Truyện Nhật Ký Điều Tra Của Cảnh Sát Lý: Những Vụ Án Trong Năm

Thế giới 2025-01-19 20:25:15 56441
(Phần 1)

Ngày 3 tháng 3 năm 2019.

“Thời tiết khá đẹp đấy,ệnNhậtKýĐiềuTraCủaCảnhSátLýNhữngVụÁnTrongNăbảng xếp hạng cup c1 chiều nay đi chơi golf với tôi nhé?” Tiết Văn Kiệt nhấp một ngụm trà, nhìn quả bóng golf kỷ niệm “hole in one” trên kệ sách đối diện.

Lý Nguyên ngồi bên cạnh, nhìn má Tiết Văn Kiệt, khô khốc nói: “Không biết chơi”.



“Học chơi golf bây giờ có lợi đấy,” Tiết Văn Kiệt mỉm cười, vẫn không quay đầu lại, “Tập swing, sau này về hưu có thể chơi cầu lông”.



“Yên tâm đi, tôi có sống đến lúc về hưu hay không còn chưa biết nữa là.” Hôm nay tâm trạng Lý Nguyên vô cùng tồi tệ. Sáng sớm đã bị Tiết Văn Kiệt gọi đến uống trà, kết quả bây giờ bụng đầy khí không thở ra được.

“Sao lại không sống được chứ, tôi nghe nói cảnh sát ngày nay, phục vụ hai mươi năm là có thể nghỉ hưu sớm đấy. Ông phục vụ bao lâu rồi nhỉ?” Tiết Văn Kiệt cuối cùng cũng quay đầu lại.

“Chắc chắn là đủ hai mươi năm rồi,” Lý Nguyên cau có nói, “Ông không biết tôi làm cảnh sát từ khi nào à?”



“Đến lúc thì nghỉ, giống như hoàn tiền đơn hàng trên mạng vậy, cứ kéo dài mãi chỉ khiến người khác bực mình thôi. Với lại, lui một bước biển rộng trời cao mà.” Giọng Tiết Văn Kiệt bỗng nhiên trở nên hùng hồn.

“Nghỉ cái gì, tôi nghỉ rồi thì đi đâu, ngoài chơi cầu lông ra thì làm được gì nữa.” Lý Nguyên vừa nói vừa suy đoán xem Tiết Văn Kiệt cuối cùng muốn nói gì.

“Làm được gì ư? Thế giới rộng lớn, tất nhiên là còn nhiều việc lớn phía trước chờ đợi mà. À...” Nói tới đây, Tiết Văn Kiệt liếc nhìn ông một cái rồi đột ngột im bặt.



“Thí dụ?” Khuôn mặt cau có của Lý Nguyên cũng giãn ra, vô thức nở nụ cười, tò mò cụp người lại gần Tiết Văn Kiệt, có vẻ như rất mong chờ câu trả lời.



“Không biết.” Tiết Văn Kiệt ngả người ra sau, duỗi một cái. Bỗng nhiên ông ta mất hứng thú trò chuyện.

“Thôi tôi về.” Lý Nguyên bất ngờ đứng dậy.

“Không ngồi lại một chút nữa sao?” Tiết Văn Kiệt ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, có vẻ như cũng chẳng có ý định giữ chân Lý Nguyên.

“Không rồi, nhân dịp cuối tuần hiếm hoi, không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đây được.” Lý Nguyên nói rồi đi thẳng ra cửa.

Xuống tầng dưới, ông đang phân vân không biết nên về nhà ngủ thêm rồi ăn hay nên ăn trước rồi về ngủ, thì điện thoại bắt đầu rung lên. Lý Nguyên nhăn mặt, cuối tuần mà có điện thoại gọi tới, chắc chắn là có vụ án gì rồi.

Nhưng khi ông lấy điện thoại ra xem thì không phải là cấp trên gọi, mà là Kỳ Kỳ. Lúc này, nếp nhăn trên trán ông không thể nào xoa dịu, thay vào đó là cơn nhức đầu. Nhưng cũng không thể không nghe máy, ông đành nhấn nút xanh, mặt dày vá víu.

“Alo.” Giọng Kỳ Kỳ lạnh nhạt phía bên kia.

“Con ở đâu đấy?”

“Bố vừa từ nhà ông Tiết ra à?”

“Ừm...”

“Con tìm bố đi ăn, bố về nhà đi.”

“Được...”

Lý Nguyên chưa kịp nói hết câu, Kỳ Kỳ đã cúp máy. Ông cũng chẳng còn cách nào khác.

Khi Lý Nguyên đi bộ tới tận dưới nhà mình, ông thấy Kỳ Kỳ đã đứng chờ sẵn ở cổng tòa nhà. Kỳ Kỳ cau mày, mặt lạnh tanh, có vẻ tâm trạng rất tệ. Lý Nguyên thầm thở dài, nhận ra rằng hai năm gần đây, Kỳ Kỳ chỉ tìm ông khi có tâm trạng tốt.



“Đi đây.” Kỳ Kỳ không nói một lời vô nghĩa, kéo tay ông ra khỏi khu tòa nhà.



“Con muốn ăn gì?” Lý Nguyên loạng choạng theo sau, vừa lấy lại thăng bằng vừa không quên hỏi câu hỏi quan trọng nhất.

“Gì cũng được.” Rõ ràng Kỳ Kỳ đang tức giận một ai đó lắm.

“Đi chậm thôi con, chậm thôi.” Thể lực Lý Nguyên hai năm qua rõ ràng đã giảm sút.

Ra khỏi tòa nhà, Kỳ Kỳ lại có vẻ bối rối. Lý Nguyên nhìn quanh: “Ăn bánh pizza nhé? Quán ở ngã tư kia, bao ăn hết, không đông khách, yên tĩnh lắm.”

“Có đắt không?” Kỳ Kỳ bỗng dưng bắt đầu do dự.

“Đắt thì có đắt, phần ăn cũng nhiều như đồ Đông Bắc ấy, chẳng phải cốt là phải để dư lại sao mà gọi là bao ăn hết chứ?” Lý Nguyên chỉ muốn nhanh chóng quyết định chỗ ăn.

“Thôi được, đi thôi.” Cơn tức giận của Kỳ Kỳ dường như đã dịu đi phần nào.

“Con sao vậy?” Sau khi ngồi xuống, Lý Nguyên cẩn thận hỏi.

“Bố cứ im đi.” Kỳ Kỳ lật xem thực đơn, có vẻ đã bình tĩnh lại.

“Lại bị mẹ ép đi xem mắt à?” Lý Nguyên không nhịn được, vẫn hỏi.

“Không phải.” Kỳ Kỳ lại bắt đầu tức giận.

“Bạn học đó của con đi nước ngoài rồi, nếu không thì...” Lý Nguyên thực sự cảm thấy tiếc nuối, hoàn toàn không để ý đến ý nghĩa của câu “không phải” mà Kỳ Kỳ vừa nói.

“Con bảo không phải xem mắt!” Kỳ Kỳ càng giận dữ hơn.



“Vậy là sao chứ?” Lý Nguyên nhìn Kỳ Kỳ, không hiểu còn có chuyện gì khiến con bé tức giận hơn cả việc bị ép đi xem mắt.

“Con đấm sếp.” Giọng Kỳ Kỳ bỗng nhiên trở nên nhẹ nhàng, như thể đang kể chuyện của ai khác không đáng kể.

Lý Nguyên suýt nữa phun nước vừa uống trong miệng ra ngoài: “Cái gì cơ?” Ông không tin vào tai mình.

“Con đấm sếp.” Giọng Kỳ Kỳ to hơn một chút, nghe có vẻ hãnh diện.

“Sao con...sao con lại làm thế?” Lý Nguyên vốn định mắng cho một trận, do dự một lúc rồi quyết định cần hỏi rõ nguyên nhân trước đã.

“Lão già d@m đãng, sàm sỡ mông cô tiếp tân.” Kỳ Kỳ lại giận dữ trở lại.

“Sàm sỡ con à?” Lý Nguyên đột nhiên hoảng hốt.

“Không, con bắt gặp hắn nên đá liền từ phía sau, bắt quỳ xuống rồi đập đầu vào bàn, có cục u luôn. Con cho hắn một bài học, rồi xin thôi việc.”

“Hắn có trả thù con không?” Lý Nguyên cảm thấy chuyện không đơn giản như Kỳ Kỳ nói.

“Có gì đâu, con quay lén video rồi mà.” Kỳ Kỳ tỏ ra rất tự hào.

“Video á?” Lý Nguyên càng thấy không ổn, “Có báo cảnh sát không?”

“Không.” Kỳ Kỳ lắc đầu, “Báo làm gì, hắn ta không đánh lại mà, có đánh lại thì cũng chỉ phạt tù ba ngày thôi, cuối cùng cũng chỉ đi hòa giải xong xuôi à.”

“Chuyện này tính chất không đơn giản như đánh nhau đâu.” Lý Nguyên bắt đầu gãi đầu, ông biết có bao nhiêu vấn đề nghiêm trọng tiềm ẩn.

“Thôi đừng nói về chuyện này nữa không được rồi đấy nhé, mẹ con cũng nói thế, bố dượng cũng nói thế, giờ đến bố cũng nói thế, cả ba người họp xong rồi à?”

“Không phải...”, Lý Nguyên hơi hoảng, nhưng không biết phải giải thích thế nào cho Kỳ Kỳ hiểu, “Con không nên đánh anh ta, nên báo cảnh sát.”

“Báo cảnh sát thì có ích gì, xử phạt hành chính còn không tới, thà đánh nhau còn hơn.” Kỳ Kỳ lại đảo mắt.

“...” Lý Nguyên bất ngờ không biết phải nói gì, ông hiểu rằng bây giờ không thể khiến Kỳ Kỳ thấu hiểu suy nghĩ của mình được.

Kỳ Kỳ lúc này có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô gọi món xong rồi ngồi chờ đồ ăn lên và ăn uống thoải mái. Những lo lắng và tức giận ban nãy dường như đã bay đi hết rồi.

Trong khi đó, Lý Nguyên trở nên lo lắng hơn. Ông miễn cưỡng ăn vài miếng salad rồi hỏi: “Ông chủ của con tên gì?”

“Thạch Kiện Sinh. Bố hỏi làm gì?” Kỳ Kỳ trả lời.

“Không có gì, chỉ hỏi thăm.” Lý Nguyên đáp lại, đồng thời ghi nhớ cái tên đó trong đầu.

“Các người đừng có tính làm gì hết.”. Kỳ Kỳ đặt dĩa xuống, tựa người ra sau ghế: “Mẹ con nghe nói con đánh ông chủ, tức điên lên rồi, nhưng con nghĩ mình chả làm sai điều gì cả.”

“Con thật sự quay lại video à?” Lý Nguyên thận trọng hỏi.

“Bố không tin à?” Kỳ Kỳ bất chợt cười lên, cười hơi ám muội.

“Thế con có nói với ai khác không?”

“Sao có thể? Nói thẳng ra như thế là điên rồi.” Kỳ Kỳ trở nên rất tự tin “Loại lời đó, chỉ những kẻ ngu mới dám nói thẳng ra.”

Lý Nguyên nhìn cô con gái đối diện, cảm thấy đau đầu không thôi. Lúc này điện thoại ông lại reo, là Tiết Văn Kiệt gọi.
本文地址:http://asia.tour-time.com/news/278c399700.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Chelsea vs Bournemouth, 02h30 ngày 15/01: Làm khó chủ nhà

Theo đó trên trang cá nhân, nữ ca sĩ viết: "Ai cũng có một thời cute phô mai que, cố gắng hoàn thiện hơn mỗi ngày nhưng vẫn phải cute".

Khi so sánh loạt ảnh quá khứ này và hiện tại của giọng ca “Yes I do”, nhiều khán giả nhận xét gương mặt cô không thay đổi quá nhiều. Nếu như trong quá khứ, nữ ca sĩ sở hữu nhiều một gương mặt dễ thương đáng yêu thì hiện tại, thời gian đã khiến cho những đường nét của cô trưởng thành hơn, sắc sảo hơn.

{keywords}

Nét dễ thương đáng yêu của Hiền Hồ trong quá khứ.
{keywords}
Trong quá khứ đôi mắt 2 mí đã rất rõ nét.
{keywords}
Mái tóc ngắn xoăn cá tính hợp với gương mặt tròn bầu bĩnh.

Hiền Hồ từng chia sẻ rằng cô chẳng ngại săm soi khi giữ lại toàn bộ hình ảnh trong quá khứ. Khi bị lấy ảnh cũ và mới ra so sánh cho rằng đã phẫu thuật thẩm mỹ, Hiền Hồ đáp lại: "Nhưng đâu quan trọng, vấn đề là tôi không hề ngại chuyện phẫu thuật thẩm mỹ. Thay đổi để đẹp hơn thì có gì là xấu?”

{keywords}

Ở góc mặt khác cũng không thay đổi nhiều chỉ là bầu bĩnh hơn hiện tại.
{keywords}
Còn đây là Hiền Hồ của hiện tại với gương mặt thon gọn và các nét sắc sảo hơn.
{keywords}
Không thể phủ nhận rằng, Hiền Hồ ngày càng xinh.

 

Minh Ngọc

Hiền Hồ tổ chức sinh nhật trên du thuyền

Hiền Hồ tổ chức sinh nhật trên du thuyền

 - Hiền Hồ cùng những người bạn của mình đón sinh nhật lần thứ 23 trên du thuyền.

">

Loạt ảnh trong quá khứ của Hiền Hồ chứng minh “không dao kéo”

Kèo vàng bóng đá Everton vs Aston Villa, 02h30 ngày 16/1: Khởi đầu suôn sẻ

về que.png
Tôi cảm thấy ngột ngạt khi sống cùng bố mẹ chồng. Ảnh minh họa: KD

Chuyện lễ phép với mọi người là điều nên làm, tôi hoàn toàn thấu hiểu. Tuy nhiên, mọi quy tắc, lễ nghi phải qua nhiều bước làm cho tôi cảm thấy rườm rà. Nếu không làm hài lòng bố mẹ chồng, tôi sẽ bị đánh giá, trách móc.

Bên ngoài, tôi cố gắng chịu đựng, còn trong lòng rất căng thẳng. Nhiều lần tôi đã nói chuyện với chồng về việc ở riêng, nhưng anh chưa đồng ý. Bây giờ, hai vợ chồng trẻ chưa có vốn liếng, chuyển ra ngoài sẽ vất vả. Chồng tôi cho rằng, sống cùng bố mẹ được xem là cách để có chỗ dựa, tích lũy thêm.

Thời còn yêu nhau, mỗi khi tiếp xúc với bố mẹ anh, tôi cảm thấy vui và thoải mái. Chỉ khi sống chung, đối diện nhau mỗi ngày, các mâu thuẫn mới bắt đầu nảy sinh.

Nhiều lần tôi than thở với bố mẹ đẻ nhưng không có tác dụng. Bố mẹ tôi khuyên nên học cách thích nghi, nàng dâu nào khi mới cưới cũng như vậy. Ban đầu, hai bên có thể chưa hiểu nhau, lâu dần sẽ xích lại gần hơn trên cơ sở tôn trọng.

Chỉ còn ít ngày nữa là đến Tết, tôi hy vọng sẽ thoát khỏi tình trạng ngột ngạt ở nhà chồng khi được về với bố mẹ đẻ vài ngày. Hai gia đình cách nhau chỉ 30km, chuyện đi lại không hề khó khăn. Tôi dự định cùng chồng về bên ngoại sau ngày mùng 1 Tết. 

Trong bữa cơm gia đình, tôi nói với mẹ chồng về kế hoạch của hai đứa. Mẹ chồng suy nghĩ hồi lâu và bày tỏ không đồng ý với dự định của tôi. Bà cho rằng, đây là năm đầu tiên ăn Tết ở nhà chồng, con dâu nên ở đây đến hết ngày mùng 6. Khi đi làm, tôi có thể tranh thủ về thăm bố mẹ đẻ.

"Mẹ không phải khắt khe nhưng con đã ăn Tết với bố mẹ đẻ mấy chục năm rồi. Năm nay, họ hàng đến chơi cũng muốn trò chuyện, xem mặt con dâu mới. Cho nên, con và chồng ở bên nội cả Tết để lo chuyện tiếp khách, cỗ bàn. Bố mẹ già rồi, không cáng đáng được. Năm sau, các con có thể về bên ngoại thoải mái, còn năm nay thì không", mẹ chồng tôi nói.

Chồng tôi không đồng tình với bố mẹ nên phản ứng. Chồng tôi muốn tranh thủ về nhà vợ một ngày để ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó tiếp khách chưa phải là muộn.

Bố mẹ chồng tôi không những không nghe, còn kiên quyết phản đối. Khi không khí trở nên căng thẳng, mẹ chồng tôi tuyên bố: "Anh chị muốn làm gì cũng được, có thể về nhà mẹ đẻ từ chiều 30 Tết. Vợ chồng tôi tự đón giao thừa và năm mới".

Vừa nói dứt lời, bố chồng tắt tivi rồi hai ông bà lên phòng. Vợ chồng tôi nhìn nhau ngao ngán.

Chồng tôi nắm tay động viên, khuyên vợ nên thưa chuyện thêm vào lúc khác. Tôi cố gắng bình thản, nhưng chạnh lòng và ứa nước mắt vì suy nghĩ cổ hủ của bố mẹ chồng...

Theo Dân trí

Làm dâu hào môn, Rằm tháng Giêng cũng bị chồng cấm về nhà mẹ

Làm dâu hào môn, Rằm tháng Giêng cũng bị chồng cấm về nhà mẹ

Đến nước này, tôi không biết mình nên ứng xử với cuộc hôn nhân hiện tại ra sao nữa. Tôi thực sự bất lực vì người chồng gia trưởng của mình.">

Gần Tết, mẹ chồng đưa ra yêu cầu khó hiểu, nàng dâu mới khóc nghẹn

pexels liza summer 6382642.jpg
Tôi đang phân vân chọn giải thoát cho tôi và anh, hay chọn hạnh phúc không trọn vẹn mà bấy lâu tôi và anh vẫn chưa lấp đầy cho nhau. Ảnh minh họa: P.L

Hôm biết điểm thi, tôi khóc sướt mướt. Anh từ Hà Nội về, thấy tôi đau lòng cũng rơi lệ. Sau đó, anh mua cho tôi bộ sách ôn thi đại học. Anh rủ bạn bè, tìm nhà trọ cho tôi và tìm lớp cho tôi ôn thi.

Năm thứ hai thi đại học, tôi chọn 2 trường vừa sức hơn và nhận kết quả trúng tuyển vào cao đẳng y và sư phạm. Tôi phân vân giữa hai trường. Anh gợi ý con gái học sư phạm sẽ nhẹ nhàng hơn. Bố tôi cũng không muốn tôi học y vì lo con gái làm nghề “ăn không ngon, ngủ không yên”.

Cuối cùng, tôi đã chọn làm cô giáo.

Ngày nhập trường, anh từ Hà Nội chạy xe về chỗ tôi gần 100km. Anh tặng tôi một chiếc cặp màu xanh, bên trong có bông hồng nhung.

Chúng tôi thỉnh thoảng viết thư cho nhau. Trong thư, anh thường kèm nhành hoa sim tím ép khô. 

Thân thiết như vậy, nhưng tôi không nhận lời yêu anh, vẫn coi anh như một người bạn. Thế rồi, anh có bạn gái. Anh gửi thư về cho tôi, kể ngồi cạnh bạn gái mà gọi nhầm tên tôi. 

Năm cuối cao đẳng, anh gợi ý tôi xin về trường gần nhà anh để thuận lợi cho sự phát triển nghề nghiệp. Tôi đã nghe lời anh và thi đỗ viên chức. Anh ra trường sau tôi 1 năm.

Năm cuối, anh nghiêm túc gặp tôi, bàn tính chuyện tương lai. Tôi đã chấp nhận tình cảm của anh. Nhưng mẹ tôi không đồng ý. Tôi cương quyết không nghe lời mẹ. Cuối cùng mẹ cũng chịu cho chúng tôi yêu và cưới nhau. 

Một năm sau lễ cưới, tôi sinh cho anh cậu con trai kháu khỉnh. Chúng tôi ở xa nhau, 1-2 tuần anh mới về 1 lần. Ba năm sau, cậu con trai thứ 2 ra đời. Anh lao vào làm kinh tế. Tôi mải mê với công việc dạy học và chăm sóc 2 con.

Dần dần, anh bắt đầu có những mối quan hệ ngoài luồng. Tôi mập mờ nhận ra điều đó. Tôi quyết định chuyển ngành để được gần anh. Nhưng vì tuổi trẻ, sự thiếu hiểu biết trong vun đắp tình cảm vợ chồng đã đẩy chúng tôi ra xa hơn. 

Những bài học về hôn nhân càng ngày càng nhiều hơn. Bài học sau đau hơn bài học trước, nhưng tôi không học được bất cứ điều gì. Hiện tại, cuộc hôn nhân của chúng tôi đã đến bờ vực thẳm. Anh đã có người thứ ba và có con ngoài giá thú. 

Sau nhiều nước mắt, tôi nghĩ nhiều tới việc chia tay để giải thoát cho tôi và anh. Nhưng nhìn các con, tôi không nỡ. Tôi lại mơ về ngôi nhà có tôi, anh và các con. Nơi chúng tôi cùng nhau nấu ăn, bên những bữa cơm đầm ấm, cùng xem tivi mỗi tối, vui đùa, thấu hiểu và sẻ chia... 

Độc giả: Thạch Thảo

Chán vợ ngoan hiền, chồng ngoại tình với gái làng chơi

Chán vợ ngoan hiền, chồng ngoại tình với gái làng chơi

Cưới tôi, từ chỗ chỉ có đôi bàn tay trắng cùng người mẹ mang căn bệnh ung thư, anh có cơ ngơi, cuộc sống nhiều người mơ ước. Nhưng cuối cùng, anh vẫn chán tôi và ngoại tình với gái làng chơi.">

Cương quyết chạy theo tiếng gọi của tình yêu, giờ hôn nhân của tôi bên vực thẳm

antet1 anh699pic.jpg
Bố mẹ luôn tự hào tôi làm giám đốc. Ảnh minh họa: 699pic

Cứ như vậy, sau này mỗi lần tôi về quê chơi dịp lễ, Tết, hàng xóm lại sang hỏi han câu chuyện. Có người còn nhờ tôi xin cho con họ vào làm. Sau này, thi thoảng về quê, tôi lại mua ít quà biếu các bác hàng xóm, như thông lệ. Hoặc tôi lại mua vài món ngon, đặc sản thành phố mời mọi người uống nước chè, tâm sự với mẹ tôi.

Lạ thật, sau mỗi lần tôi về, mẹ lại gọi lên bảo: “Hàng xóm sang vay tiền con ạ. Có thể họ biết con về, nghĩ con biếu tiền bố mẹ nên sang hỏi vay nóng vài hôm”. Tôi chỉ biết cười bảo: “Tùy ý mẹ nhưng mà trước khi cho vay, mẹ phải hỏi rõ mục đích vay và hẹn ngày trả, không sau này lại mất tình cảm xóm giềng”. Mẹ tôi thoáng tính nên hay cho vay lắm. Có quà gì con trai mang về cũng sang biếu hàng xóm sạch. Vì nghĩ rằng, bao giờ tôi về, quà cáp lại đầy nhà…

Cũng vì cái mác giám đốc về quê ấy mà 3 năm nay, tôi gần như biệt tích. Mỗi lần về, tôi không dám gọi cho mẹ trước nữa. Tôi thường bất thình lình về lúc chiều tối, sáng hôm sau đi luôn. Có khi tôi về trong ngày, ăn vội bữa cơm với bố mẹ rồi lại lên thành phố. Mẹ hỏi tại sao, thì tôi chỉ báo “bận”. Quà cáp cũng không có cho hàng xóm, cũng không còn biếu tiền bố mẹ như trước.

Mẹ hỏi tôi công ty khó khăn à, tôi chỉ cười mà không dám nói: “3 năm nay, con nợ nần chồng chất, vay ngân hàng từng nghìn, chạy từng đồng tiền trả lương nhân viên”. Kinh tế khó khăn kéo theo hàng loạt vấn đề, công ty không làm ăn được, tôi gầy trông thấy. Nhưng tôi nào dám hỏi bố mẹ tiền, cũng không dám kể khổ để bố mẹ lo lắng. 

Hàng xóm vẫn nghĩ tôi là giám đốc giàu có lắm, thường xuyên hỏi mẹ tôi, sao dạo này con trai ít về quê. 

Tết này, tôi đang nghĩ, liệu có về quê được hay không? Xe tôi cũng bán rồi, tiền cũng không có. Tôi còn phải lo khoản lương, thưởng cho nhân viên được về quê đón Tết. Tiền biếu bố mẹ sắm cái Tết hoành tráng như mấy năm trước, giờ tôi cũng không có. Tôi đã gồng quá sức rồi. 

Chưa kể, đi đến đâu, họ hàng cũng nghĩ mình làm giám đốc, tiền mừng tuổi phải nhiều. Bây giờ, mừng ít, tôi cũng thấy ái ngại. Người hiểu không sao, người không hiểu lại nghĩ tôi làm giám đốc mà ki bo, tính toán. Các cụ già trong họ, năm nào tôi cũng biếu mỗi cụ 1 triệu, giờ biết làm sao?

Ai cũng nghĩ, giám đốc từng giàu có như tôi chẳng lẽ không lo được tiền ăn Tết nhưng nói thật, cái mác đã gắn rồi, giờ buông rất khó. Mình làm khác là bị chê bai rồi khiến bố mẹ xấu hổ ngay. 

Có chăng phải chấp nhận mặc kệ tất cả, cười trừ với thiên hạ cho xong thì giám đốc như tôi mới dám… về quê ăn Tết. 

Độc giả Thanh Tùng

LTS:Chi tiêu mua sắm chuẩn bị cho Tết như thế nào, tiêu bao nhiêu để vẫn đủ đầy mà không lãng phí... luôn là những câu hỏi khó trả lời của các gia đình mỗi dịp Tết đến xuân về.

VietNamNet mở diễn đàn "Tết này, tiêu gì?" để các độc giả chia sẻ cách mua sắm, chi tiêu ngày Tết. Những bài viết chất lượng, chia sẻ cách chi tiêu hữu ích sẽ được VietNamNet đăng tải.

Bài viết của độc giả xin gửi về địa chỉ email: [email protected]

">

Giám đốc nợ nần chồng chất, ô tô cũng bán rồi, tiền đâu lo Tết hoành tráng

友情链接