“Bạn muốn hẹn hò” tập 633 đã gây nhiều tiếc nuối cho người xem khi cặp đôi không dành cho nhau cơ hội tìm hiểu.Nam chính trong tập này là anh Võ Thành Linh (36 tuổi), hiện làm kĩ thuật viên chuyên lắp đặt camera an ninh ở TP.HCM. Anh Linh là người đàn ông không hút thuốc, không đam mê cờ bạc, anh có điểm mạnh là biết nấu ăn.
|
Anh Thành Linh |
Người đàn ông này ly hôn cách đây 3 năm. Trong cuộc hôn nhân đó, anh và vợ cũ có một con gái. Hiện con ở với mẹ. Theo anh Linh, lý do họ ly hôn là vì không hiểu nhau, thường xuyên cãi cọ và người vợ không muốn làm dâu nữa.
Anh Linh đang ở với gia đình gồm ba mẹ và em gái. Anh được se duyên cùng chị Nguyễn Thị Dung (35 tuổi), giáo viên dạy thể dục tại một trường THPT ở TP.HCM. Cô giáo được đánh giá là người nhanh nhẹn, chu toàn với gia đình, chị có điểm yếu là cả nể, cả tin.
Chị Dung cũng từng ly hôn, có 2 con chung, hiện con trai ở với chồng cũ còn con gái ở với mẹ.
“Chồng em rất gia trưởng. Không những chồng mà cả gia đình chồng đều gia trưởng. Nói đến mẹ chồng, em vẫn còn sợ dù ly hôn đã 3 năm”, chị chia sẻ.
Đến chương trình, chị Dung muốn tìm một người đàn ông cao 1m65, không gia trưởng, công việc ổn định và có trách nhiệm với gia đình.
Nghe các tiêu chí chị Dung đưa ra, anh Linh nói chỉ đáp ứng được 60% yêu cầu, 40% còn lại phải để bạn gái gặp và cảm nhận.
Anh mong tìm được người bạn đời dễ nhìn, tính tình hiền lành. Về việc chị Dung đang nuôi con riêng, anh Linh chắc chắn, nếu đủ tình cảm mọi chuyện sẽ đều vượt qua được.
Phút gặp mặt, cô giáo tặng đối phương chiếc cà vạt và còn cẩn thận thắt giúp anh ngay tại chương trình.
Chị cảm nhận anh Linh là người chững chạc, điềm đạm. Trải qua hôn nhân đổ vỡ, chị Dung hỏi rất kỹ về vấn đề sinh sống của cả hai trong tương lai.
Anh Linh cho rằng, vấn đề này tùy thuộc vào chị Dung. “Nếu muốn làm dâu thì về quê, còn nếu em muốn lập nghiệp ở thành phố, anh sẽ theo em ở nhà trọ”, anh cho biết.
|
Cô giáo Nguyễn Dung. |
Chị Dung nói: “Vậy cũng tốt. Anh có thể theo em về làm rể nhà em. Em cũng có nhà rồi”. Họ cũng đồng tình rằng việc sinh con thêm tùy vào điều kiện kinh tế của cả hai.
Cảm thấy cặp đôi có nhiều điểm tương đồng, 2 MC quyết định để họ lựa chọn bằng cách sử dụng nút bấm. MC Quyền Linh nhắn nhủ: “Nếu thực sự rung động hãy bấm nút, còn nếu không hãy để cơ hội đó cho người khác”.
Tuy nhiên giờ phút quan trọng, chỉ có anh Linh bấm nút còn chị Dung lại không.
“Cảm xúc em chưa có nhiều lắm. Em muốn một người đàn ông mạnh mẽ hơn”, chị nói.
5 nguyên tắc 'giữ mình' giúp bạn thoát kiếp nô lệ tình yêu
Yêu không có nghĩa là nhắm mắt làm theo mọi "mệnh lệnh" của người yêu, đến mức sống phụ thuộc hoàn toàn vào họ, không thể tồn tại được nếu bị họ bỏ rơi...
" alt="Bạn muốn hẹn hò tập 633, ly hôn 3 năm, cô giáo vẫn chưa hết sợ mẹ chồng"/>
Bạn muốn hẹn hò tập 633, ly hôn 3 năm, cô giáo vẫn chưa hết sợ mẹ chồng
Ngày nay có rất nhiều người đã bước vào hôn nhân nói rằng nếu chồng không hoàn hảo, hay vợ quá vụng về thì tốt nhất là ly hôn để tìm người khác tốt hơn. Như vậy thì tìm cả đời này cũng khó mà có được người hoàn hảo, mà nếu có thì chưa chắc đã lấy được người ấy.Nếu như có ai đó nói rằng hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu, hay hôn nhân chỉ có trong tiểu thuyết tình ái mà hai nhân vật chính đều chết ngay ở chương một thì chắc chắn đó là những người không có niềm tin vào tình yêu, vào chính người bạn đời của mình và trên hết là niềm tin ở bản thân mình.
|
|
Muốn hạnh phúc đừng mong tình yêu là màu hồng, cưới nhau rồi sẽ luôn hạnh phúc như hoàng tử và công chúa. Bởi vì hôn nhân là nơi giữa hai con người xa lạ, vì yêu mến mà đến với nhau. Nhưng mỗi người đều là cá thể riêng nên sẽ có những tính cách riêng.Trong tình yêu có sự phản bội, có vụ lợi... nhưng cũng có tình yêu chân thành, vĩnh cửu. Nếu hai người đến với nhau bằng tình yêu đủ lớn thì chắc chắn những thử thách, khó khăn đều sẽ vượt qua mà thôi.
Hôn nhân không phải là ép đối phương giống mình như bản sao, mà là cùng nhau bao dung, cảm thông cho những khuyết điểm của nhau. Đừng bao giờ đặt chân vào hôn nhân rồi nói rằng: "Tôi muốn có cái kết đẹp như truyện cổ tích". Bởi chừng nào còn có suy nghĩ như vậy thì chừng đó bạn sẽ chẳng hiểu được ý nghĩa thật sự của tình yêu.
Trong hôn nhân nếu như cả hai không cùng cố gắng thì mọi sự hợp nhau lúc ban đầu cũng sẽ thay đổi. Ai trong lòng cũng luôn có một người. Chỉ cần nhìn thấy tên của người ấy mà tim đã đập rộn ràng, chỉ cần liên hồi, chỉ cần nhìn thấy người ấy là vui mừng cười mãi không thôi. Nếu đã yêu nhau nhiều đến như vậy thì khi đã kết hôn, chung sống với nhau dù có khó khăn nào cũng nhất định phải vượt qua.
Tình yêu chính là dù cãi nhau lớn tiếng đến mấy cũng không bao giờ có ý nghĩ sẽ rời bỏ nhau mà đi. Vấn đề trong hôn nhân đó là nó thường kết thúc sau mỗi "cuộc yêu" vào ban đêm, và cần được xây đắp lại mỗi sáng trước bữa điểm tâm. Một số người chỉ ngồi và ước mơ hạnh phúc, một số người khác đứng dậy tìm cách chinh phục hạnh phúc. Trong tình yêu hôn nhân, khi ta biết hạ cái TÔI xuống, chẳng cần tranh giành đúng sai, đưa ta và bạn đời về đúng vị trí của nhau thì mọi vấn đề tự khắc bình an và thuận lợi.
Vui buồn, nhẹ nhàng hay nặng nề đều do chính bản thân mình mà ra cả. Ở trong hôn nhân cả người đàn ông và người đàn bà đều từng ôm ngực mà khóc không thành tiếng. Chỉ là có quyết tâm bỏ lại tất cả hai cùng nhau vượt qua hay không mà thôi.
Khi yêu nhau hai người có thể rất lãng mạn, mãnh liệt, nhưng khi đã là vợ chồng chỉ cần đơn giản và thực tế thôi, chữ "yêu" bây giờ chuyển thành chữ "thương" nhiều hơn… chỉ cần "bình yên nắm tay người mình yêu đi giữa nhân gian" là đủ…
Bí quyết nào khiến người đàn ông và người đàn bà sống được cùng nhau lâu đến đầu bạc răng long? Câu trả lời rất đơn giản: Đó chính là trong cuộc hôn nhân ấy cả vợ và chồng đều hiểu rằng hôn nhân vốn không hoàn hảo, ngược lại còn rất nhiều khiếm khuyết, nhưng họ đã học cách yêu đi yêu lại, chỉ duy nhất một người.
Hay nói cách khác, cuộc hôn nhân tốt nhất chính là giữa bà vợ “mù” và ông chồng “điếc”. Vợ “mù” là đôi khi nhìn thấy điều gì tiêu cực thì hãy coi như mù tạm thời. Còn chồng “điếc” là vì vợ nói nhiều quá thì coi như điếc để đỡ cãi nhau. Sau cùng chỉ cần nhớ rằng, đến cuối cùng ai sẽ là người vì mình là ở lại, ai sẽ là người dù giông bão cũng nắm chặt tay mình, để từ đó biết mà đối tốt với người bạn đời, trân quý người bạn đời. Vậy là tự nhiên hôn nhân sẽ trở nên viên mãn.
Những hành động giản dị giúp tình yêu thêm bền chặt
Tình yêu chẳng ở đâu xa mà đến từ những điều tưởng chừng như nhỏ bé, đơn giản trong cuộc sống hàng ngày.
" alt="Bí quyết để hôn nhân hạnh phúc là vợ 'mù' chồng 'điếc'"/>
Bí quyết để hôn nhân hạnh phúc là vợ 'mù' chồng 'điếc'
|
Ông Bé kể lại những tai họa bất ngờ ập đến nhưng hơn 40 năm rồi vẫn chưa có lời giải. Ảnh: Thanh Nghi |
Không ai trong khu vực Long Châu, phường Tân Lộc, quận Thốt Nốt, thành phố Cần Thơ biết về ông Bé lại có thể nghĩ rằng một ngày ông hết mù và lại nói chuyện sang sảng. Ông bây giờ còn có bằng Trung cấp Đông y, rành rõ từng cây thuốc nam có trong vườn nhà.
Sáng sớm cuối tuần, ông Bé sang nhà bạn, nhấp vài ly rượu, lên kế hoạch cho buổi nấu nước bông sen trắng tặng bà con bị bệnh hở van tim vào hai ngày tới tại phường Thới Thuận, quận Thốt Nốt.
Vỗ vai ông bạn, ông Bé nhắc đi nhắc lại: 'Đợt này có một hồ sen bị chết nhiều, tui mới rải phân tuần trước đang chờ nó lên lại. Mấy anh em mình ráng gom sao cho đủ 5 bao, để nấu được 250 lít nha chú Mười, nếu mà thiếu mấy bả la làng lên đó à nghen'.
Ông Mười Huệ (bạn của ông Bé) cười: 'Anh Hai dặn kỹ quá, có tuần nào mà nấu không đủ 250 lít nước chưa. Anh Hai lo về nghỉ để mai còn cưa đống củi to nữa'.
Làm việc thiện giúp đỡ bà con là cách mà ông Bé giữ lời hứa với bản thân mình khi ông gặp tai họa. Bởi 'tui từng cầu trời đất cho tui hết câm, hết mù, tui nguyện đi làm từ thiện suốt đời để trả ơn', ông Bé nhớ lại.
|
Khi khỏe lại thì ông Bé cũng lớn tuổi, con cái đã có việc làm ổn định, lại được vợ ủng hộ nhiệt tình nên 18 năm nay, ông Bé chỉ đi làm từ thiện để 'giữ trọn lời hứa năm xưa với đất trời'. Ảnh: Thanh Nghi |
Năm 1977, ông Bé 27 tuổi là người đàn ông khỏe mạnh, ai thuê gì làm nấy nuôi vợ và con trai. Một buổi trưa khi đang cuốc đất thuê cùng vài người, ông ngã xuống đất và ngất xỉu. Mọi người khiêng ông vào nhà và đưa đi bệnh viện, ông nằm bất tỉnh 3 ngày. Tỉnh dậy, nhìn thấy mọi người xung quanh, ông muốn hỏi chuyện nhưng không thể thốt ra lời.
Ông thò vào túi áo bác sĩ đứng bên cạnh, lấy cây bút viết vào tay mình: 'Cho tui tờ giấy'. Nhận tờ giấy, ông viết tiếp: 'Tui muốn nói nhưng không phát âm được', ông Bé nhớ lại. Lúc đó ông vẫn chưa nghĩ mình bị câm.
Ở bệnh viện thành phố Cần Thơ điều trị gần một tháng nhưng bác sĩ không tìm ra nguyên nhân dẫn đến việc ông không nói được, trong khi sức khỏe của ông bình thường và tai vẫn nghe được.
'Thời đó mới giải phóng, thiết bị y tế còn thiếu thốn, bác sĩ bảo tôi về, 'chờ thêm một thời gian bệnh viện sắm sửa các thiết bị hiện đại hơn thì sẽ báo để anh lên kiểm tra lần nữa', ông Bé nhớ lại.
Nhưng ông chờ gần 20 năm không nhận được tin tức gì.
Suốt 20 năm giao tiếp với mọi người qua giấy bút, ông Bé còn lạc quan bởi nghĩ mình may mắn biết chữ và còn nghe được. Ông vẫn đi làm thuê nhưng 'hễ có việc gì nặng nhọc là anh em giành làm hết'.
'Trong nhà từ dạo đó quen dần với tiếng vỗ tay bốp bốp của ông. Mỗi lần muốn nói chuyện, ông ấy vỗ tay là tui chạy tới, rồi ông ấy lấy giấy bút ghi ra, riết rồi tui quen', bà Mai Thị Dễ, 71 tuổi, vợ ông Bé nhớ lại.
Khi chứng câm chưa có lời giải thì tháng 10/1997, một buổi sáng ông Bé thấy mệt, đau nhức hai vai nên nhờ người cạo gió, lim dim ngủ. Cạo gió xong, mở mắt ra thì ông không nhìn thấy gì, 'mọi thứ trước mắt tối sầm lại và tôi ngã xuống đất', ông Bé nhớ lại.
Ông được đưa vào bệnh viện thành phố Cần Thơ, nhưng bác sĩ một lần nữa bó tay. Cố gắng mở to mắt ra nhưng ông Bé không nhìn thấy gì, dù đôi mắt vẫn đen nháy.
'Hằng ngày tui tự hỏi lòng mình, tại sao ông trời lại bắt tui trở nên như vậy. Bỗng nhiên tui bị câm, rồi bỗng nhiên bị mù mà không một chút đau đớn. Nghe tiếng con cười nhưng không nhìn thấy mặt, nó ngồi trong lòng tui mà sao tui nhớ nó quá', ông Bé ngậm ngùi nhớ lại.
Cha ông cho đất, ông bán bớt một công lấy tiền chữa bệnh thuốc thang và trả nợ bà con vì kinh tế gia đình đã kiệt quệ. 'Lúc ấy tui không còn sợ chết nữa, ngày nào cũng nghĩ hay vùi mình xuống đất cho xong', ông Bé nói.
Từ đó ông không đi đâu, chỉ quanh quẩn trong nhà, tới bữa cơm vợ múc cơm đưa đến tận tay, thỉnh thoảng được vợ đưa sang nhà bạn chơi cho khuây khỏa. Gia đình sợ ông nghĩ quẩn, đem cất hết những chai thuốc trừ sâu, chai dầu hỏa và mấy con dao.
|
Ông Bé (trái) và ông Nguyễn Văn Mười (63 tuổi) trong nhóm từ thiện nấu nước bông sen trắng. Ảnh: Thanh Nghi. |
Một buổi tối tháng 8/2001, bốn năm sau khi bị mù, ông Bé được vợ dìu ra thắp nhang cúng rằm, lúc quay vào nhà thì ngã sấp xuống, bất tỉnh nhân sự. Bà Dễ hô hoán, hàng xóm chạy lại nhà đông nghẹt.
'Chúng tôi lập tức kiểm tra coi ông ấy còn thở không thì không thấy. Ông ấy nằm im nên ai cũng nghĩ ông chết rồi', ông Lê Văn Trường, hàng xóm của ông Bé, là một trong hai người có mặt đầu tiên khi ông Bé bất tỉnh kể lại.
Bà Dễ ôm lấy chồng, vừa khóc vừa đòi đưa chồng đi bệnh viện, thì có người nói, 'Ông chết rồi đưa đi bệnh viện làm gì nữa'. Gia đình ngỡ thật, bắt đầu dọn dẹp chuẩn bị lo hậu sự. Khoảng 20 phút sau ông Bé tỉnh lại trước sự sợ hãi của mọi người.
'Thằng Bé chết rồi' là câu đầu tiên tui nghe được khi tỉnh lại, thấy mẹ và vợ con đang ôm nhau khóc. Tui chợt nghĩ không biết mọi người làm gì ở nhà mình đông thế, vừa nghĩ tui vừa bật ra câu nói đó thành lời', ông Bé nói.
Cơn sửng sốt thấy chồng tỉnh lại nhường chỗ cho việc bất ngờ khi thấy ông Bé câm, mù bỗng nói thành tiếng, chỉ từng người kể tên vanh vách. 'Tui tưởng ông chết rồi, mà ông có chết tui cũng ở vậy nuôi con!', bà Dễ nhào đến ôm chồng, khóc rưng rức làm ông Bé cũng khóc theo.
Trở về từ cửa tử, lại nhìn và nói được, ông Bé hạnh phúc vô ngần nên quyết giữ lời hứa 'nếu mình khỏi bệnh, sẽ phát tâm đi làm từ thiện để trả ơn', điều ông nhẩm trong đầu bao lần trong những ngày dài đằng đẵng chìm trong bóng tối.
Ông tham gia vào phòng thuốc đông y của một cây xăng tại phường Thới Thuận, quận Thốt Nốt, sau đó được cử đi học Trung cấp Y học Cổ truyền tại Cần Thơ.
Vài tháng, ông cùng anh em trong nhóm từ thiện đi Phú Quốc, Tây Ninh hay Bình Thuận vào rừng kiếm cây thuốc nam về tặng cho phòng khám đông y.
Ông Trần Quang Tuấn, trưởng Khu vực Long Châu, phường Tân Lộc, quận Thốt Nốt, thành phố Cần Thơ cho biết: 'Tôi có biết ông Bé trước đây bị câm, bị mù, đột nhiên bất tỉnh thì gia đình tưởng chết chuẩn bị lo hậu sự. Tỉnh lại, ông Bé hết câm, hết mù, sinh hoạt bình thường và tham gia làm từ thiện tại địa phương'.
Bác sỹ CKI Y học cổ truyền Nguyễn Hữu Trường (TP. HCM) thì nói: 'Có thể ông Bé chỉ ngưng thở 1-2 phút, trong lúc người nhà hoảng loạn, không kiểm tra lại nên tưởng ông ấy chết. Chứ không thể có chuyện ngưng thở 20 phút mà vẫn sống được. Còn về việc ông ấy bỗng nhiên hết câm, hết mù sau khi tỉnh lại thì cần phải có nghiên cứu khoa học rõ ràng mới giải thích được'.
Sắp tới giờ cơm trưa, vợ ông Bé từ trong bếp lật đật ra sân nói: 'Tui nấu cơm xong rồi, ông ăn cơm rồi đi đâu thì đi'. Ông Bé cầm chìa khóa xe máy trên bàn, xỏ đôi dép đáp lại: 'Tui chạy ù qua ao sen coi nay được nhiều bông chưa rồi về ăn sau, đang sợ thiếu bông nấu đây bà ạ'.
Vừa dứt lời, ông đi nhanh ra sân, quay đầu chiếc xe máy, nổ máy chạy ù đi. Cái biển số xe rơi một bên ốc vít, kêu lẻng kẻng trên con đường gập ghềnh sát mé sông.
Chuyện nhói lòng phía sau sổ tiết kiệm 50 triệu đồng của người mẹ câm
Mười năm bỏ mặc người mẹ tật nguyền nhưng tôi không ngờ, đến lúc sa cơ, lại nhận được món quà từ bà.
" alt="Người đàn ông ở Cần Thơ 'chết đi sống lại' bỗng hết câm, mù"/>
Người đàn ông ở Cần Thơ 'chết đi sống lại' bỗng hết câm, mù