm việc. Lúc sắp hết giờ làm anh nhận được điện thoại từ mẹ. - Con đang làm gì đấy, vào bệnh viện x ngay. - Sao vậy mẹ? Mẹ có bệnh gì à. Con sắp về rồi đây. - Không. Mẹ không sao, nhưng con Linh… - Vợ con sao ạ? - Nó bị tai nạn đang cấp cứu, con vào ngay. Mẹ sợ có chuyện gì không hay xảy ra.  | Làm sao anh có thể tha thứ cho bản thân mình được đây? Tất cả là tại anh, do anh mà vợ mới như thế này. (ảnh minh họa) |
Tắt điện thoại Đức phóng như bay điện bệnh viện. Anh lao vào phòng cấp cứu tìm vợ, nhưng bị người nhà ngăn cản. Mẹ anh cho hay Linh đã cấp cứu gần tiếng đồng hồ rồi mà chưa thấy bác sĩ ra. Chiều nó bảo đi chợ mà không biết đi kiểu gì xe nó tông ra đến nỗi này. Vừa hay lúc đó đèn phòng mổ tắt, bác sĩ đi ra vẻ mặt buồn rầu. Thấy vậy Đức lao đến hỏi bác sĩ. - Vợ tôi sao rồi bác sĩ, cô ấy không sao chứ? - Anh bình tĩnh, chúng tôi đã cố hết sức nhưng cô ấy… đã đi rồi. Anh và người nhà đưa cô ấy về lo hậu sự đi. - Ông nói cái gì? Ông muốn trêu tức tôi à. Ông làm bác sĩ cái kiểu gì đấy? Đức điên lên vì lời bác sĩ nói, anh lao vào quát tháo vị bác sĩ ấy, khiến người nhà anh phải cố gắng ngăn Đức lại. Bình tĩnh trở lại, Đức thều thào như người sắp chết bước vào phòng cấp cứu nhìn vợ. Anh kéo chiếc khăn phủ lên mặt vợ mà khóc rưng rức. Anh ôm chặt vợ khóc nấc lên. - Vợ à. Tại anh sáng nay nổi nóng với em nên em mới bị như thế này đúng không? Anh xin lỗi, anh sai rồi. Vợ tỉnh dậy được không? À, em nói tối nay sẽ làm cơm cho anh cơ mà, em dậy đi, dậy làm cơm cho anh đi. – Đức lay vợ như để cô tỉnh dậy. Nhưng càng cầu xin, gào thét bên vợ thì Linh mãi không trả lời Đức, cô cứ nằm im ở đấy khiến Đức đau đớn vô cùng. Ngày làm đám tang cho vợ anh ôm chặt linh cữu của cô mà khóc, ai nhìn vào cũng xót thương cho Linh và Đức. Gia đình họ đang hạnh phúc là thế, vậy mà… Kể từ ngày vợ mất Đức xin nghỉ phép một thời gian dài ở nhà giam mình trong phòng tối. Anh luôn day dứt và đau khổ trước sự ra đi của vợ. Anh luôn nghĩ tại anh đã tát vợ, đã nặng lời với vợ nên mới xảy ra cơ sự này. Chỉ vì một lần nổi nóng, tức giận vớ vẩn mà anh đã tự tay đạp đổ hạnh phúc bấy lâu của mình. Để giờ đây Đức phải trả cái giá quá đắt và ân hận suốt đời vì lỗi lầm đó. Làm sao anh có thể tha thứ cho bản thân mình được đây? Tất cả là tại anh, do anh mà vợ mới như thế này. (Theo Một Thế Giới) " width="175" height="115" alt="Một lần tát vợ, chồng phải trả giá đắt và ân hận suốt đời" />
Một lần tát vợ, chồng phải trả giá đắt và ân hận suốt đời
2025-04-02 11:05
Khi chiếc xe dừng lại, tôi lao vội về phía nhà em nhưng mà đã quá muộn mất rồi. Trong nhà những tiếng gào khóc đã vang lên.Em là mối tình đầu của tôi. Hai đứa yêu nhau vào năm thứ 3 đại học. Tôi đã xác định cả đời này sẽ chỉ lấy em mà thôi. Ngày trước, đã có lần bố mẹ nói cho tôi đi du học nhưng tôi không thích, tôi muốn học xong trong nước sẽ đi làm luôn. Khi cả hai đứa đã xin được việc tôi dẫn em đến nhà chơi, hào hứng giới thiệu em với bố mẹ. Vừa mới tới, em đã sà ngay vào bếp nấu nướng cùng mẹ. Thấy mẹ niềm nở và vui vẻ lắm, tôi nghĩ mẹ đã ưng em. Sau hôm đó, tôi dò hỏi ý mẹ thấy em thế nào. Mẹ chỉ cười bảo: “Con yêu thì cứ yêu, mẹ đâu có cấm, nhưng chuyện cưới xin thì không thể, vì sắp tới bố mẹ đã sắp xếp cho con đi du học rồi”. “Không, con đã nói không đi rồi mà mẹ”. Nhưng bà nhất quyết không chịu, tôi làm cứng bỏ ra ngoài ở luôn. Tôi giấu chuyện này không cho em biết nhưng đích thân mẹ tôi đã tìm đến em. Hôm ấy chúng tôi đi chơi với nhau, thấy em buồn chứ không vui như mọi khi tôi đoán là đã có chuyện gì đó. Tôi gặng hỏi mãi, em mới thú nhận: - Anh đi du học đi, 3 năm nhanh thôi mà, em sẽ đợi anh. 5 ngày nữa là đến lịch bay rồi, anh về nhà thu xếp hành lý để chuẩn bị đi đi. - Em có hứa là sẽ đợi anh không? - Em đợi mà. Tôi ôm chặt em vào lòng, đêm ấy tôi ở lại bên em. Hôm sau tôi dọn đồ ở phòng trọ quay về nhà, bố mẹ tôi mừng lắm. Tôi đã hẹn em hôm tôi bay sẽ ra tiễn tôi, em đồng ý rồi mà không hiểu sao gần giờ bay vẫn chẳng thấy em đâu. Tôi lên máy bay lòng buồn vô hạn. 
| Về nước được 2 tháng thì một công ty nơi tôi du học thông báo tôi đã trúng tuyển. Lúc ấy quá buồn, tôi muốn đi đâu đó thật xa nên nhận lời sang bên đó làm ngay và tôi ở lại chẳng còn muốn về nữa. (ảnh minh họa) |
Sang đến nơi tôi viết thư về cho em nhưng không thấy hồi âm. Từ đó tôi cũng mất liên lạc luôn với em. Tôi có dò hỏi bạn bè nhưng không ai biết tin tức gì của em cả. 3 năm du học tôi trở về nhà, tôi tìm đến khu nhà trọ của em. Chị chủ nhà trọ bảo tôi đi 1 tháng thì em chuyển nhà trọ, giờ em ở đâu chẳng ai biết. Tôi chán nản vô cùng. Suốt ngày lang thang cà phê 1 mình. Tình cờ tôi gặp lại 1 người bạn học đại học, cậu ấy nói em lấy chồng rồi nhưng cưới không thấy mời ai trong lớp. "Một lần tôi có gặp Mai (tên em) bế con đi khám trong bệnh viện. Lúc ấy ai cũng bận con nên không kịp hỏi han nhau nhiều". Vậy là em đã không chờ tôi như những gì em đã hứa. Về nước được 2 tháng thì một công ty nơi tôi du học thông báo tôi đã trúng tuyển. Lúc ấy quá buồn, tôi muốn đi đâu đó thật xa nên nhận lời sang bên đó làm ngay và tôi ở lại chẳng còn muốn về nữa. Tôi không lập gia đình bởi vì lòng tôi vẫn không thể quên được em. Bố mẹ giục tôi lấy vợ không được ông bà cũng buồn lắm. Nhiều lần bà gọi cho tôi rồi nói trong nước mắt: “Giá ngày đấy mẹ để cho con lấy cái Mai thì bây giờ đã con đàn cháu đống rồi chứ đâu phải sống trong cảnh già hưu quạnh thế này”. Tôi cũng thương ông bà lắm nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể rung động trước người con gái nào khác. Tôi ở lại thêm 12 năm mới quay về. Bố tôi bị tai biết, khó qua khỏi, mẹ muốn tôi gần bố những ngày cuối cùng. Tôi thu xếp đồ đạc về nước. Tôi về 2 tháng thì bố mất. Tôi thấy mình là đứa con bất hiếu vì đã không làm tròn bổn phận của một người con. Lời trăng trối cuối cùng của ông trước khi nhắm mắt là bố muốn tôi phải lấy vợ, lúc ấy tôi đã gật đầu đồng ý để ông ra đi thanh thản. Tôi và mẹ lo hậu sự cho bố xong thì mẹ cũng đổ bệnh và viện cấp cứu. Bà nằm viện một tháng thì đòi về nhà. Hôm tôi đưa mẹ về thì tình cờ gặp lại người bạn cũ mà 12 năm trước đã báo tin cho tôi biết người yêu của tôi đã lấy chồng. Đúng ra là cậu ấy đang tìm đến nhà tôi. Hai chúng tôi phải đứng bần thần 10 phút mới nhận ra nhau, hai thằng đều đã có những thay đổi trên khuôn mặt. - Tôi dò theo địa chỉ Mai cho để đến đây. - Ông, ông biết tin tức của Mai sao? - Đúng vậy, chính cô ấy nhờ tôi đến đây là để báo tin cho bố mẹ của ông. Cô ấy bảo cứ nói tên cô ấy với mẹ ông là bà sẽ biết. Không ngờ lại gặp ông về nước, Mai nghĩ ông vẫn sống bên kia. Tôi thực sự vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng khi bạn nói Mai ốm khó qua khỏi thì lập tức đi ngay, mẹ tôi đang yếu nhưng bà cũng đòi đi. Dọc đường bà đã nói cho tôi biết một bí mật. “Sau khi con đi 1 tháng, Mai có tới tìm mẹ. Cô ấy nói cô ấy đã có bầu với con, mẹ bảo cô ấy bỏ thai đi và đừng chờ đợi con vì chắc chắn con sẽ ở lại đó làm việc chứ không quay về đâu. Mẹ đưa tiền cho cô ấy đi phá thai nhưng cô ấy không lấy. Cô ấy khóc và bảo “cháu sẽ không bỏ con cháu và cũng sẽ không cản trở sự nghiệp của anh ấy”, sau đó mẹ không thấy cô ấy quay lại nữa. Đợt con học xong trở về, thấy con nói Mai đã lấy chồng, mẹ nghĩ chắc dạo đó nó đã bỏ cái thai đó đi rồi”. Vậy mà mẹ đã giấu tôi chuyện này bao nhiêu năm qua, sao mẹ không nói cho tôi biết. Con tôi, trời ơi… “Không, Mai không hề bỏ thai bác ạ. Cháu cũng mới biết việc này, cô ấy đã sinh con và nuôi con một mình, cô ấy vẫn chờ đợi Hùng (tên tôi) suốt 15 năm qua. Khi cô ấy biết mình không qua khỏi, cô ấy muốn liên lạc với bác để bác nhận cháu của mình”. Khi chiếc xe dừng lại, tôi lao vội về phía nhà em nhưng mà đã quá muộn mất rồi. Trong nhà những tiếc gào khóc đã vang lên. Tôi chạy thẳng vào trong, em nằm đó, một đứa trẻ chừng 14 tuổi khóc lóc vật vã gọi mẹ. Nó là con tôi đây mà, tôi ôm chầm lấy con, thằng bé không biết tôi nhưng nó cứ để yên cho tôi ôm. Tôi nắm đôi bàn tay đã lạnh của em rồi khóc nấc: “Em đã một mình nuôi con và chờ anh 15 năm, sao không cố đợi anh thêm 5 phút nữa?”. (Theo Một thế giới) " alt="Sao em không cố đợi anh thêm 5 phút nữa?" width="90" height="59"/>
Sao em không cố đợi anh thêm 5 phút nữa?
 - Mọi việc lớn nhỏ trong nhà kể cả nuôi em gái chồng ăn học cũng một tay tôi lo. Thế nhưng tôi vẫn bị mẹ chồng đi nói xấu khắp nơi là keo kiệt. Bố chồng thì coi thường bố mẹ đẻ tôi, lần nào ông bà tới thăm cháu cũng bị bố chồng tôi gây sự đuổi về.Tôi năm nay 28 tuổi và mới kết hôn được hơn một năm. Chồng tôi là con trai duy nhất trong một gia đình không mấy khá giả, dưới còn một cô em chồng đang học đại học năm thứ 3. Mẹ chồng tôi không có nghề nên hàng ngày chỉ quanh quẩn với mấy sào ruộng và vài ba con gà. Còn bố chồng tôi là một kẻ nghiện rượu, suốt ngày ông say xỉn chửi bới từ người nhà cho tới hàng xóm. Mẹ chồng tôi làm ra bao nhiêu thóc gạo, gà qué đều bị ông mang đi bán lấy tiền uống rượu. Hết thì ông đi ăn trộm khắp nơi. Thế nên kinh tế gia đình trước nay không có một đồng nào gọi là dư dả. Kể cả tiền cưới xin cho vợ chồng tôi, mẹ chồng cũng phải đi vay lãi ngân hàng. 
| Ảnh minh họa |
Cũng may trước khi về nhà chồng, tôi có nghề nghiệp ổn định. Thương mẹ chồng nên từ khi về làm dâu, mọi gánh nặng kinh tế tôi đều thay bà lo toan. Từ tiền lãi ngân hàng, tiền sinh hoạt gia đình cho tới tiền hàng tháng nuôi cô em chồng học đại học, tôi đều chi trả. Thậm chí tôi còn tốn rất nhiều tiền để mua thuốc giúp bố chồng cai rượu, nhưng rồi cũng không có kết quả gì. Suốt thời gian mang bầu, chưa lúc nào tôi được yên với bố chồng. Ngày nào vợ chồng tôi cũng bị ông chửi bới, nhục mạ với những lời lẽ hết sức thô tục. Bữa ăn mà nấu không đúng ý ông, ông sẵn sàng đập phá hết mâm cơm. Bố chồng đã vậy, tưởng may mắn được mẹ chồng tốt tính thì tôi phát hiện ra bản tính hám tiền của bà. Nghỉ trước sinh một tháng nên không có lương, dành dụm được mấy chục triệu để sinh con và lo chi tiêu sau sinh thì bà gạ tôi trả nợ ngân hàng với lời đảm bảo “sau sinh không phải lo tiền nong gì cả”. Vậy mà sau khi tôi sinh con, thái độ của bà khác hẳn. Mẹ chồng đi khắp nơi nói xấu tôi là không biết ăn ở. Nằm một chỗ được mẹ chồng phục vụ mà không đưa lấy một đồng. Tôi không có nhiều tiền để cho em gái chồng thì bị bà chửi là keo kiệt bủn xỉn. Chồng tôi sang thăm bố mẹ vợ thì bà chỉ sợ anh ấy cho bố mẹ tôi tiền, trong khi ông bà chỉ cho đi chứ không bao giờ nhận. Vì tiền mà tôi bị mẹ chồng khinh rẻ, bố chồng chửi bới rồi còn coi thường cả bố mẹ đẻ của tôi. Hễ ông bà sang thăm cháu ngoại là lại bị bố mẹ chồng tôi kiếm cớ đuổi về. Tôi thương bố mẹ chỉ biết khóc, khóc nhiều đến nỗi mất sữa. Đầy tháng xong tôi đưa con sang ngoại chơi, mẹ chồng còn đi theo tận nơi chỉ để đòi mấy đồng tiền điện. Giờ tôi rất sợ phải về lại nhà đó. Tôi sợ sự lạnh lùng vô cảm của mẹ chồng, sợ bị bố chồng chửi và cả lo lắng cho hoàn cảnh lớn lên của con tôi sau này. Nhưng tôi không biết phải làm sao, nếu buộc phải về lại nơi đó, tôi e rằng sớm muộn mình cũng bị trầm cảm mất. Xin hãy cho tôi lời khuyên! Ngọc Hoa(Bắc Ninh) Chào bạn! Xin chia sẻ với hoàn cảnh mà bạn đang gặp phải. Những tình huống rắc rối, mâu thuẫn giữa con dâu với nhà chồng là điều khó tránh khỏi. Thế nhưng với những gì bạn đang gặp phải qua lời bạn kể thì quả thật rất đáng lo ngại. Chúng tôi hiểu, nếu bây giờ trở về nhà chồng thì bạn sẽ phải chịu thêm rất nhiều áp lực cả về tinh thần lẫn vật chất. Bạn mới sinh con, nếu phải suy nghĩ quá nhiều thì nguy cơ dẫn đến trầm cảm và các hành vi liên quan là khá cao. Thứ hai, đúng như bạn nói, sau này con bạn sẽ phải lớn lên trong một môi trường hoàn cảnh không mấy lành mạnh. Bà nội thì vô tâm chỉ biết đến tiền, bố chồng thì suốt ngày say xỉn chửi bới rồi trộm cắp… Có một mấu chốt khá quan trọng để giải quyết vấn đề này mà tôi không thấy bạn nói tới đó là chồng của bạn. Chúng tôi không biết anh ta là người ra sao, có yêu thương và thông cảm chia sẻ với mẹ con bạn hay không? Bởi chính anh ta mới là người có thể giúp bạn vượt qua những chuyện này. Giả sử chồng bạn là một người yêu thương vợ con, sống có trách nhiệm. Điều đầu tiên bạn cần làm là tâm sự với chồng mình những vấn đề bạn đang gặp phải. Tuy nhiên, để tránh làm tổn thương lòng tự ái của anh ta với gia đình mình, bạn cần nói khéo léo. Chỉ giãi bày chứ không tỏ thái độ phê phán lên án bất cứ thành viên nào trong gia đình nhà chồng. Sau khi chồng hiểu thì hai bạn cần cùng nhau tìm giải pháp. Có thể là xin ở thêm bên ngoại một thời gian cho tới khi bạn đi làm trở lại hoặc về nhà chồng và trước mọi tình huống xảy ra, chồng bạn sẽ đứng ra bảo vệ mẹ con bạn. Trường hợp ngược lại, chồng bạn cũng là kẻ vô tâm và không hiểu cho vợ thì bạn nên kiên quyết bày tỏ suy nghĩ lẫn mong muốn của mình. Sau đó có thể chọn cho mình cách ra ở riêng để tránh xung đột, nếu chồng bạn vẫn không hiểu thì bạn nên chuẩn bị tâm lý cho những tình huống xấu nhất. Bản thân bạn cần nhớ rằng mình làm thế không phải vì ích kỉ, bởi chịu đựng là chính bạn tự làm hại bản thân mình và ảnh hưởng cả đến tương lai của con (nguy cơ bạn bị trầm cảm, con bạn lớn lên trong môi trường không lành mạnh). Một điều nữa bạn cũng nên lưu ý, không nên quá nhu mì trước những tình huống cần kiên quyết. Cụ thể là khi bố mẹ đẻ bị bố mẹ chồng của bạn coi thường, đuổi về. Hãy nói với mẹ chồng rằng họ là những người đã sinh ra và nuôi mình nên cần có sự tôn trọng nhất định. Kinh tế trong gia đình bạn cũng đừng nên gánh vác một mình, san sẻ trong khả năng và hãy để mọi thành viên cùng có trách nhiệm để không ai ỉ lại vào bạn. Chúc bạn hạnh phúc! Chuyên gia tâm lý Vợ một mình vượt cạn, nhà chồng linh đình đón dâu mới" alt="Mẹ chồng hám tiền, bố chồng nát rượu, tôi phải làm sao?" width="90" height="59"/>
Mẹ chồng hám tiền, bố chồng nát rượu, tôi phải làm sao?
关注微信公众号,了解最新精彩内容
|