 |
Quầy bánh của chị Huỳnh Thị Thuận ở ngã tư Lạc Cường, TP Biên Hòa. |
Quầy bánh đặc biệt
Quầy bánh ngay ngã tư Lạc Cường, trên đường Phan Trung (P. Tân Phong, TP. Biên Hòa, Đồng Nai) chỉ mới xuất hiện từ ngày 1/4 - ngày các công ty xổ số trên toàn quốc ngưng phát hành vé số.
Tại quầy, nhiều loại bánh đặc trưng vùng miền như bánh ú, bánh dừa, bánh gai kèm với nhiều chủng loại khác được bày biện ngay tầm nhìn của người đi đường.
Một chị đi xe máy chở theo đứa con nhỏ ghé vào. Chị tự chọn những chiếc bánh mình thích. Rồi cũng tự chị, thò tay vào bên trong quầy lấy ra chiếc bao để đựng những món hàng đã chọn. Chị móc vào xe rồi lấy chiếc ví. Chị hỏi người bán, 'Bao nhiêu vậy chị?' - '35 ngàn'.
Chị lấy tờ 100 ngàn đồng bỏ vào chiếc túi trước ngực người bán, rồi cũng tự chị lấy ra 50 ngàn tiền thừa.
Chị nói, 'Em chỉ lấy bấy nhiêu thôi, còn lại gởi chị uống nước nhé'. Qua lớp khẩu trang, chúng tôi không nhìn rõ, chỉ thấy đuôi mắt người phụ nữ ấy nheo lại. Dường như chị vừa nở một nụ cười.
'Chị có thường mua hàng ở đây không?', chúng tôi hỏi chị. Chị vui vẻ cho biết, quầy bánh này tuy mới xuất hiện nhưng người phụ nữ bán hàng có mặt tại khu vực này đã gần 10 năm nay rồi.
'Trước kia, chị ấy bán vé số. Từ ngày dịch bệnh bùng nổ, vé số ngưng phát hành, chị chuyển đổi mặt hàng mua bán. Người dân Biên Hòa ai cũng biết chị. Chị là phụ nữ khuyết tật, không tay không chân nhưng luôn miệt mài mưu sinh... Việc chị chuyển sang bán bánh làm nhiều người khâm phục chị hơn'.
Sau lệnh cách ly toàn xã hội do dịch Covid-19, cuộc sống của người lao động bị xáo trộn không ít, nhất là những người bán vé số dạo. Nhưng thay vì ngồi đó than vãn kêu khổ như nhiều người, người phụ nữ khuyết tật đã tìm cho mình một công việc khác để cải thiện đời sống trong hoàn cảnh khó khăn này.
'Tôi ủng hộ chị - người phụ nữ quả cảm không đầu hàng số phận - nên ngày nào cũng ra mua giúp chị', người mua hàng nói.
 |
Túi bánh đã móc trên xe, chị Thuận đưa túi xách ra trước ngực, người mua kiểm tiền trước khi cho vào túi chị. |
Một thanh niên ghé vào. Anh cũng xuống xe, tự chọn hàng và cũng tự mình phục vụ. Chị bán hàng chỉ đưa mắt theo dõi. Anh móc túi bánh vào xe rồi bỏ vào túi chị tờ 50.000 đồng mà không cần lấy tiền thối.
'Sao anh không lấy tiền thối?'. 'Có đáng bao nhiêu đâu', người thanh niên nói và cho biết, ở Biên Hòa này, kiếm một người như chị hơi khó. Khiếm khuyết bản thân nhưng chị không nhờ vả vào ai, tự mình đổ mồ hôi kiếm sống.
'Trước khi bán bánh, chị từng lăn lộn khắp thành phố này, có khi đến tận 11 giờ khuya để bán từng tờ vé số. Tôi không lấy lại tiền thừa mà muốn biếu chị để chị có thêm nghị lực sống. Thử hỏi, lòng tự trọng của chị có đáng để chúng ta khâm phục và noi gương không?'.
Người phụ nữ khuyết tật đầy lòng tự trọng
Bao nhiêu người ghé lại rồi ra đi. Những chiếc bánh trên quầy vơi dần. Chị vẫn ngồi yên một chỗ. Chúng tôi đến gần chị. Hai tay, hai chân chị không có. Chị ngồi trên chiếc ghế nhỏ, trước ngực chị là túi xách để ai mua thì tự bỏ tiền vào.
 |
Sau khi mua hàng, anh thanh niên trả tiền như bao người khách khác khi đến quầy bánh của chị Thuận. |
Chị là Huỳnh Thị Thuận, 43 tuổi quê ở xã Ninh Phụng (TX Ninh Hòa, Khánh Hòa). Chị bị khuyết tật bẩm sinh, chào đời đã không có tay và chân. Gia đình thuộc diện nghèo nên tuổi thơ của chị gặp nhiều vất vả.
Chị không được đến trường như bao đứa trẻ khác. Lớn dần lên chị cảm nhận không thể là gánh nặng cho cha mẹ, chị tìm cách đỡ đần. Nhưng không thể tìm được việc làm phù hợp, chị đành lê la với xấp vé số trên tay.
Cuộc sống cứ thế trôi dần đến năm chị 20 tuổi, gặp được anh - một thanh niên khỏe mạnh trong vùng. Cả hai yêu nhau và sống với nhau bằng tình yêu tưởng chừng như không thể có trên đời này. Vậy mà, khi chị sinh cháu trai khỏe mạnh bình thường được 1 tháng rưỡi, anh bỏ nhà đi biền biệt. Chị đành phải bế cháu về nhà nhờ mẹ chăm sóc rồi tiếp tục lao vào cuộc mưu sinh.
Vất vả nhiều vẫn không đủ lo cho con, phụ cho mẹ, chị nghe theo lời một người bạn vào tận Long An tìm kế sinh nhai nhưng cũng chẳng xong. Chị tìm đến đất Biên Hòa này và đã được bà con nơi đây bao bọc.
Gần 10 năm ở đất Đồng Nai, ban ngày chị ngồi ở ngã tư Lạc Cường để bán vé số. Những anh xe ôm, ba gác xung quanh là những người giúp chị ngăn được kẻ xấu giật tiền và vé số. Tối đến chị lân la khắp các hàng quán bán đến 10 - 11 giờ khuya. Cả ngày tần tảo như thế chị bán được vài trăm vé, đủ cho sinh hoạt hàng ngày và gửi tiền về cho mẹ nuôi con.
 |
Người mua tự lấy bao đựng hàng. |
Rồi dịch bệnh tràn đến. Vé số ngưng phát hành. Chúng tôi hỏi chị cảm giác lúc ấy ra sao. Chị bật cười rồi nói, 'Khóc chứ sao anh. Biết làm gì ăn bây giờ? Không lẽ đi xin? Nhưng cũng may có người giúp cho quầy bánh này để qua ngày.
Sau này em cũng bán vé số lại thôi bởi bán bánh phải nhờ vả nhiều người quá. Dọn hàng, lấy hàng rồi phải bám trụ suốt ngày mới mong có được chút tiền lời'.
Chúng tôi không dám cho tiền chị bởi chị nói, chị không đi xin. Đành phải mua giúp chị ít bánh và cũng như bao người khác, chúng tôi không lấy lại tiền thừa. Chỉ mong sao, chị sớm trở lại với nghề vé số để có thể kiếm tiền lo cho con, cho mẹ...

Chị phụ hồ nhận hỗ trợ gạo, tiền nhà trọ, còn được giới thiệu việc làm
'Ngoài được hỗ trợ tiền phòng, nhận quà của mạnh thường quân, tôi còn được giới thiệu việc làm. Vậy là, mẹ con tôi sẽ đỡ hơn trong những ngày thất nghiệp vì dịch. Ơn này, tôi sẽ ghi mãi'.
" alt="Quầy bánh đặc biệt của người phụ nữ thiếu tứ chi ở Đồng Nai"/>
Quầy bánh đặc biệt của người phụ nữ thiếu tứ chi ở Đồng Nai

Diễn viên Lê Vi trong ngôi nhà ấu thơ dịp cận Tết 2019. Từng nhiều lần tìm cách phỏng vấn Lê Vi khi chị đang ở Pháp nhưng Lê Vi không phải là người dễ thuyết phục, ngay cả khi tôi đã gửi câu hỏi. Lê Vi nói cuộc sống của chị bao năm vẫn vậy và không có gì mới để kể. "Mọi người biết đến tôi với tư cách làm nghệ thuật, khi tôi đã thôi rồi thì không muốn níu kéo tên tuổi của mình. Đời tư của tôi như bao nhiêu người khác, không có gì mà kể lể. Giả như tôi trở lại đóng phim hay có sản phẩm gì thì còn có lý do mà trả lời phỏng vấn".
Có lẽ đã quá nản với sự đeo bám của tôi, chị hẹn tết này về Việt Nam sẽ gặp. Đúng ngày ông Công ông Táo, chị tiếp tôi tại ngôi nhà thơ ấu trên phố Phan Đình Phùng. Lê Vi bước ra cửa với trang phục giản dị, mái tóc đen dài buông xõa không khác là mấy so với hình ảnh tôi nhớ về chị trong lần gặp gỡ hơn 10 năm về trước ở Hà Nội. Có khác chăng có lẽ là chút dấu hiệu tuổi tác trên khóe mắt. Nếu chị không nói ra chắc tôi cũng khó mà nghĩ Lê Vi nay đã ngoài 50 tuổi. Lê Vi nói bao năm chị vẫn không thay đổi, nói cách khác là "không hề có ý định thay đổi. Vì thay đổi thì không còn là mình".
Những cái Tết nơi xứ người
 |
Lê Vi quá trẻ so với tuổi 52. |
Lần trở về này chị đi với cậu con trai lớn nay đã 23 tuổi. Đây là lần đầu tiên sau 13 năm Lê Vi mới ăn Tết ở Việt Nam. Những lần trước chị không về Hà Nội dịp tết vì các con phải đi học. Nhưng lần này Lê Vi quyết định gác lại mọi việc để trở về. "Mỗi một năm ông bà yếu hơn nên tôi phải quyết tâm buông bọn trẻ để về với ông bà. Từ giờ trở đi tôi quyết định sẽ về Tết, lần này là 2 tuần nhưng lần tới sẽ cố gắng ở lâu hơn", Lê Vi chia sẻ.
Chị nói kể từ 2003, thời điểm quyết định sang Pháp định cư, chị mới chỉ có một lần về nhà đón tết với gia đình ở Hà Nội. Kể từ năm 2006 tới nay Lê Vi mới lại về Việt Nam ăn tết. "Về nhà tôi được ưu ái lắm, được gặp gỡ bạn bè và không phải làm gì cả, chị Khanh lo hết. Nếu sống ở đây thì sẽ phải lo phận sự như ở đây, trang trí nhà cửa, dọn dẹp cuối năm, đi chợ sắm lễ. Còn lần này mình vừa là con, vừa là em, vừa là khách vì chỉ có thời gian hạn hẹp nên mọi người ưu ái lắm".
Lê Vi tâm sự khi ở Việt Nam chị không bao giờ phải làm cỗ vì mẹ chị, nghệ sĩ Lê Mai lo hết. Nhưng khi sang Pháp chị phải tự tay chuẩn bị tất cả, và kiểu gì mâm cỗ cũng phải có con gà, canh măng, canh bóng nếu với mộc nhĩ nấm hương. "Món đó thực ra là cho bản thân mình, để nhớ lại ký ức ngày Tết. Còn các con vì để mẹ vui mà ăn", Lê Vi nói.
Mặc dù luôn cố gắng lưu giữ hương vị truyền thống ngày tết nơi xứ người nhưng Lê Vi vẫn mong có ngày sẽ đưa cả gia đình về Việt Nam để các con cảm nhận không khí ngày tết truyền thống.
Nữ nghệ sĩ chia sẻ những năm sống bên xứ người dù chi tiết không đầy đủ nhưng chị luôn chuẩn bị Tết như ở VN, cũng cúng đêm 30 như giờ ở VN, tức là vào 6h chiều ở Pháp. Để trong cùng khoảnh khắc, dù ở xa nhưng Lê Vi có thể tìm thấy khoảnh khắc ấm áp trong lòng và cũng là muốn giữ văn hóa truyền thống cho các con.
Mặc dù không có nhiều bạn bè ở Pháp, chỉ có mấy người trong gia đình nhưng chị luôn giữ cảm giác hồi hộp thời khắc giao thừa ở Việt Nam. Và thật tuyệt vời khi sự háo hức đó cũng được Lê Vi truyền sang cả ông xã.
Người đàn ông định mệnh
 |
Tài sản của Lê Vi chính là những đứa con. |
"Hiền lành, chất phác, trong sáng, một người đàn ông tử tế", đó là những từ Lê Vi nói khi tôi hỏi điều gì ở anh đã chinh phục chị. "Tôi và anh không lãng mạn tới mức nhìn nhau là thấy thích ngay. Thời gian đầu tôi không để ý đến anh. Trong tiềm thức không bao giờ tôi nghĩ đến việc lấy người nước ngoài, càng không nghĩ tới việc sẽ đi nước ngoài sống. Nhưng là số phận thì không gặp ở đây sẽ là gặp ở một chỗ nào khác", chị nói. Cho nên, với Lê Vi, "anh ấy không phải người nước ngoài, chỉ là một người chồng. Và tôi không cảm thấy đó là ông Tây".
Từ khi yêu chị, anh học tiếng Việt và chỉ nói với chị bằng tiếng Việt. Kể cả sống với nhau tới nay đã 25 năm, anh chị chỉ nói với nhau bằng tiếng Việt. Chỉ trừ khi nhà có khách, vì phép lịch sự chị mới nói tiếng Pháp. Với Lê Vi, anh không phải là người nước ngoài, chỉ biết rằng 'đó là chồng mình'.
Quen nhau 1 năm, trước khi về Pháp, anh cầu hôn Lê Vi "Siri muốn lấy Vi làm vợ", anh nói với chị bằng tiếng Việt. Lê Vi trả lời: "Không! Vi không có ý định lấy người nước ngoài". "Thế thì Siri ở đây với Vi", câu trả lời ngay lập tức của anh khiến chị bất ngờ. Chính sự giản dị như vậy, chị nghiêm túc đo lại tình cảm của mình xem có thực sự yêu anh không.
"Sau đó tôi hiểu mình có rất nhiều tình cảm với anh. Đó là cái duyên, cái số thì không tránh được, đến giai đoạn đó anh ấy tới và đương nhiên tôi phải chấp nhận. Vì điều kiện như vậy nên tôi không thể từ chối. Đơn giản thế thôi!", Lê Vi cười nhớ lại, ánh mắt ánh lên sự hạnh phúc.
Trong cuộc sống không tránh khỏi những lúc xung đột, có khi nào chị thấy mình quyết định theo chồng là sai lầm? Trước câu hỏi của tôi, Lê Vi nói trong cuộc sống chị không biết ân hận là gì. "Trong mọi hoàn cảnh tôi luôn tìm nút gỡ tích cực nhất để mọi người cùng cảm thấy sự không may mắn trở thành bình thường. Sống là phải sống cho nhau. Tôi thấy sự chọn lựa đó là đúng", nữ nghệ sĩ chia sẻ.
Lê Vi tâm sự nếu không có hai chị gái Lê Vân và Lê Khanh thì chắc chắn chị sẽ không lấy chồng xa. Có hai người chị lo cho bố mẹ nên Lê Vi an lòng hơn với quyết định của mình. "Tôi không thích đi nước ngoài nhưng không thể nghĩ cho bản thân. Tôi phải để anh về lại Pháp để có công việc làm, các cháu có điều kiện sống tốt hơn. Tôi không đấu tranh gì cả. Tôi quyết đoán, nghĩ nhanh và làm nhanh. Bố mẹ tôi không phản đối, ngược lại ông bà hết sức động viên. Bố mẹ luôn mong cho tôi đi vì thế tôi quyết định nhanh lắm", Lê Vi kể.
Tôi từng nghĩ mình đã sai lầm
 |
Nữ diễn viên tận hưởng cuộc sống thảnh thơi trong ngôi nhà vườn rộng bên Pháp. |
Khác với suy nghĩ của nhiều người, Lê Vi là tuýp người cứng rắn và mạnh mẽ, không hề yếu đuối và bi lụy. Chính vì thế chị chủ động với các quyết định của cuộc đời mình. Tuy thế, người phụ nữ ấy cũng có lúc yếu mềm. Lê Vi tâm sự thời gian đầu định cư ở Pháp có lúc chị cảm thấy buồn do thay đổi môi trường sống, lại đang có bầu nên tâm lý thay đổi. Sinh bé thứ 2 nhưng là lần đầu sinh con nơi xứ người đã có lúc Lê Vi thoáng nghĩ: 'Hay quyết định của mình sai lầm'.
Khi sinh xong, ở bệnh viện về, chỉ có một mình anh đón hai mẹ con về nhà. Lúc đó Lê Vi đã khóc vì tủi thân và cô đơn khi không có người thân bên cạnh. "Lúc đó tôi nói với anh: Em không nghĩ mình sống được ở bên này. Một mình anh khi ấy không đủ bù đắp nỗi trống trải của tôi. Duy nhất lúc đó tôi cảm thấy quyết định của mình là sai lầm", Lê Vi tâm sự.
Khi bé thứ 2 được 11 tháng tuổi, chị quyết định cho con về Việt Nam. "Khi ấy tôi cũng đã nghĩ mình chỉ sang Pháp để sinh con thôi, và tôi sẽ về Việt Nam sinh sống, làm việc do còn chưa cắt đứt biên chế ở đây. Anh ấy rất tâm lý và tuyệt vời tới mức để tôi về, để tôi suy nghĩ và chọn lựa. Tôi quyết định thế nào thì anh cũng sẽ nghe theo. Khi có lời mời đóng phim, anh ấy đồng ý ngay lập tức mà không cần suy nghĩ gì. Vì yêu tôi nên anh ấy muốn làm cho tôi vui. Chính sự tử tế đó nên tôi quyết định về với anh. Và kể từ khi trở về Pháp từ năm 2006 đến nay tôi không còn hối tiếc và ân hận gì nữa. Đời tôi chính thức sang trang từ đó", chị nói.
Lê Vi quyết định dừng sự nghiệp năm 36 tuổi để sang Pháp định cư (2003) và rồi kể từ năm 2006, ở tuổi 40, chị cắt toàn bộ biên chế ở Việt Nam để toàn tâm toàn ý sống cuộc đời bình thường với chồng con bên Pháp. "Nhiều người cứ nghĩ tiếc cho tôi nhưng tôi thì không. Tôi quan niệm trong cuộc sống 'tham quá không được'. "Tôi và các chị đều sống và làm nghề vì cái tâm, tới lúc cảm thấy đủ thì buông chứ không níu kéo", Lê Vi nói.
16 năm sống trên đất Pháp nhưng Lê Vi nói chị vẫn giữ quốc tịch Việt Nam. Trong nhà các con chị luôn nói hai ngôn ngữ tiếng Việt và tiếng Pháp. Các con nói với bố bằng tiếng Pháp xong sẽ quay sang nói chuyện với mẹ bằng tiếng Việt với nội dung tương tự. Cuộc sống của Lê Vi giờ an nhiên trong căn nhà nhỏ với khu vườn rộng 4.000m2 tại thành phố Amboise - Pháp. Chị tìm thấy niềm vui mỗi ngày bên chồng con và thú vui làm vườn, tỉa hoa.
 |
Dù sống xa Việt Nam gần 20 năm nhưng Lê Vi cũng như hai chị Lê Vân - Lê Khanh vẫn luôn giữ nét truyền thống từ cách ăn mặc lẫn để tóc. |
Cuộc sống hiện tại của Lê Vi có thể gói gọn trong 2 từ "hài lòng". Chị bảo luôn hài lòng với những gì mình có và không đòi hỏi điều gì ngoài khả năng của mình. "Tôi luôn giải quyết mọi vấn đề trong cuộc sống với tâm niệm như vậy nên mọi người khó tìm thấy điều gì bất an ở tôi", chị nói.
Bích Hạnh

Diễn viên Diệu Hương kể chuyện bi hài khi làm dâu phố cổ
Ngày gật đầu đồng ý lấy chồng, Diệu Hương cũng không ngờ mình trở thành dâu trưởng, lại là dâu phố cổ. Biết bao chuyện bi hài sau 7 năm làm dâu phố cổ đến với cô gái quê khi đó.
" alt="Những cái Tết nơi trời Tây với người chồng Pháp của diễn viên Lê Vi"/>
Những cái Tết nơi trời Tây với người chồng Pháp của diễn viên Lê Vi