Truyện Hoa Bằng Lăng Tím Cả Con Đường, Chỉ Có Em Thấy Anh
Tử Lam nói “Điều buồn cười nhất,ệnHoaBằngLăngTímCảConĐườngChỉCóEmThấbảng xếp hạng serie a 2024 chính là việc, tôi yêu anh ấy, dường như chỉ cómình tôi biết, nhưng anh yêu cô gái đó, cả thế giới đều biết”.
Tử Lam nói “Điều đau khổ nhất, không phải là anh ấy không yêu tôi, mà là dù không yêu tôi, nhưng lại muốn ở bên cạnh tôi”.
Tử Lam nói “Điều hối hận nhất, không phải là đã yêu anh ấy, mà là đã để cho anhấy ở bên cạnh mình suốt ngần ấy năm”.
Không phải chỉ có mình anh ấy là bỏ lỡ thanh xuân, thanh xuân của tôi, cũng đã vì yêu mà bỏ lỡ.
Mười ba năm, chúng ta đều đã trưởng thành, bỗng nhiên anh muốn quay về quá khứ, muốn tìm lại thanh xuân từng bỏ lỡ, anh mới biết, người bỏ lỡ tháng ngày tươi đẹp ấy, không phải chỉ có anh.
Khi những bí mật bị phơi bày, nỗi đau một lần nữa sống lại mạnh mẽ, chỉ tiếc là, em đã không còn là nữ sinh mười bảy tuổi năm ấy, đủ dũng khí để chấp nhận nỗi đau một lần nữa, thanh xuân không trở lại, dũng khí để yêu anh cũng không còn, nỗi đau ngần ấy năm cũng cần phải kết thúc.
Tử Lam nói “Nỗi đau của anh, em san sẻ cùng anh, nỗi đau của em, một mình emchôn giấu ngần ấy năm, tâm hồn không còn nguyên vẹn, trái tim rạn nứt, thanh xuân đau đớn, điều mà em hối hận nhất, chính là mùa hè năm ấy, đứng ngắm hoabằng lăng tím cả con đường.
Em thấy cánh hoa rớt trên vai anh.
Thấy chiếc áo trắng vươn đầy vết bụi.
Đôi mắt anh chất chứa nỗi buồn, nỗi đau cùng tiếc nuối.
Anh trước mặt em quá cô đơn.
Nhưng cũng chính là điểm nhấn duy nhất trong bức tranh ngày đó.
Hoa bằng lăng tím cả con đường, chỉ có em thấy anh.
Tử Lam một mình ngồi trên bàn ăn sáng, cả đêm qua Vô Hiên không hề về nhà, cô cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Khi anh vơ vội chiếc chìa khóa, ngay cả một lời cũng chưa kịp nói với cô, cánh cửa khép thật mạnh, năm năm rồi, Tử Lam lại một lần nữa nghe thấy cái tên Viên Hạ.
Vô Hiên trở về, gương mặt mệt mỏi, anh ngả người vào ghế sô pha, Tử Lam hít một hơi thật sâu, lặng lẽ pha cho anh ly sữa ấm, giúp anh cất áo khoác.
“Anh không ăn sáng đâu, anh tắm rồi đến công ty ngay”.
Tử Lam vẫn như không có chuyện gì, cô khẽ “ừm” một tiếng, sau đó dọn dẹp bàn ăn.
Bàn tay cô khẽ giật, một vết cắt dài trên lòng bàn tay, Vô Hiên từ trong phòng bước ra, anh cuối người mang giày, chợt nghe tiếng la nhỏ, vội hỏi “Sao vậy”.
Tử Lam không quay đầu, cô bấu chặt bàn tay, khẽ đáp “Không có gì”.
“Vậy anh đi, chiều nay có thể anh sẽ về trễ, em ăn cơm trước không cần đợi anh”.
“Vâng”.
Cuộc sống bọn họ vẫn như vậy, năm năm rồi vẫn luôn vậy.
Bắt đầu từ đêm qua, dường như có điều gì đó sắp thay đổi.
Tử Lam chạy vội vào phòng, khử trùng rồi băng lại vết thương. Có vài giọt máu rớt trên sàn, cô vội dùng khăn lau đi. Đau, vết thương thật sự rất đau.
Một ngày, một ngày, cả tuần nay Vô Hiên chưa một lần ăn cơm ở nhà, anh chỉ về lấy quần áo rồi đi vội, ngay cả bàn tay bị thương của cô anh cũng không nhìn thấy, hay là căn bản, chỉ cần nghe được tiếng cô, anh sẽ mặc định rằng cô luôn ở đây, cô luôn ổn.
Tối thứ bảy, Vô Hiên trở về nhà trong tình trạng vô cùng mệt mỏi, Tử Lam vẫn như mọi khi, lo lắng từng chút cho anh, khi cô pha cho anh ly sữa ấm, đột nhiên quay đầu nhìn anh “Cả tuần nay anh rất bận, có chuyện gì sao?”.
Vô Hiên thở dài, anh bước đến, cầm lấy ly sữa “Chỉ là việc công ty quá nhiều, anhlên phòng trước đây”.
Ánh mắt anh lướt qua bàn tay cô, anh đặt vội ly sữa lên bàn. Cầm lấy bàn tay bị thương của cô, vết thương đã đóng vẩy, giọng anh lo lắng “Xảy ra chuyện gì? Tay em làm sao lại bị thương?”
Tử Lam khẽ cười “Không sao, mấy hôm trước vô ý bị dao cắt trúng”.
Cô rút tay ra, lại tiếp tục pha ly sữa cho mình, Vô Hiên đột nhiên ôm lấy cô từ sau lưng, anh gục đầu vào vai cô, giọng thì thào “Anh xin lỗi”.
Đúng vậy, anh phải nên xin lỗi.
Căn phòng yên tĩnh, Vô Hiên đã ngủ sâu, chỉ có Tử Lam vẫn trằn trọc, cô vẫn nhớ cuộc điện thoại bốn hôm trước cô nhận được.
Ngải Ly, bạn cùng bàn năm đó hỏi cô:
“Cậu đến thăm Viên Hạ chưa?”
“Không, có chuyện gì sao?”
“Vô Hiên không nói với cậu à, hôm trước mình gặp cậu ấy lúc ở phòng bệnh của Viên Hạ, mình hỏi cậu có đến không, Vô Hiên nói cậu sẽ đến sau”.
Tử Lam ngây người, sau đó cô cười gượng “À, mình quên mất, mấy hôm nay mình bận quá, chắc mai mình mới đến thăm cậu ấy”.
“Ừ, nghe nói hình như cậu ấy và chồng cãi nhau, sau đó mới bị tai nạn rồi nhập viện…”
Tử Lam gác điện thoại, cô nhìn trân trân vào ngăn tủ cuối cùng, sau đó lảng đi, cô xoay người ôm lấy Vô Hiên, từng chút cảm nhận hơi ấm từ anh.
Sáng chủ nhật, mọi thứ yên bình hơn thường ngày, Tử Lam trên đường đến bệnh viện, lúc đi qua quán cà phê, bước chân dừng lại, Tử Lam nhìn thấy mình qua cửa kính, cô gái mang đôi giày bata màu xám, quần jean rách gối, áo sơ mi cổ cao, mái tóc suôn mềm đến nữa lưng, gương mặt trong trẻo với đôi mắt buồn rười rượi, cô gái đó bất chợt khóc, hai hàng nước mắt lăn dài.
Chắc là cô ấy đang đau lòng.
“Chị à, chị muốn dùng gì không?”.
Cô nhân viên trẻ đã đến bên cạnh Tử Lam lúc nào không hay.
Tử Lam giật mình, cô cười ngại ngùng “À không, cảm ơn”. Rồi cô quay người đi thẳng, tiếng giày cao gót đánh động vào tâm trí cô, Tử Lam bất chợt đưa tay, vuốt mái tóc uốn lọn được thả qua một bên vai, cô đã hai mươi tám, nhưng cô vừa nhìn thấy chính mình, thấy một Tử Lam năm mười tám tuổi.
Cô đưa tay vuốt mặt mình, may quá, cô không khóc. Nhưng cô biết, nơi nào đó trong ký ức đang trỗi dậy, mạnh mẽ cứa trái tim đã lành sẹo của cô.
Tử Lam bước chân vào phòng bệnh, cô thấy Vô Hiên đang ngồi đọc báo, cô gái ngồi trên giường đang ăn cháo, ánh nắng len lỏi vào cửa sổ, Vô Hiên đứng dậy, kéo rèm cửa lại, sau đó lại trở về chỗ ngồi, hình ảnh giản dị hòa hợp đến như vậy, Tử Lam lục lại trong ký ức của mình, cô đã từng thấy, năm ấy, bên trong phòng y tế của trường, anh từng chút một đút cháo cho Viên Hạ, đó cũng là một ngày đầy nắng như thế này.
Năm năm rồi, khi bọn họ chính thức ở bên nhau, cô cứ ngỡ, yêu thương ngọt ngào ấy, anh sẽ chỉ dành cho cô. Nhưng mà, hóa ra, Viên Hạ vẫn là một ngoại lệ.
Tử Lam nói “Điều đau khổ nhất, không phải là anh ấy không yêu tôi, mà là dù không yêu tôi, nhưng lại muốn ở bên cạnh tôi”.
Tử Lam nói “Điều hối hận nhất, không phải là đã yêu anh ấy, mà là đã để cho anhấy ở bên cạnh mình suốt ngần ấy năm”.
Không phải chỉ có mình anh ấy là bỏ lỡ thanh xuân, thanh xuân của tôi, cũng đã vì yêu mà bỏ lỡ.
Mười ba năm, chúng ta đều đã trưởng thành, bỗng nhiên anh muốn quay về quá khứ, muốn tìm lại thanh xuân từng bỏ lỡ, anh mới biết, người bỏ lỡ tháng ngày tươi đẹp ấy, không phải chỉ có anh.
Khi những bí mật bị phơi bày, nỗi đau một lần nữa sống lại mạnh mẽ, chỉ tiếc là, em đã không còn là nữ sinh mười bảy tuổi năm ấy, đủ dũng khí để chấp nhận nỗi đau một lần nữa, thanh xuân không trở lại, dũng khí để yêu anh cũng không còn, nỗi đau ngần ấy năm cũng cần phải kết thúc.
Tử Lam nói “Nỗi đau của anh, em san sẻ cùng anh, nỗi đau của em, một mình emchôn giấu ngần ấy năm, tâm hồn không còn nguyên vẹn, trái tim rạn nứt, thanh xuân đau đớn, điều mà em hối hận nhất, chính là mùa hè năm ấy, đứng ngắm hoabằng lăng tím cả con đường.
Em thấy cánh hoa rớt trên vai anh.
Thấy chiếc áo trắng vươn đầy vết bụi.
Đôi mắt anh chất chứa nỗi buồn, nỗi đau cùng tiếc nuối.
Anh trước mặt em quá cô đơn.
Nhưng cũng chính là điểm nhấn duy nhất trong bức tranh ngày đó.
Hoa bằng lăng tím cả con đường, chỉ có em thấy anh.
Tử Lam một mình ngồi trên bàn ăn sáng, cả đêm qua Vô Hiên không hề về nhà, cô cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra. Khi anh vơ vội chiếc chìa khóa, ngay cả một lời cũng chưa kịp nói với cô, cánh cửa khép thật mạnh, năm năm rồi, Tử Lam lại một lần nữa nghe thấy cái tên Viên Hạ.
Vô Hiên trở về, gương mặt mệt mỏi, anh ngả người vào ghế sô pha, Tử Lam hít một hơi thật sâu, lặng lẽ pha cho anh ly sữa ấm, giúp anh cất áo khoác.
“Anh không ăn sáng đâu, anh tắm rồi đến công ty ngay”.
Tử Lam vẫn như không có chuyện gì, cô khẽ “ừm” một tiếng, sau đó dọn dẹp bàn ăn.
Bàn tay cô khẽ giật, một vết cắt dài trên lòng bàn tay, Vô Hiên từ trong phòng bước ra, anh cuối người mang giày, chợt nghe tiếng la nhỏ, vội hỏi “Sao vậy”.
Tử Lam không quay đầu, cô bấu chặt bàn tay, khẽ đáp “Không có gì”.
“Vậy anh đi, chiều nay có thể anh sẽ về trễ, em ăn cơm trước không cần đợi anh”.
“Vâng”.
Cuộc sống bọn họ vẫn như vậy, năm năm rồi vẫn luôn vậy.
Bắt đầu từ đêm qua, dường như có điều gì đó sắp thay đổi.
Tử Lam chạy vội vào phòng, khử trùng rồi băng lại vết thương. Có vài giọt máu rớt trên sàn, cô vội dùng khăn lau đi. Đau, vết thương thật sự rất đau.
Một ngày, một ngày, cả tuần nay Vô Hiên chưa một lần ăn cơm ở nhà, anh chỉ về lấy quần áo rồi đi vội, ngay cả bàn tay bị thương của cô anh cũng không nhìn thấy, hay là căn bản, chỉ cần nghe được tiếng cô, anh sẽ mặc định rằng cô luôn ở đây, cô luôn ổn.
Tối thứ bảy, Vô Hiên trở về nhà trong tình trạng vô cùng mệt mỏi, Tử Lam vẫn như mọi khi, lo lắng từng chút cho anh, khi cô pha cho anh ly sữa ấm, đột nhiên quay đầu nhìn anh “Cả tuần nay anh rất bận, có chuyện gì sao?”.
Vô Hiên thở dài, anh bước đến, cầm lấy ly sữa “Chỉ là việc công ty quá nhiều, anhlên phòng trước đây”.
Ánh mắt anh lướt qua bàn tay cô, anh đặt vội ly sữa lên bàn. Cầm lấy bàn tay bị thương của cô, vết thương đã đóng vẩy, giọng anh lo lắng “Xảy ra chuyện gì? Tay em làm sao lại bị thương?”
Tử Lam khẽ cười “Không sao, mấy hôm trước vô ý bị dao cắt trúng”.
Cô rút tay ra, lại tiếp tục pha ly sữa cho mình, Vô Hiên đột nhiên ôm lấy cô từ sau lưng, anh gục đầu vào vai cô, giọng thì thào “Anh xin lỗi”.
Đúng vậy, anh phải nên xin lỗi.
Căn phòng yên tĩnh, Vô Hiên đã ngủ sâu, chỉ có Tử Lam vẫn trằn trọc, cô vẫn nhớ cuộc điện thoại bốn hôm trước cô nhận được.
Ngải Ly, bạn cùng bàn năm đó hỏi cô:
“Cậu đến thăm Viên Hạ chưa?”
“Không, có chuyện gì sao?”
“Vô Hiên không nói với cậu à, hôm trước mình gặp cậu ấy lúc ở phòng bệnh của Viên Hạ, mình hỏi cậu có đến không, Vô Hiên nói cậu sẽ đến sau”.
Tử Lam ngây người, sau đó cô cười gượng “À, mình quên mất, mấy hôm nay mình bận quá, chắc mai mình mới đến thăm cậu ấy”.
“Ừ, nghe nói hình như cậu ấy và chồng cãi nhau, sau đó mới bị tai nạn rồi nhập viện…”
Tử Lam gác điện thoại, cô nhìn trân trân vào ngăn tủ cuối cùng, sau đó lảng đi, cô xoay người ôm lấy Vô Hiên, từng chút cảm nhận hơi ấm từ anh.
Sáng chủ nhật, mọi thứ yên bình hơn thường ngày, Tử Lam trên đường đến bệnh viện, lúc đi qua quán cà phê, bước chân dừng lại, Tử Lam nhìn thấy mình qua cửa kính, cô gái mang đôi giày bata màu xám, quần jean rách gối, áo sơ mi cổ cao, mái tóc suôn mềm đến nữa lưng, gương mặt trong trẻo với đôi mắt buồn rười rượi, cô gái đó bất chợt khóc, hai hàng nước mắt lăn dài.
Chắc là cô ấy đang đau lòng.
“Chị à, chị muốn dùng gì không?”.
Cô nhân viên trẻ đã đến bên cạnh Tử Lam lúc nào không hay.
Tử Lam giật mình, cô cười ngại ngùng “À không, cảm ơn”. Rồi cô quay người đi thẳng, tiếng giày cao gót đánh động vào tâm trí cô, Tử Lam bất chợt đưa tay, vuốt mái tóc uốn lọn được thả qua một bên vai, cô đã hai mươi tám, nhưng cô vừa nhìn thấy chính mình, thấy một Tử Lam năm mười tám tuổi.
Cô đưa tay vuốt mặt mình, may quá, cô không khóc. Nhưng cô biết, nơi nào đó trong ký ức đang trỗi dậy, mạnh mẽ cứa trái tim đã lành sẹo của cô.
Tử Lam bước chân vào phòng bệnh, cô thấy Vô Hiên đang ngồi đọc báo, cô gái ngồi trên giường đang ăn cháo, ánh nắng len lỏi vào cửa sổ, Vô Hiên đứng dậy, kéo rèm cửa lại, sau đó lại trở về chỗ ngồi, hình ảnh giản dị hòa hợp đến như vậy, Tử Lam lục lại trong ký ức của mình, cô đã từng thấy, năm ấy, bên trong phòng y tế của trường, anh từng chút một đút cháo cho Viên Hạ, đó cũng là một ngày đầy nắng như thế này.
Năm năm rồi, khi bọn họ chính thức ở bên nhau, cô cứ ngỡ, yêu thương ngọt ngào ấy, anh sẽ chỉ dành cho cô. Nhưng mà, hóa ra, Viên Hạ vẫn là một ngoại lệ.
上一篇:Kèo vàng bóng đá Anh vs Albania, 02h45 ngày 22/3: Khởi đầu suôn sẻ
下一篇:Nhận định, soi kèo Bồ Đào Nha vs Đan Mạch, 02h45 ngày 24/3: Đòi nợ thành công
下一篇:Nhận định, soi kèo Bồ Đào Nha vs Đan Mạch, 02h45 ngày 24/3: Đòi nợ thành công
相关文章:
- Nhận định, soi kèo New Caledonia vs New Zealand, 13h00 ngày 24/3: Tưng bừng bắn phá
- Nhận định, soi kèo Naftan Reserves vs BATE Borisov Reserves, 17h00 ngày 13/11
- Giọng hát Việt sau liveshow 5: Âm thịnh dương suy
- Đàm Vĩnh Hưng kể về nỗi buồn mất nhà, ba mẹ ly hôn
- Kèo vàng bóng đá Anh vs Albania, 02h45 ngày 22/3: Khởi đầu suôn sẻ
- Nhận định, soi kèo NK Jarun vs HNK Cibalia, 20h00 ngày 13/11
- Cần tẩy chay loại nghệ sĩ 'biến thái'
- Thí sinh GHV gây sốc với hình ảnh nửa nam nửa nữ
- Kèo vàng bóng đá Đức vs Italia, 02h45 ngày 24/3: Die Mannschaft đáng tin
- Giọng hát Việt sau liveshow 5: Âm thịnh dương suy
相关推荐:
- Nhận định, soi kèo Israel vs Estonia, 2h45 ngày 23/3: Khởi đầu suôn sẻ
- Ca khúc của Hà Okio có cơ hội lọt đề cử Grammy 2014
- Văn Mai Hương hát tình ca với Lê Hiếu
- Nhận định, soi kèo Trau FC vs Gokulam Kerala, 18h00 ngày 13/11
- Nhận định, soi kèo Flint Town vs Barry Town United, 21h30 ngày 22/3: Chủ nhà vào phom
- 'Người tình' đại gia của Long Nhật có lối sống thác loạn
- Độc đạo: tư tưởng Việt chảy giữa lòng thế giới
- Thị trường âm nhạc Hà Nội hết thời uể oải?
- Nhận định, soi kèo Wales vs Kazakhstan, 2h45 ngày 23/3: Đẳng cấp chênh lệch
- Mr.Đàm lên tiếng về scandal mặc áo bác sỹ Cát Tường
栏目分类
最新文章
- Soi kèo góc Georgia vs Armenia, 21h00 ngày 23/3
- Nhận định, soi kèo Dempo SC vs Aizawl FC, 18h00 ngày 24/3: 3 điểm nhọc nhằn
- Nhận định, soi kèo Colorado Rapids vs Portland Timbers, 8h30 ngày 23/3: Chủ nhà thăng hoa
- Kèo vàng bóng đá Đức vs Italia, 02h45 ngày 24/3: Die Mannschaft đáng tin
- Nhận định, soi kèo Flint Town vs Barry Town United, 21h30 ngày 22/3: Chủ nhà vào phom
- Nhận định, soi kèo Rajasthan United vs Namdhari, 18h00 ngày 23/3: Chủ nhà mất điểm
- Nhận định, soi kèo Ural vs Arsenal Tula, 21h00 ngày 24/3: Cửa dưới thất thế
- Nhận định, soi kèo Serbia vs Áo, 0h00 ngày 24/3: Chủ nhà gặp khó
- Nhận định, soi kèo U19 Anh vs U19 Thổ Nhĩ Kỳ, 18h00 ngày 22/3: Trận đấu bước ngoặt
- Nhận định, soi kèo Guyana vs Guatemala, 08h00 ngày 22/3: Chờ mưa bàn thắng
热门文章