Soi kèo góc Everton vs MU, 19h30 ngày 22/2

Giải trí 2025-02-24 22:07:31 84
èogócEvertonvsMUhngàkqbd nha   Pha lê - 21/02/2025 17:59  Kèo phạt góc
本文地址:http://asia.tour-time.com/news/37e594309.html
版权声明

本文仅代表作者观点,不代表本站立场。
本文系作者授权发表,未经许可,不得转载。

全站热门

Nhận định, soi kèo Ibri vs Al Rustaq, 21h40 ngày 21/2: Tự tin hành quân

 ">

Niềm vui của học sinh vùng cao khi có nhà vệ sinh mới

Nhận định, soi kèo U20 Hàn Quốc vs U20 Uzbekistan, 18h30 ngày 23/2: Khó phân thắng bại

Tại buổi tọa đàm "Từ số 0 tới doanh nghiệp tỷ đô: Bí quyết ẩn giấu" mới diễn ra, ông Hoàng Nam Tiến - Phó chủ tịch Hội đồng Trường đại học FPT - đã chia sẻ về bí mật liên quan đến chủ tịch Tập đoàn FPT Trương Gia Bình.

Ông Tiến ẩn dụ, ông Bình có khả năng "xuyên không" về 25 năm trước để đưa ra quyết định đúng đắn. Tại "hội nghị Diên Hồng" của FPT năm 1999, ông Bình đưa ra quyết định "xuất khẩu phần mềm hay là chết". Quyết định này của ông Bình đi ngược với xu hướng các doanh nghiệp khác là kinh doanh bất động sản, mở ngân hàng.

Ông Tiến nhận xét những nhà lãnh đạo xuất sắc bao giờ cũng phải có sự khác biệt, thậm chí xuất sắc vượt trội còn phải tách biệt khỏi đám đông và xu hướng. Những lãnh đạo đặc biệt xuất sắc sẽ có những quyết định tách biệt khỏi đám đông, thậm chí những người xung quanh còn chê cười và nói rằng lầm lạc. 

"Dường như những người đấy có năng lực rất đặc biệt là năng lực xuyên không. Họ quay về quá khứ, biết tương lai thành công như thế nào và chọn con đường đấy", ông Tiến ví von.

Tất nhiên hành trình xuất khẩu phần mềm của FPT không hề bằng phẳng mà bắt đầu từ những thất bại. Sau một năm mở văn phòng tại Mỹ, FPT tiêu sạch tiền và không ai thuê doanh nghiệp đến từ Việt Nam làm việc. Thậm chí, ông Tiến còn thẳng thắn nhận xét thời điểm đó người Mỹ xem người FPT là "khỉ biết lập trình".

Ông Hoàng Nam Tiến kể về năng lực bất ngờ của ông Trương Gia Bình - 1

Ông Hoàng Nam Tiến tại tọa đàm (Ảnh: BTC).

Những thất bại đầu tiên khiến nhiều người nản chí nhưng ông Trương Gia Bình vẫn kiên định, kiên trì, kiên nhẫn thậm chí lì lợm đi đến mục tiêu. Đến nay, khoảng 102 trong 500 doanh nghiệp lớn nhất thế giới trong danh sách Fortune đang là khách hàng của tập đoàn này.

Ông Trương Gia Bình đóng vai trò quan trọng trong việc hình thành nên văn hóa doanh nghiệp - bí quyết để FPT đi từ số 0 đến con số tỷ USD.

Văn hóa doanh nghiệp quan trọng ra sao?

Tại tọa đàm, ông Wayne Besant, Phó chủ tịch HĐQT AIA Việt Nam, nhấn mạnh văn hóa doanh nghiệp rất quan trọng. Đây là một trong 3 chân của vòng kiềng tạo nên sự thành công của doanh nghiệp, gồm quy trình, con người và văn hóa doanh nghiệp.

Hiểu đơn giản, văn hóa doanh nghiệp là cách thức đội nhóm, con người trong tổ chức đó làm việc. Trong bối cảnh cạnh tranh hiện nay, văn hóa là cách thức mọi người đưa ra quyết định, tạo ra sự khác biệt của doanh nghiệp.

Ông Nguyễn Công Niềm, Phó tổng giám đốc Công ty F88 lại nhận xét văn hóa doanh nghiệp là tính trội của doanh nghiệp, gồm giá trị và hành vi biểu hiện nhất quán với nhau ra bên ngoài.

Ông Hoàng Nam Tiến kể về năng lực bất ngờ của ông Trương Gia Bình - 2

Các diễn giả tại tọa đàm (Ảnh: BTC).

Mặc dù các doanh nghiệp hiểu rõ vai trò của văn hóa doanh nghiệp nhưng để quản trị bằng văn hóa doanh nghiệp không phải điều đơn giản. Đặc biệt trong bối cảnh khó khăn, những giá trị cốt lõi hay văn hóa doanh nghiệp lại là lựa chọn đứng sau các giá trị tài chính.

Ông Hoàng Nam Tiến cho rằng để biết được doanh nghiệp có văn hóa doanh nghiệp hay quản trị được văn hóa doanh nghiệp hay không thì cần phải trả lời được 3 câu hỏi. Thứ nhất, đâu là giá trị cốt lõi của doanh nghiệp. Thứ 2, đâu là năng lực cốt lõi của doanh nghiệp. Thứ 3, đâu là những con người cốt lõi của doanh nghiệp.

Bà Đỗ Thùy Dương, CEO TalentPool, đánh giá điều mấu chốt doanh nghiệp cần nhớ là tại sao mình làm văn hóa doanh nghiệp. Thực tế, đơn vị nào cũng đã có văn hóa doanh nghiệp dù quy mô nhỏ hay lớn. Các tổ chức tư vấn chỉ giúp định hình cũng như làm rõ hơn văn hóa sẵn có đó.

3 lỗi mà các doanh nghiệp thường gặp phải khi xây dựng văn hóa doanh nghiệp được bà chỉ ra. Đầu tiên là họ không biết mình là ai. Vì vậy khi lãnh đạo doanh nghiệp thường mang những thứ hay họ của doanh nghiệp khác về cho mình.

Lỗi thứ hai là doanh nghiệp thuê tư vấn nhưng những giá trị đó không phải là giá trị cốt lõi của chính doanh nghiệp. Bà Dương cho rằng văn hóa là thứ doanh nghiệp thể hiện lúc thất bại, là trụ cột để doanh nghiệp vượt qua khó khăn hay khốn đốn nhất. Lỗi thứ ba là doanh nghiệp chỉ làm văn hóa lúc vui trong khi cần làm lúc khó khăn, thử thách.

">

Ông Hoàng Nam Tiến kể về năng lực bất ngờ của ông Trương Gia Bình

Tôi lặng người thương bạn. Ai đến tuổi trung niên như chúng tôi rồi cũng sẽ lần lượt đón những tin như vậy về ba, mẹ mình. Tôi đã hơn mười lần đưa tang thân sinh của những người bạn.

Quy luật sinh tử của kiếp người, không ai sống hoài, nhưng sự thật, ngày mai, ngày mốt ta sẽ không còn ba hoặc mất mẹ luôn là điều những đứa con không dám đối diện.

Như mất cha từ nhỏ, mẹ ở vậy nuôi Như ăn học. Cuộc sống còn trở nên chông chênh hơn khi mẹ bạn mắt mờ dần rồi mù hẳn. Trong bóng tối, điều bà lo lắng nhất là Như. Như hiểu hoàn cảnh của mình và cũng được nhiều bàn tay chung giúp nên cuối cùng học được nghề mình thích, ít nhiều thành công trong công việc.

"Mỗi lần có thành tích nào đó trong các cuộc thi về nghề bếp của mình, em đều mang về tặng mẹ, để được nhìn ánh mắt mẹ hạnh phúc", Như kể.

Có lần tôi và Như đi ăn chung với mẹ bạn, trong cuộc chuyện trò, bà nói: "Bác ao ước được nhìn thấy mặt Như lúc trưởng thành, rồi có chết cũng được. Nghe mọi người khen con mình đẹp, bác vui lắm, và bác cứ tưởng tượng".

Như chăm mẹ rất tốt. Và dù có bận, Như luôn gắng về sớm vào buổi tối, để kể cho mẹ nghe chuyện này, chuyện kia trong công việc. "Mẹ không thấy nên em muốn bà hình dung được qua những câu chuyện sống động", Như chia sẻ.

Năm nay mẹ Như đã gần 80 tuổi, bác vẫn minh mẫn nhưng sức khỏe kém đi, cơ thể rệu rã dần theo thời gian. Bác mong ráng sống khỏe ngày nào hay ngày ấy, cho con yên tâm làm việc. Nhưng vài hôm trước tôi đến nhà Như thăm bác. Bác đã liệt một phần cơ thể, khá đau đớn nhưng lúc nào tỉnh đều nhớ tên con mình, từ tên ở nhà đến khai sinh, nhớ cả thói quen của con.

Như kể, mẹ bạn mấy năm trước trải qua đợt phẫu thuật khối u lành. Cơ thể yếu dần, rồi đầu năm đến giờ bà suy sụp hơn, đỉnh điểm là cơn đột quỵ cách đây hơn 10 ngày đã khiến bà đứng trước bờ sanh tử. Như đưa mẹ về nhà để bớt chen chúc trong bệnh viện, để tiện chăm sóc, đặc biệt là chăm sóc tinh thần cho người đã yếu ớt thể trạng.

Tôi ngồi nhìn Như chăm mẹ. Như bảo đã chuẩn bị tâm lý, nhưng trong lời nói có lúc nghẹn lại. Như ngồi sát bên mẹ, nhìn bà thật lâu, chốc chốc lại ôm hôn mẹ, hỏi bà "mệt không, nhớ con không".

Như đang tranh thủ từng ngày để nhìn kỹ mặt mẹ, thu vào bộ nhớ thật sâu gương mặt xương gầy, nhất là đôi mắt không còn sáng tỏ vẫn dõi theo con nhiều năm ấy, nay nhắm nghiền trong cơn mê tỉnh. "Mai mốt không còn mẹ chắc sẽ nhớ lắm", Như nói. Tôi hiểu cảm giác này, nhất là khi chỉ có hai mẹ con nương nhau sống suốt 40 năm qua.

Nhìn kỹ mặt mẹ trong những phút giây cuối đời của mẹ là một cảm giác xót xa, khó chịu đựng. Nghĩ về Như, tôi lại nhớ đoản văn "Bông hồng cài áo" mà Thiền sư Thích Nhất Hạnh viết năm 1962. Trong đoản văn nổi tiếng này và cũng là duyên khởi cho nghi thức cài hoa hồng mỗi mùa Vu Lan hiện nay, Thiền sư Nhất Hạnh chia sẻ điệp khúc mà thầy muốn gửi đến tất cả những người con: hãy nhìn kỹ mặt mẹ.

Nếu có khuyên, thì tôi sẽ khuyên anh, như thế này. Chiều nay, khi đi học hoặc đi làm về, anh hãy vào phòng mẹ với một nụ cười thật trầm lặng và bền. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ, để trông thấy mẹ và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi:‘Mẹ ơi, mẹ có biết không?'. Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ nhìn anh, vừa cười vừa hỏi:‘Biết gì?’. Vẫn nhìn vào mắt mẹ, giữ nụ cười trầm lặng và bền, anh sẽ hỏi tiếp:‘Mẹ có biết là con thương mẹ không?'.

Đọc tới đoạn này lần nào tôi cũng khóc. Có lẽ vì chính mình cũng nhiều lần chưa nhìn kỹ mặt mẹ. Vì cuộc mưu sinh bận rộn, vì giận hờn, vì có những mối quan hệ riêng, những mối quan tâm khác mà ta không còn thường xuyên nắm tay ba, nhìn kỹ mặt mẹ như lúc còn thơ bé.

Lời khuyên của thầy tất nhiên không phải chỉ là hành động nhìn kỹ mặt mẹ thông thường, mà hơn hết đó chính là sự có mặt trọn vẹn cho ba, cho mẹ mỗi khi trở về nhà.

Trong thời hiện đại, con người bị kéo đi xa không gian sống và các mối quan hệ bởi chiếc điện thoại, những mối lo lắng riêng. Nhiều khi ở cạnh nhau nhưng không có mặt trọn vẹn. Tôi hay nói với những bạn trẻ hơn trong những buổi chia sẻ mình có dịp tham gia là hãy dành thời gian chất lượng cho người thân mỗi khi gặp nhau, ăn cơm, nói chuyện, đừng để tin nhắn, bình luận, những câu kéo trên mạng khiến mình rời khỏi bầu không khí ấy.

Lễ Vu Lan là dịp nhắc nhớ hiếu hạnh, lòng tri ân, báo ân. Báo hiếu không chỉ có vật chất mà tinh thần cũng quan trọng không kém, nhiều lúc quan trọng hơn. Có những người không cần con cái phải gửi tiền, hoặc nếu có thì ít thôi, nhưng cần nhiều hơn thời gian có mặt cho nhau.

Mùa Vu Lan, Như đã nhắc tôi điều bình dị nhẹ nhàng ấy, để mình khỏi quên nữa vì đã từng nhớ nhớ quên quên.

Không ai ngăn được sự mất mát người thân, việc ta có thể làm là trân quý những khoảnh khắc có mặt cùng họ. Để khi người thân rời đi, ta sẽ không hối tiếc muộn mằn, đau buồn cũng nhẹ nhàng hơn chút ít.

Lưu Đình Long

">

Nhìn kỹ mặt mẹ

Bà Chín trôi mất trong đại hồng thủy, không tìm thấy xác. Ngoại tôi thương nên nhớ hoài. Bà Chín chưa được hưởng niềm vui làm vợ, làm mẹ dù đã được hỏi cưới trước đó mấy tháng.

Quê tôi hầu như nhà nào cũng có người trong gia đình hoặc họ hàng xa thiệt thân vì bão lụt. Ký ức về thiên tai là một phần không thể tháo bỏ trong đời tôi, không chỉ vì nhà mình từng có người mất, mà chính bản thân cũng từng suýt chết trên chiếc bè mùa lụt. Gió và nước bốn bề, chiếc bè tròng trành chở má con tôi trong trận lụt năm 1999 úp ngược khi bão thổi mạnh. Má tôi ngoi lên được, rồi má kéo tôi lên khi tôi đã uống no nước. Từ đó tôi sợ nước, ám ảnh với tin bão gần bão xa.

Người quê đã quen, năm nào đến mùa cũng dọn nhà, chèn ngói, chằng mái tôn để đón báo chờ lụt. Kỹ càng, phòng xa đến mấy cũng không thắng nổi thiên nhiên. Có những năm mái vẫn tốc, tường vẫn sập, chỉ chừa lại con người co ro, run rẩy giữa đống tan hoang, đổ nát.

Hai năm 1998, 1999 đều lụt to. Nhà tôi mái tranh, vách phên, bão về, cầm chắc sập, nhưng ngoại và má vẫn "bình tĩnh sống" vì đã nhắm nhà cậu Sáu ở phía trên - đã có tường gạch, lát xi-măng. Gió mạnh lên là sơ tán tới nhà cậu. Người làng bao năm nay đều thế, thiên tai tới là nhà nọ mở cửa đón nhà kia, nhà trên cao đỡ đần nhà dưới thấp.

Lớn lên tôi xa quê, vào miền Nam sinh sống - nơi này ít bão lụt hơn, những ký ức tưởng như đã xa bỗng hiện về ám ảnh trước những cảnh tượng đang diễn ra ở miền Bắc. Kinh hoàng nhất là vụ sạt núi, vùi lấp gần như cả một ngôi làng ở Lào Cai. Tôi nhìn hình ảnh chụp từ trên cao, cả một khoảng núi mênh mông như bị cứa làm đôi, há miệng nuốt hàng chục hộ dân với cả trăm con người, vào lòng đất. Không kịp chạy.

Lụt quê tôi nước dâng dần lên cao, vẫn còn thời gian đối phó, nhà nọ kịp dìu nhà kia. Còn sạt lở, lũ quét ở miền núi phía Bắc đường đột và khốc hại. Vợ chồng, cha con nằm cạnh nhau, tuột tay cũng người còn người mất.

Còn lại gì sau cơn thịnh nộ của thiên nhiên?

Có người đàn ông chỉ còn lại một mình, mất cả mẹ, vợ và những đứa con. Có gia đình không còn ai cả. Có những người vô vọng trông chờ thi thể người thân - những phận người đắp lá chuối được khênh ra từ trên cáng.

Nước mắt đã cạn khô, lòng người héo quắt. Nhưng người còn vẫn phải đứng lên mà sống. Không gì bù đắp nổi nỗi đau mất người thân, nhưng sự chung tay trợ giúp của cộng đồng - từ bữa ăn no lòng, cái áo ấm thân những ngày trước mắt, cho tới vật lực để dựng lại cái nhà, sắm lại cái bếp về sau - sẽ phần nào an ủi, giúp cho cuộc sống bớt phần vất vả đi.

Tôi chưa từng nghi ngờ về tinh thần đùm bọc, san sẻ của người Việt. Sau những trận lụt, cả xã, thôn chung tay khắc phục bằng cách dọn phụ những gia đình bị nước ngập hay tốc mái, cây gãy đổ. Tiếp đến là cả làng cả xã được sự hỗ trợ từ thiện từ những chuyến xe ắp đầy tình người trên khắp đất nước.

Tôi nhớ nhà tôi những năm đó thường nhận về gạo, mì, cả đồ cũ, trong đó tôi thích nhất là chiếc chăn dày thay thế cái mền của nhà mình đã rách lỗ chỗ.

Trong những ngày này, trên các cung đường, hàng chục chuyến xe chở nhu yếu phẩm đang từ miền Nam, miền Trung tiến ra Bắc. Trên mạng xã hội, không biết bao nhiêu hội nhóm từ thiện đang kêu gọi ủng hộ, trợ giúp đồng bào với nỗ lực "đặt tính mạng, an toàn, sức khỏe của người dân lên trên hết, trước hết", "không để ai bị đói, bị rét, bị khát, không có chỗ ở". Chỉ tính riêng trong ngày 10/9, sau lễ phát động ủng hộ đồng bào của Trung ương Mặt trận Tổ quốc, đã có hơn 400 tỷ đồng từ các cá nhân, cơ quan, đoàn thể... chung góp.

Nhưng tôi có chút băn khoăn về khả năng rối loạn của các đoàn từ thiện tự phát do thiếu kinh nghiệm và thiếu thông tin cụ thể.

Kinh nghiệm liên quan đến sự hiểu biết về thời điểm, tính chất của cứu nạn và cứu trợ; nhu cầu của đối tượng cần trợ giúp, khả năng thông thuộc địa bàn; kế hoạch, lịch trình và luồng đi của các tổ chức, đơn vị từ thiện... Tất cả sự thiếu thốn này phát sinh các vấn đề bất cập nhiều năm qua như: cứu trợ làm thay việc của cứu nạn (vốn yêu cầu phương tiện và nhân lực chuyên nghiệp), đồ cứu trợ không phù hợp, phải đổ bỏ, nơi thừa - chỗ thiếu cứu trợ...

Để tận dụng năng lượng của tình đồng bào, để nguồn lực xã hội được sử dụng hiệu quả hơn, tôi nghĩ rất cần vai trò điều phối bao quát của Nhà nước. Một trung tâm điều phối nhanh có thể cần được thiết lập. Đơn vị này không trực tiếp nhận hỗ trợ, không can thiệp vào quyết định của các đoàn từ thiện, nhưng sẽ đảm nhận các công việc logistics không kém phần quan trọng như:

Xây dựng "bản đồ cứu trợ", trong đó thể hiện và cập nhật thường xuyên phạm vi, những thiết bị, nhu yếu phẩm cần hỗ trợ của từng khu vực, làm cầu nối giữa cung và cầu trong từ thiện, giúp phân phối nguồn lực hiệu quả.

Cung cấp kiến thức, kinh nghiệm tổ chức và các khảo sát ban đầu về địa bàn, tình trạng của các khu vực thiệt hại, trở thành trung tâm tham khảo, hướng dẫn cho các đoàn từ thiện.

Cập nhật luồng đi - đến của các đoàn từ thiện khác nhau, nhằm phân phối đều hơn nguồn hàng cứu trợ.

Cuối cùng, lực lượng này có thể giúp xây dựng một "trạm thông tin" để các tổ chức từ thiện công bố, minh bạch các khoản thu chi.

Từng kêu gọi, tổ chức các hoạt động từ thiện, tôi nhận ra rằng, các đoàn cứu trợ thường không thiếu tiềm lực vật chất, họ thiếu thông tin và kinh nghiệm. Cùng lúc nhiều đoàn từ thiện gặp tình trạng đó sẽ có thể gây rối loạn trên quy mô lớn. Đoàn cứu trợ cũng cần được cứu trợ.

Tình người vẫn luôn là một biệt dược đặc trị nỗi đau và sự vô cảm. Và "còn da lông mọc, còn chồi nẩy cây" - nguồn lực xã hội phát huy hiệu quả sẽ khiến cho vết thương chóng lành, mầm xanh chóng sống dậy.

Lưu Đình Long

">

'Cứu trợ' đoàn cứu trợ

友情链接