您现在的位置是:Thời sự >>正文
PSG mâu thuẫn, Galtier bào chữa gì đặc cách Mbappe làm đội trưởng
Thời sự31197人已围观
简介“Đó là lỗi của tôi,âuthuẫnGaltierbàochữagìđặccáchMbappelàmđộitrưởlich thi ...
“Đó là lỗi của tôi,âuthuẫnGaltierbàochữagìđặccáchMbappelàmđộitrưởlich thi dau aff cup không nói rõ ràng. Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy Mbappe làm đội trưởng PSGở trận đấu vừa rồi tại Cúp QG Pháp.

Kylian Mbappe là 1 trong 4 đội phó của PSG mùa này, bên cạnh Kimpembe, Verratti và Sergio Ramos”, thuyền trưởng Galtier lên tiếng trước thông tin phòng thay đồ Parc des Princes nổi sóng ngầm vì ông ‘đặc cách’ chân sút tuyển Pháp đeo bằng thủ quân.
Có chút khác biệt ở đây, khi sau trận đấu trên thì vị thuyền trưởng xác nhận, Mbappelà đội phó mới thay Kimpembe. Do vậy, việc nhà cầm quân này lên tiếng được cho là chỉ là để cố làm dịu dư luận.
Bởi ở Pays de Cassel 0-7 PSG, còn có cả một Sergio Ramos lẫy lừng từ Real Madrid, cũng là đội phó nhưng bị Galtier bỏ qua nên ông đã lôi… thâm niên ở PSG để bào chữa cho việc ưu ái Mbappe:
“Có một tiêu chí mà tôi cho là quan trọng, đó là thâm niên ở CLB. Khi Marquinhos vắng mặt vì lý do nào đó thì chiếc băng đội trưởng PSG sẽ được giao cho người khác.
Trong trận đấu ở Lens, không có Kimpembe, không Marco Verratti, Marquinhos ngồi dự bị, tôi quyết định chọn Mbappe. Tôi đã nói chuyện với Kimpempe để anh ấy rõ về điều này”.
Mbappe đã lần đầu tiên trong sự nghiệp đeo băng thủ quân PSG trên tay ở trận đấu mà anh ghi tới 5 bàn thắng.

Sau trận đấu, HLV Galtier xác nhận, Mbappe là đội phó mới của PSG, thay Presnel Kimpembe. Điều này có nghĩa, chân sút 24 tuổi sẽ nghiễm nhiên là đội trưởng của PSG, mỗi khi Marquinhos không có mặt trên sân.
Kimpembe đã có phản ứng với quyết định của Galtier thông qua mạng xã hội. Anh cho hay không hề hay biết gì về chuyện đó và thực sự ngỡ ngàng.
Việc Mbappe được ‘đặc cách’ lên làm đội trưởng là điều gây ngạc nhiên lớn với tất cả mọi người. Thực tế, dù ít ra sân do chấn thương nhưng Kimpembe cũng đã 2 lần đeo băng thủ quân PSG mùa này và Mbappe cũng đều hiện diện trên sân.
Để quản lý một phòng thay đồ với những cái tôi lớn ở PSG là không dễ với HLV Galtier, nhất là khi Mbappe muốn phải là số 1 trong đó, ngay cả khi có Messi, Neymar.
Tags:
相关文章
Kèo vàng bóng đá Real Sociedad vs Leganes, 03h00 ngày 24/2: Thất vọng chủ nhà
Thời sựHư Vân - 23/02/2025 11:53 Kèo vàng bóng đá ...
【Thời sự】
阅读更多Trực tiếp đám cưới Đông Nhi và Ông Cao Thắng trên bãi biển
Thời sự17h30 chiều ngày 9/11, cặp đôi Ông Cao Thắng và Đông Nhi chính thức cử hành hôn lễ tại Phú Quốc với sự chứng kiến của đông đảo khách mời, trong đó có rất nhiều nghệ sĩ Việt đã đáp 3 chuyến bay liên tiếp trong sáng và trưa nay để chung vui cùng 2 vợ chồng. Theo yêu cầu từ cô dâu chú rể, các khách mời không được chụp hình, quay video và livestream.
MC Minh Xù trêu đùa hôn cô dâu khi đứng cạnh cùng 2 vợ chồng. Đông Nhi cho biết mình đã phải chờ đợi rất lâu khoảnh khắc này. Cả 2 đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều trong cuộc sống, và cuối cùng cô đã được gọi Ông Cao Thắng một tiếng là chồng. Trong khi đó Ông Cao Thắng cảm ơn Đông Nhi đã dành trọn tuổi thanh xuân cho mình và không ngần ngại nói "Anh yêu em". Cặp đôi trao nhau nụ hôn đắm đuối trong sự hò reo của khách mời. Hai vợ chồng rạng rỡ khoe nhẫn cưới và chia vui cùng tất cả các quan khách tham dự tiệc cưới. Yêu nhau trong vòng 10 năm, Đông Nhi và Ông Cao Thắng được nhiều khán giả và người trong nghề yêu quý và chúc phúc bởi luôn nỗ lực chăm chỉ hoạt động nghệ thuật nghiêm túc. Cả 2 cũng đã có sự chuẩn bị dài hơi cho lễ cưới trong suốt một khoảng thời gian dài để có một lễ cưới ấm cúng và kỹ lưỡng cho hơn 400 khách mời với chi phí lên tới 10 tỷ đồng. Sau đó, người chồng rời đi. Ngày lại ngày trôi qua, anh đã đi một quãng đườngrất rất xa, cho đến khi gặp một lão nông bên đường. Ông lão cũng đang cần tìmngười phò tá mình. Chàng trai trẻ bước đến và tỏ ý muốn trở thành người hầu cậngiúp đỡ ông mỗi ngày. Ông lão chấp nhận, sau đó, họ cùng thảo luận với nhau.
Anh nói:
“Hãy để tôi làm việc chừng nào tôi còn có thể, và khi tôi nhận thấy đã đếnlúc phải trở về cố hương, xin hãy để tôi đi. Tôi không muốn nhận một đồng lươngnào trong lúc này – ngài vui lòng giữ lại giúp tôi cho đến ngày tôi rời đi. Vàongày ấy, xin hãy đưa lại cho tôi toàn bộ số tiền ấy”.
Họ cùng đồng ý với thỏa thuận này. Và thế là người chồng làm việc trong nôngtrại của ông lão trong suốt 20 năm – không có ngày lễ, và cũng không có ngàynghỉ ngơi. Thấm thoắt 20 năm đã trôi qua, anh đến gặp ông chủ của mình và nói:
“Thưa ngài, đã đến lúc tôi cần phải trở về nhà, xin ngài hãy gửi lại tôisố tiền lương trong những năm qua”.
Ông chủ của anh trả lời:
“Tốt lắm! Sau cùng, ta đã có thỏa thuận với anh và ta sẽ giữ lời. Tuynhiên, trước khi anh đi, ta muốn anh hãy cân nhắc điều này: Hoặc là ta sẽ trảlại anh tất cả số tiền và để anh đi; hoặc ta sẽ cho anh 3 lời khuyên và để anhđi. Nếu anh chọn túi tiền, ta sẽ không cho anh 3 lời khuyên ấy; và ngược lại,nếu anh chọn lời khuyên, ta cũng sẽ không đưa tiền cho anh. Bây giờ, chàng trai,hãy trở về phòng và suy nghĩ trước khi cho ta biết quyết định của mình”.
(Ảnh: Pixabay)
Sau hai ngày suy nghĩ, anh quay lại và nói với ông chủ:
“Thưa ngài, tôi muốn nhận 3 lời khuyên của ngài”.
“Đừng quên rằng, nếu ta cho anh 3 lời khuyên này, ta sẽ không đưa tiền choanh. Anh còn băn khoăn điều gì không?”
“Thưa ngài, tôi muốn nhận 3 lời khuyên…”
Sau đó, ông chủ nói với anh:
“Một là: Đừng bao giờ lựa chọn đường tắt trong cuộc đời. Những conđường nóng vội có thể tiềm ẩn mối hiểm họa khôn lường!
“Hai là: Đừng bao giờ quá hiếu kỳ, bởi cái giá cho hiếu kỳ có thể làquá đắt…
“Ba là: Đừng bao giờ quyết định trong cơn nóng giận hay trong lúc tuyệtvọng, bởi những quyết định mù quáng sẽ khiến anh phải hối hận muộn màng.”
Tiếp đó, ông chủ đưa cho anh ba chiếc bánh mỳ và nói:
“Đây là 3 chiếc bánh mỳ dành cho anh: Hai chiếc trên đường, còn chiếc cuốicùng để anh thưởng thức cùng vợ mình khi trở về nhà”.
Tạm biệt ông lão, người đàn ông lên đường trở về. Con đường 20 năm cách trởtrải dài ra trước mắt. Anh hồi hộp mong chờ đến giây phút đoàn tụ với người vợ ởquê nhà.
Sau ngày đầu tiên, anh gặp một hành khách trên đường. Người lạ mặt nói:
“Chàng trai, anh đang đi đâu thế?”
“Đến một nơi rất xa, cách đây 20 ngày đường nếu tôi tiếp tục đi về hướngnày”.
Người lạ mặt lại nói:
“Ồ, anh bạn trẻ, đường sẽ rất dài và xa xôi! Tôi biết có một ngã rẽ khácgiúp anh sớm trở về nhà”.
(Ảnh: Pixabay)
Anh hăm hở bước theo con đường mới này. Nhưng rồi sau đó, chợt nhớ lại lờikhuyên đầu tiên của ông lão, anh bèn quay trở lại con đường cũ lúc đầu. Nhiềungày sau đó, anh vô tình biết rằng đoạn đường tắt hôm trước có rất nhiều đạo tặcmai phục.
Nhiều ngày nữa lại trôi qua, anh may mắn tìm thấy một nhà nghỉ ven đường. Anhdừng chân dùng bữa tối rồi ngủ một giấc dài…
Đến nửa đêm, anh chợt tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng la hét thất kinh bên ngoàiphòng trọ. Anh bước ra khỏi chăn và toan mở cửa xem điều gì đang diễn ra. Bấtgiác, anh nhớ lại lời khuyên thứ hai nên nén nỗi tò mò và quay trở lại giường.
Sáng hôm sau, khi dùng điểm tâm, người chủ nhà trọ hỏi rằng, liệu anh có nghethấy tiếng la hét thất thanh đêm qua không. Anh đáp lại là có. Ông bèn hỏi tiếp:
“Anh không tò mò xem chuyện gì đang xảy ra sao?”
“Không, không hề!”
“Thật may mắn, anh là vị khách đầu tiên có thể sống sót mà rời khỏi đây.Trong làng chúng tôi có một con quỷ. Ban đêm, nó thường la hét để gây sự chú ý.Bất kỳ ai nghe thấy tiếng hét mà chạy tới đều sẽ rơi vào nanh vuốt con quỷ này…”
Anh lại tiếp tục cuộc hành trình của mình. Càng gần tới cố hương, anh lạicàng hồi hộp và vui sướng. Ngày lại ngày, đêm lại đêm, đôi chân anh đã mệt mỏirã rời. Cuối cùng anh cũng thấy thấp thoáng ánh lửa bập bùng trong túp lều thânquen.
Bầu trời đã tối lắm rồi, mà mái nhà của anh vẫn còn một quãng dài phía trước.Qua khung cửa sổ, anh thấy bóng dáng người vợ hiền mà anh luôn yêu tha thiết.Nhưng kìa, nàng không ở đó một mình mà còn xuất hiện một gã đàn ông nào đó… Nàngvuốt tóc hắn ta, có vẻ hai người rất tình cảm bên nhau.
(Ảnh: wildography)
Hình ảnh trước mắt khiến trái tim anh tan vỡ và cay đắng. Trong lòng anh sụcsôi một nỗi tức giận và tủi nhục. Anh chỉ muốn chạy ngay đến để trút nỗi giậnnày. Nhưng rồi anh hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại khi nhớ đến lời khuyênthứ ba.
Anh dừng chân và quyết định ngủ lại bên ngoài. Nằm trên bãi cỏ giữa núi đồivà ngắm nhìn sao trời, anh tự nhủ sẽ chờ đến sáng mai.
Khi ánh bình minh ló rạng cũng là lúc anh lấy lại hoàn toàn bình tĩnh. Anhnói với chính mình:
“Ta sẽ không làm hại vợ ta và người tình của nàng. Ta sẽ trở lại bên ôngchủ và yêu cầu ông chấp nhận ta làm việc thêm lần nữa. Nhưng trước khi lên đường,ta muốn gặp nàng để nói rằng ta vẫn luôn thủy chung với nàng…”
Anh ngập ngừng gõ cửa… Khi vợ anh mở cửa, cô đã òa lên hạnh phúc và ôm chầmlấy anh. Anh chỉ nhỏ nhẹ:
“Anh luôn một lòng một dạ với em, nhưng tại sao em lại phản bội niềm tin ấy?”
Lời kết tội như làm trái tim thắt lại, cô nói:
“Làm sao em có thể phản bội anh? Em không bao giờ làm điều gì trái vớilương tâm mình. Em đã kiên nhẫn đợi chờ anh suốt 20 năm qua…”
“Vậy còn người đàn ông bên cạnh em đêm qua? Anh ta là ai chứ!”
Đến lúc này, cô mới mỉm cười:
“Đó là con trai chúng ta! Khi anh rời đi, em mới phát hiện rằng mình mangthai. Đến nay, con chúng ta đã 20 tuổi rồi”.
Những lời nói ấy như dòng suối mát lành cuốn trôi nỗi buồn lo trong lòng anh.Anh cầu xin cô tha thứ, rồi bước vào phòng gặp người con trai anh chưa từng biếtmặt. Sau đó, cả gia đình đoàn tụ trong bữa sáng mà vợ anh mới chuẩn bị. Anh lấyra chiếc bánh mỳ cuối cùng và đặt lên bàn.
(Ảnh: Pixabay)
Khi cắt bánh mỳ làm ba phần đều nhau, anh bất ngờ khi nhìn thấy toàn bộ sốtiền lương của 20 năm qua được giữ kín trong đó. Số tiền không chỉ là 20 năm màcòn vượt xa gấp nhiều lần.
Đức Chúa trời cũng giống như ông chủ trong câu chuyện kể trên. Khi yêu cầuchúng ta cống hiến, ngài còn dành tặng chúng ta nhiều hơn những gì ta đã làm.Ngài muốn những đứa con của ngài có được trí huệ sáng suốt, và có cả những phúclành xứng đáng…
(Theo Đại Kỷ Nguyên VN)
" alt="20 năm tiền lương và 3 lời khuyên – Bạn chọn cái nào?">20 năm tiền lương và 3 lời khuyên – Bạn chọn cái nào?
-
Cảnh kinh hoàng bé gái bị chó sói tấn công trên bãi biển
Cặp vợ chồng già mạo hiểm tính mạng cứu mèo đói
Mải nghe điện thoại, người phụ nữ gặp tai hoạ khi đang đi bộ
Trộm dùng máy xúc phá nát cây ATM trong đêm
Du thuyền đột ngột bị hất tung lên không trung, du khách choáng váng
Sập bãi đỗ ô tô, hai mẹ con thoát 'tử thần' trong tích tắc
Em bé bị chó pitbull cắn xé giữa phố
Xe máy kẹp 4 phóng như tên bắn đâm thẳng vào ô tô
Nhân viên kinh hãi chạy tán loạn khỏi cabin thu phí
H.N. (tổng hợp)
" alt="Clip võ sĩ đi cướp nóng nhất mạng xã hội">Clip võ sĩ đi cướp nóng nhất mạng xã hội
-
Nhận định, soi kèo Ibri vs Al Rustaq, 21h40 ngày 21/2: Tự tin hành quân
-
- Sang Nhật, lần đầu tiên tôi biết đến khái niệm 1 tiết học là 90 phút. Và có những ngày trong tuần là 6 tiết ở trường. Từ 9 giờ sáng đến 7 giờ tối. Đại học Kinki, Nhật Bản - ngôi trường tác giả đang theo học
Tôi là một sinh viên Việt Nam. 16 năm đi học, tôi quen với khái niệm một tiết học 45 phút. Trong giờ học, nhiều lúc có thể làm bài tập về nhà của môn khác, có thể nói chuyện rúc rích, cười đùa, chuyền giấy, ăn quà vặt dưới hộc bàn, nghe nhạc, đọc truyện, ngủ, lên Facebook, lướt mạng... và thậm chí bất cứ việc gì có thể giết thời gian khác. Đồng ý là không phải lúc nào cũng do giáo viên dạy chán mà do học sinh nghịch.
Sang Nhật, lần đầu tiên tôi biết đến khái niệm 1 tiết học là 90 phút. Và có những ngày trong tuần là 6 tiết ở trường. Từ 9 giờ sáng đến 7 giờ tối.
Giữa các tiết là 10 phút nghỉ giải lao. Và nghỉ trưa là 1 tiếng. 1 tiếng đồng nghĩa là không có khái niệm về nhà ăn cơm, chợp mắt một giấc ngắn rồi đến trường. Nếu không tự làm cơm hộp thì xuống canteen mua cơm hộp bán sẵn. Nếu tiết buổi chiều có bài kiểm tra thì 1 tiếng nghỉ trưa ít ỏi đó còn cần ôn lại bài.
Thú thực, 1 tuần học đầu tiên tôi đã cảm thấy mình theo không nổi. Suốt 1 tiết học, học nghĩa là học, không 1 giây nào hở ra để chơi hay đầu óc bay bổng đi chỗ khác. Đầu óc phải hết sức tập trung, vì giáo viên nói 2 câu lại đặt câu hỏi 3 câu. Và đương nhiên phải suy nghĩ ngay để trả lời luôn. Sai thì thôi. Sẽ được sửa. Nên khái niệm sợ sai cũng không tồn tại.
Học với tốc độ rất nhanh. Nhanh nhưng không hề lướt. Mà thậm chí một chữ trong hơn chục quyển sách giáo trình đủ các kĩ năng, không bị bỏ sót chữ nào. Mẫu câu nào cũng đọc, bài nào cũng làm, chỗ nào trống là điền. Tôi có cảm tưởng trừ phần giới thiệu tác giả của mỗi quyển sách là bỏ qua, còn mục lục cũng không trừ lại. Liên tục và liên tục. Đọc viết nghe hỏi trả lời hiểu dịch suốt 90 phút/ tiết.
Tuần đầu tiên sau khai giảng, tôi thấy mình như một cái chong chóng, quay tít mù mỗi ngày. Ví dụ, bình thường trước các bài tập, giảng viên sẽ cho sinh viên suy nghĩ 5-15 phút tuỳ mức độ khó dễ. Ở đây, để tiết kiệm thời gian học cái khác, thời gian suy nghĩ luôn là các mốc 5 giây, 10 giây và 15 giây. Vì thế não đương nhiên phải hoạt động cật lực. Ít nhất để theo kịp bài giảng. Chưa kể khả năng nghe hiểu phải đủ tốt để nghe giải thích bài giảng. Không tốt cũng phải tốt, vì hết chọn lựa rồi.
Sinh viên thoải mái chơi nhạc cụ giữa sân trường. Ảnh chụp tại ĐH Kinki, Nhật Bản.
Ở Nhật vì giờ làm việc muộn, 11 giờ tối các ga tầu rất đông đúc người tan sở trở về nhà. 11 giờ tối bên này cảm giác như 7 giờ tối ở Việt Nam vậy. Nên sáng các hoạt động thường bắt đầu từ 9h, quán xá, trường học, ngân hàng, bệnh viện, bưu điện...
Nhưng dù bắt đầu từ 9h cũng không phải muộn đâu, vì người Nhật không có thói quen ngủ trưa, và làm việc từng giây từng phút một. Đi làm về muộn, thậm chí về nhà chuyến tàu cuối cùng là 12 rưỡi đêm. Nhìn cách các thầy cô người Nhật làm việc mới thấy họ nghiêm túc với thời gian như thế nào.
Trong giờ dạy, không có khái niệm lên Facebook, tuyệt đối không nghe gọi điện thoại, không bao giờ đến muộn, không bao giờ tự ý đi đâu dù là 1 phút mà không thông báo. Mà nếu có đi cũng là photo tài liệu giấy tờ cần cho buổi học. Thường là cần chuẩn bị trước giờ học. Nếu có nhầm lẫn hay thay đổi, mới ra ngoài. Và trước khi đi bao giờ cũng xin lỗi. Sau khi về luôn là thở gấp gáp vì đã đi vội vã. Họ không "dám" phí phạm một giây nào của sinh viên.
Sinh viên học đúng 90 phút mỗi tiết thì giảng viên cũng không có tích tắc nào ngồi không. Họ cùng làm bài tập như sinh viên, cùng làm bài kiểm tra như sinh viên, sau đó đối chiếu lại. Chứ không phải rảnh rang rồi lấy bài giải in sẵn ra so.
Tự nhiên tôi nhớ đến có vị giáo viên, một quyển giáo án 20 năm chép lại cho đẹp 2 lần. Và cũ mèm nội dung. Và sáo mòn từng dấu câu chấm phẩy. Và luôn đọc chép. Thậm chí nội dung cũng là sao lại tổng hợp có biên tập từ sách giáo viên. Tôi nghĩ nếu muốn tự hào nghề nghiệp, trước hết phải có tự trọng với nghề đã. Nếu không hài lòng thì nên chấp nhận với chọn lựa. Đừng bao giờ bảo không có chọn lựa vì bạn làm nó nghĩa là bạn chọn nó rồi. Kể cả làm vì ai hay ai bắt làm.
Nước Nhật là một đất nước đứng lên thần kì từ đống tàn tích nát vụn của chiến tranh. Quanh năm cũng thiên tai khắc nghiệt. Nhiều đến nỗi người ta còn chẳng sợ nữa. Con người là điều làm thay đổi từ quá khứ đến hiện tại. Đầu tư chú trọng vào giáo dục. Là đầu tư có lãi về con người.
Bảo vệ trường lịch sự đứng thành hàng để chỉ dẫn chỗ để xe đạp cho sinh viên trong bãi gửi xe. Câu họ luôn nói là: "Xin mời"
Người Nhật rất hay động viên, khích lệ nhau. Đôi khi người nhận thấy áp lực. Nhưng đa số là biến thành động lực để thể hiện lòng biết ơn. Tôi đang nghĩ nếu nước Nhật không kéo nhau lên mà thay vì lôi nhau xuống trong đố kị, ích kỉ thì giờ nước Nhật đã ra sao? Đi học, tôi luôn được khen rất nhiều. Tôi hiểu, thầy cô không khen cho vui. Nhưng các mức khen chung dành cho sinh viên thường là khá và tốt.
Đi học hơn 2 tháng, chỉ có 3 lần tôi đặc biệt được khen là xuất sắc. 2 bài viết luận và 1 bài thuyết trình ngắn. Và với tần suất 2 ngày 1 bài kiểm tra. Tôi đã rình điểm 100/100 nhưng vẫn chưa thể. Một bài kiểm tra 20 phút với 2 mặt giấy A4 kín đặc chữ.
Trong khi các bạn Trung Quốc, Đài Loan đã luôn đọc hiểu nhanh gấp đôi khả năng nhận biết mặt chữ của tôi. Nhưng điểm số luôn là 96,97,98. Vì tôi luôn có chỗ thiếu sót hoặc nhầm lẫn để bị trừ. Chẳng hạn như hôm nay, sau 8km đạp xe hộc tốc giữa mưa cho kịp giờ. Tôi vừa ngồi xuống ghế và 3 giây sau là bài kiểm tra ở trước mặt. Thở một hơi dài, uống 1 ngụm nước và lao vào chiến đấu. 1 điểm bị trừ là do tôi thiếu 1 dấu nét 1mm. Chỉ thế thôi. Nhỉnh hơn dấu chấm một chút. Và mất 1 điểm. Tôi nhận ra, người Nhật có thể luôn cổ vũ, nhưng khi đánh giá kết quả luôn nghiêm khắc hết mức. Trong công việc, hẳn cũng vậy. Đấy là lý do nhiều người bị căng thẳng. Họ không sợ gì thiệt thòi về phía họ, họ sợ phụ sự động viên đã được cho.
Tôi nghĩ mình không cần rình điểm 100 nữa. Vì còn trẻ mà, sai để nhớ chỗ sai. Và nhớ luôn cả cách sửa lại cho đúng. Còn điểm số, luôn là nhất thời thôi. Mà ai tự hào mãi mãi về những thứ nhất thời được.
Một bài viết khác, tôi sẽ kể lý do vì sao mà giờ tôi thấy đi học nhẹ nhàng như đi chơi vậy. Và rất muốn đi học. Tôi không biết nước Nhật của người khác như thế nào. Nước Nhật mà tôi biết là một thiên đường giải trí. Và trường học đã chèn những giờ học ngoại khoá và các hoạt động thú vị đến thế nào mà 10 giờ tối mỗi ngày sinh viên vẫn ở trường đông vui như party vậy.
***
Đại học Kinki, phía Tây Nhật Bản
Vì nhận được rất nhiều điều tích cực xung quanh, nên mỗi ngày đạp xe đi học, những lúc ngẩng đầu lên cao. Tôi luôn thấy một bầu trời xanh trong hy vọng. Bởi vì đúng như thầy cô ở trường ĐH bây giờ tôi học và ở trường ĐH năm sau nghiên cứu sinh thạc sỹ đã kỳ vọng. Họ muốn dù bây giờ có rất khó khăn, có nghiêm khắc. Nhưng qua được giai đoạn vất vả này, tôi đã được đào tạo một cách dốc hết nhiệt huyết nhất để trở thành một người sẽ có ích đối với nước Nhật.
Nói như giáo sư sẽ hướng dẫn đề tài nghiên cứu sinh chuyên ngành ngôn ngữ của tôi: "Tôi rất thích ước mơ của em. Tôi sẽ góp phần giúp em thực hiện điều đó."
Giá mà có nhiều được gọi là "người lái đò" ở Việt Nam thay vì trách chở bao nhiêu chuyến qua sông không thấy ai quay lại. Có thể tự hào nghề nghiệp mà nói rằng: "Tôi sẽ đưa em đi một quãng trên đường đến ước mơ mà em muốn thực hiện."
Đầu tư niềm tin cho một thế hệ sẽ trưởng thành. Là nhận lại nhiều hơn những gì tốt lành có thể tưởng tượng.
- Nhật Linh
(Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân về giáo dục Nhật)
Tác giả hiện đang theo học chương trình tiếng Nhật ngắn hạn tại Khoa Tiếng Nhật, ĐH Kinki, thành phố Osaka, Nhật Bản.
" alt="Trường đại học Nhật sử dụng thời gian như thế nào?">Trường đại học Nhật sử dụng thời gian như thế nào?