Công nghệ

Truyện Quốc Sắc Sinh Kiêu

字号+ 作者:NEWS 来源:Thế giới 2025-03-01 09:13:04 我要评论(0)

Một buổi chiều mùa thu thê lương,ệnQuốcSắcSinhKiêlich laliga lạnh lẽo, ánh hoàng hôn bảng lảng giữa lich laligalich laliga、、

Một buổi chiều mùa thu thê lương,ệnQuốcSắcSinhKiêlich laliga lạnh lẽo, ánh hoàng hôn bảng lảng giữa đất trời tựa như những sợi khói hồng khổng lồ mà hư ảo.

Tường thành phủ Vệ Lăng đắm chìm trong ánh tịch dương. Thành Vệ Lăng cổ kính trang nghiêm là một trong tứ đại danh thành hiện nay. Thành Vệ Lăng đã có hơn 300 năm lịch sử, xây dựng bên bờ sông Vu Huy. Phía sau, tựa vào Vân Sơn. Non nước hữu tình, khí hậu ôn hòa, là chốn lui về của nhiều đại thần triều đình lúc cáo lão.

Đang lúc hoàng hôn, thành Vệ Lăng còn chưa đóng cửa. Người qua lại vẫn nườm nượp. Giáo úy thủ thành lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ dựa vào tường thành, mặt ngước lên nhìn mặt trời đang chầm chậm lặn xuống. Chừng hơn nửa canh giờ, sẽ đi đóng cửa thành, sau khi thay ca, liền đi đến phường Yên La uống mấy chén rượu, tìm một cô nương thể hiện chút bản lĩnh nam nhi.

Nhóm vệ binh thủ vệ cũng phần lớn là buồn ngủ, uể à uể oải, tuy nhiên, trong đó vẫn có gã tiểu binh tên Đan Tử nhanh nhẹn đi kiểm tra từng chiếc xe hàng vào thành, tình huống quen thuộc như muôn năm muôn tháng nay đã vậy. Thông thường là do tiểu binh vị trí thấp nhất phụ trách. Những tiểu binh phải làm việc vào những thời điểm cuối ngày thường là các tân binh, hoặc các lão lính đã dày dạn kinh nghiệm, tinh thần mẫn cán cung cúc tận tụy.

Một trận vó ngựa dồn dập vọng từ trên đường cái tới, âm thanh long trời lở đất. Giáo úy thủ vệ lập tức nhíu mày, nhìn về hướng tiếng vó ngựa, chỉ thấy trên đường bụi bốc mù mịt, như một cơn lốc cuốn về phía thành, khí thế cực mạnh.

Giáo úy thủ vệ lập tức đứng dậy, thuận tay rút đao ra, trên mặt hiện ra vẻ giận dữ, nhưng khi nhìn thấy đoàn tuấn mã đang đến gần cửa thành, Giáo úy thủ vệ không ngờ đã thay đổi nét mặt, lúc này là một vẻ vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.

Đoàn kỵ binh chỉ có sáu người, nhưng khí thế thì mạnh vô cùng, so với bách kỵ thậm chí còn hơn. Sáu gã kỵ binh toàn thân màu tím, trên đầu đội mũ hình vuông cũng màu tím, áo khoác tung bay phần phật trong gió, cực kỳ uy vũ.

Mọi người ở bên trong và bên ngoài cửa thành thấy đoàn kỵ binh cưỡi ngựa phi như bay đến, đều né sang một bên, còn hơn mười binh sĩ đang gật gù buồn ngủ thì lúc này tinh thần lại phấn chấn hẳn, tay nắm chặt chuôi đao.

Giáo úy thủ vệ giơ tay lên, ra hiệu mọi người không cần hành động thiếu suy nghĩ, nhưng tiểu tân binh to gan không hiểu quy củ đã cao giọng quát:- Dừng ngựa ngay!

Sáu con ngựa trong chớp mắt đã đến trước cửa thành, căn bản không có ý định dừng lại, thậm chí cũng không để ý người ngăn cản, trong đám lục kỵ binh có người lạnh giọng quá- Mau tránh ra!

Mọi người thấy tuấn mã không dừng chân chạy đều vội né tránh, có một binh sĩ chửi bậy:

- Mau dừng lại kiểm tra, dám xông thẳng vào thành, muốn tạo phản sao?

Chỉ có điều lục kỵ kia như gió xẹt qua, lọt vào cổng thành. Tân binh Đản Tử vội rút đao ra, chém xuống một nhát, ai ngờ người nọ phản ứng nhanh hơn gã rất nhiều, roi ngựa đã như rắn độc hung hăng đánh vào đầu vai của tân binh, chỉ nghe hai tiếng “răng rắc”, Đản Tử kêu thảm một tiếng, xương bả vai bị một roi đánh trúng, gãy nát. Người kia đôi mắt vẫn lạnh như băng, trong tiếng ngựa ầm ầm đã lại thu roi dẫn theo đồng bọn tiếp tục phi tới.

Tân binh đại đao rơi xuống đất, tay trái ôm lấy bả vai, trên mặt lộ vẻ khổ sở, các binh sĩ khác kinh hãi, đã có binh sĩ kêu lên:

- Các huynh đệ, đây là phản tặc, chúng ta đuổi theo.

- Câm miệng hết cho ta!

Thành môn Giáo úy tiến đến, đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ, mặt đầy giận dữ, đúng là đến trước người tân binh kia đá ra một cước vào bụng gã, tân binh lại hét lên một tiếng, ngã gục xuống đất.

Mọi người đang ra vào cửa thành nhìn thấy đều sợ hãi, cảnh tượng này đúng là khiến cho người ta vô cùng giật mình. Chỉ có điều, không ai hiểu, đoàn kỵ binh kia không kiêng nể gì vọt vào bên trong thành, mà quan binh thủ vệ lại không đuổi theo, lại động thủ với người nhà.

Giáo úy thủ vệ cũng như bị phát điên lại đá tiếp vào người tân binh kia, lớn tiếng mắng:

- Là ai cho ngươi động thủ? Ngươi muốn chết hay không kệ ngươi, nhưng đừng làm hại đến người khác. Mẹ nó, phải dùng cái đầu để suy nghĩ đi chứ!

Binh sĩ bên cạnh thấy thế liền ngơ ngác nhìn nhau, có một gã binh sĩ có vẻ lớn tuổi nhất đi lên khuyên nhủ:

- Lương Giáo úy, hắn vừa đến, chưa hiểu chuyện, ngài đừng so đo với hắn. Nếu muốn đánh chết hắn cũng phải cho mọi người hiểu lý do.

Lương giáo úy vẫn còn giận dữ, thở phì phì:

- Lão Tam, ngươi cũng biết, không chừng chúng ta sẽ bị tên khốn khiếp này làm cho liên lụy, không chừng sẽ phải chuyển vị trí.

Lão Tam nhíu mày:

- Lời này… vì sao… nói vậy?

- Lão Tam, ngươi là lão binh, thật sự cũng không nhìn ra sao?

Lương Giáo úy cười khổ:

- Không hề nhìn ra thân phận đám người kia? Chúng ta là ai chứ, sao có thể đắc tội với bọn họ? Đến lúc đó, chết không kịp biết vì sao chết cũng không chừng.

Lão Tam thật cẩn thận hỏi lại

- Ta cũng thấy lai lịch không nhỏ, nhưng… bọn họ đi quá nhanh, nên không kịp nhìn ra…

- Ngươi không phát hiện ra bên hông bọn họ đeo đao Lưu Vân?

Lương Giáo úy nắm chặt tay nói:

- Ngươi có thấy người cầm đầu đi ủng màu gì?

- Đao Lưu Vân?

Lão Tam lúc này mới biến sắc, đôi mắt hiện ra vẻ hoảng sợ

- Lương Giáo úy, ngài nói là… bọn họ… phải…

Giọng lúc đó run lên, cũng không nói nên lời.

Lương Giáo úy thở dài:

- Ai nói thử xem, trên đời này còn có mấy kẻ dám đeo đao Lưu Vân? Ủng của người cầm đầu màu đỏ, ngươi nên biết phân biệt. Hắn chỉ cần nâng ngón tay lên, chúng ta, những người này chuyển vị trí là cái chắc.

Chỉ vào tân binh đang thống khổ rên rỉ nằm dưới đất:

- Lão Tử đến lúc đó sẽ phải chết, chẳng thà kết thúc sự sống của hắn trước đi.

Đường lớn Thuận Bình là một con đường trọng yếu trong thành Vệ Lăng, từ con đường này đi thẳng đến cuối là một tòa phủ đệ khí thế nhất thành Vệ Lăng. Trong thành mọi người gọi nơi này là Phương viên.

Chủ nhân của Phương viên trước là Hộ bộ Thượng thư Phương lão thái gia. Phương lão thái gia có thể nói một đời huyền thoại, đã vì đế quốc Đại Tần lập vô số công lao hiển hách, về già, tạm rời xa chuyện triều chính, liền đi đến phía nam thành Vệ Lăng để ẩn cư, sống cuộc sống điền viên nhàn nhã. Tòa phủ đệ này của lão, là do chính đương kim Hoàng đế bệ hạ hạ chỉ kiến tạo trong vòng hai năm, chính là để tưởng thưởng cho Phương lão Thượng thư đã vì Đại Tần mà lập công lớn. Hơn nữa, trên cửa Phương viên có treo bốn chữ: Phương Tĩnh Dưỡng Tâm, cũng là bốn chữ cho chính tay Hoàng đế bệ hạ sai người khắc lên.

Nhân vật như vậy dĩ nhiên là một hiền tài. Ngay cả Tổng đốc đại nhân của phủ Vệ Lăng năm xưa cũng đã nhận nhiều ân huệ của lão Thượng thư. Nên ở Vệ Lăng phủ, Phương lão thái gia chẳng khác nào Thái thượng hoàng, mỗi lời lão nói ra đều như thánh chỉ vậy.

Chỉ có điều bốn ngày trước đây, cả tòa Phương viên bốn cửa đóng chặt. Hơn nữa bốn phía phủ đệ không ngờ điều đến rất nhiều tinh binh Vệ sở, không có việc, bất luận ai cũng không được đến gần tòa phủ đệ này.

Sáu kỵ binh mặc choàng tím cưỡi ngựa vào thành, vẫn như cũ, như tia chớp xẹt qua các ngõ nhỏ đường lớn bên trong thành, sau đó đến một quán trà, trước cửa quán trà có một con đường, sáu kỵ binh cưỡi như bay mà qua.

Quán trà không lớn, nhưng bên trong khách nhân cũng không ít, không ít người nhìn thấy sáu kỵ binh xẹt qua của, liền lắc đầu:

- Phủ Vệ Lăng chúng ta chỉ sợ đã xảy ra chuyện lớn rồi…

Chưởng quầy quán trà đến một cái bàn nhỏ ngồi xuống bên cạnh. Bàn đang có ba gã áo dài thư sinh ngồi, một người hạ giọng:

- Lần trước mới nghe nói, Phong tướng quân và thuộc hạ Thập tam thái bảo đều bị người Tây Lương làm hại. Chuyện này không còn bí mật gì nữa. Phủ Vệ Lăng chúng ta xem ra năm nay cũng không phải năm tốt rồi.

Chưởng quầy hạ giọng:

- Tôn tiên sinh, ngài cảm thấy Phương viên có chuyện?

- Rõ rồi!

Tôn tiên sinh kia vuốt chòm râu, khẽ nói:

- Ngài không nhìn một cái, thực ra là lần này Vệ sở điều tinh binh đến, nếu là chuyện bình thường, làm sao phải cần đến thanh thế lớn như thế?

Bên cạnh, một gã trung niên áo xám cũng hạ giọng:

- Các ngài không nhìn thấy mấy tên kỵ sĩ vừa chạy qua? Đám Ưng Cẩu bang này cũng đến phủ Vệ Lăng, mọi người cảm thấy chuyện còn nhỏ được hay sao?

- Không phải là Phương viên xảy ra án mạng chứ?

Người còn lại cũng hạ giọng nói.

Tôn tiên sinh thản nhiên:

- Cho dù là có án mạng, thì cũng là một án mạng khó lường. Các ngài chắc cũng thấy, nhiều ngày nay Tổng đốc đại nhân và Viên Chỉ huy sứ suốt ngày ở Phương viên, hai người này quan hệ không tốt, ít khi ở cùng nhau, nhưng lần này lại liên kết với nhau. Ha hả. Chỉ cần mấy ngày nữa, sợ rằng đại sự kinh thiên động địa sẽ truyền ra ngoài thôi.

Mấy người khe khẽ nói chuyện, cách đó không xa, có một khách nhân ngồi uống trà một mình một bàn. Gã một thân vải bố màu xám, cho dù đang ngồi ở quán trà nhưng đầu vẫn đội nón tre.

Nghe mấy người bên cạnh to nhỏ, người này nhếch mép cười, cũng không ngồi lâu, ném mấy đồng tiền lên bàn, nhấc một cái bao màu đen lên, ung dung rời khỏi quán trà.

Sáu kỵ binh phi ngựa đến trước cửa Phương viên, binh sĩ thủ vệ lập tức nắm chặt đao. Sáu kỵ binh ghìm cương ngựa, người cầm đầu ngẩng đầu lên, nhìn mấy chữ Phương Tĩnh Dưỡng Tâm trước cửa, nhẹ nhàng vung tay lên, liền có một gã kỵ sĩ giục ngựa tiến lên vài bước, lấy từ trong ngực ra một cái huy chương đồng màu đen, mặt trên chỉ viết mấy chữ giản dị: Thần Y.

- Xin chờ!

Thủ vệ nhìn thấy huy chương đồng lập tức biến sắc, vội vàng thi lễ, nhanh chóng xoay người đi bẩm báo.

Sáu gã kỵ binh hông đeo loan đao, vỏ đao có khắc chữ Lưu Vân, ngoại trừ đầu lĩnh đi giày đỏ, năm người còn lại đều đi giày bó màu lam.

Đầu lĩnh nhân khoảng chừng 30 tuổi, làn da cực trắng, lông mi cực nhạt, đôi môi cực mỏng, trên mặt không có bất luận tý teo cảm xúc nào, chỉ sâu trong đôi mắt toát lên hơi thở âm u, lại có khi như kiếm sắc rét lạnh.

Thủ vệ kêu mở cửa chính, nói thầm vài câu với người bên trong, người bên trong nhanh chóng đi vào bẩm báo. Không quá lâu, chợt nghe một trận bước chân vang lên, từ bên trong phủ có hai người vội vàng đi ra. Dẫn đầu là một người toàn thân quan phục, áng chừng gần 50 tuổi, người còn lại là một gã võ tướng, thân hình tráng kiện, một thân khôi giáp màu đen. Hai người này nhanh chóng tiến lên, người đi trước chắp tay nói:

- Xin hỏi có phải là Thần Y vệ Nhạc Thiên hộ?

Đầu lĩnh nhẫn xoay người xuống ngựa, chắp tay nói:

- Đúng là Nhạc Lãnh Thu!

Rồi không nhiều lời, hỏi thẳng:

- Tống Tổng đốc, lão Thượng thư hiện ở đâu?

Một thân quan phục đúng là Tổng đốc phủ Vệ Lăng Tống Nguyên, bên cạnh y, chính là Chỉ huy sứ Vệ Lăng phủ binh Viên Bất Nghi.

Tống Nguyên và Viên Bất Nghi thần sắc đều vô cùng ngưng trọng, lập tức nói:

- Nhạc Thiên hộ, xin mời đi theo ta!

Tống Nguyên và Viên Bất Nghi đều là quan viên cao cấp của địa phương, luận về quan chức, so với Nhạc Lãnh Thu không thể thấp hơn, nhưng lúc này tỏ ra rất cung kính.

Năm thủ hạ của Nhạc Lãnh Thu đồng thời xuống ngựa, đặt tay vào vỏ đao.

Vào Phương viên, Tống Nguyên đã nói:

- Sau khi xảy ra chuyện, chúng ta trước tiên là phong tỏa Phương viên, toàn bộ người của Phương viên đều đã bị khống chế, không ai rời khỏi.

Nhạc Lãnh Thu thản nhiên:

- Thánh thượng vốn định để lão Thượng thư ở đây an tĩnh tuổi già, nhưng lần này, ở ngay trong tầm kiểm soát của các ngài, bị người sát hại. Thánh thượng rất tức giận. Nếu không tra ra hung thủ, hai vị đại nhân cố nhiên tiền đồ không tốt, mà ngay cả Nhạc Lãnh Thu ta đầu chỉ sợ cũng không giữ được trên cổ.

Tống Nguyên và Viên Bất Nghi đều biến sắc, liếc nhìn nhau, đôi mắt không giấu được vẻ hoảng sợ, trên trán thốt nhiên đổ mồ hôi lạnh.

Rất nhanh đã đi đến một tiểu viện lịch sự tao nhã, đi tới bên ngoài một phòng ốc tinh xảo, Tống Nguyên hạ giọng nói:

- Di thể lão Thượng thư an trí ở bên trong, sau khi biết được Nhạc Thiên hộ sẽ đến điều tra việc này, ở đây vẫn phái người thủ hộ chặt chẽ, không có bất cứ kẻ nào đi vào.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读
W-cu-ong-3.jpg
Sau khi con cái già yếu, qua đời, cụ Sự đến dựng nhà, sinh sống cùng những ngôi mộ.

Sát vách bên trái theo hướng ra vào của căn nhà có kê chiếc giường nhỏ. Đây là nơi cụ Sự ngủ nghỉ mỗi ngày. Vách đối diện, cụ ông kê chiếc bàn cũ kỹ để đặt tạm chiếc bếp gas, nồi cơm điện làm chỗ nấu ăn.

Sinh hoạt hàng ngày của cụ đều diễn ra xung quanh 4 ngôi mộ này. Chỉ vào từng mộ phần, cụ Sự giới thiệu: “Hướng từ cửa vào là mộ anh trai của tôi. Ông là liệt sĩ. Kế tiếp là mộ mẹ, trong cùng là mộ cha tôi.

Hàng dưới có mộ vợ tôi mất cách đây mấy năm. Phía sau nhà, cách bởi bức vách còn có mộ của 2 con trai và con rể của tôi nữa”.

Trước đây, cụ Sự không sống tại căn nhà tạm bợ này. Sau khi các con của mình lớn tuổi, đã qua đời gần hết, cụ mới đến khu đất hương hỏa này dựng nhà tạm để sống.

Hiện, cụ còn một người con gái. Tuy nhiên, người này cũng đã ngoài 70 tuổi nên già yếu, không thể chăm sóc cha. Ngoài ra, cụ không muốn phiền hà, vướng bận con gái nên quyết định sống một mình cùng 7 ngôi mộ.

W-cu-ong-4.png
4 ngôi mộ chiếm trọn không gian căn nhà tạm.

Cụ Sự gọi căn nhà tạm có 4 vách và mái đều được che chắn bằng tôn, bọc kín 4 ngôi mộ là nhà mồ. Cụ đến sống trong nhà mồ để nhang khói, quét tước những ngôi mộ, thờ phụng người đã khuất.

Sống một mình, cụ sự gần như tự làm mọi thứ mỗi ngày. Dù đã ngoài 100 tuổi, cụ vẫn khỏe mạnh. Ngoài việc bị lãng tai, cụ gần như không gặp bất kỳ vấn đề nào về sức khỏe.

Hàng ngày, cụ vẫn có thể tự nấu cơm, giặt đồ, quét dọn nhà mồ cũng như lau chùi các mộ phần. Duy chỉ có việc đi chợ, mua thực phẩm và một số loại thuốc cơ bản là cụ phải nhờ con cháu, người dân xung quanh giúp đỡ.

Xây sẵn mộ phần cho mình

Cụ nói: “Tôi thích sống ở đây vì rất yên tĩnh. Mỗi ngày, sáng dậy, tôi quét tước, lau chùi mấy ngôi mộ rồi nấu cơm ăn. Thích ăn gì thì nấu đó. Thức ăn, con cháu xung quanh mua giúp, chế biến sẵn rồi treo trong nhà cho tôi.

Tôi nấu một lần ăn được cả ngày. Tối, trước khi đi ngủ, tôi nhang khói đầy đủ cho bố mẹ, anh, vợ và các con rồi mới lên giường”.

W-cu-ong-2.jpg
Hàng ngày, Cụ sự đều quét tước nhà mồ, lau chùi sạch sẽ cho những mộ phần bên trong. 

Sống giữa những mộ phần suốt nhiều năm nhưng cụ Sự không hề thấy bất tiện. Thậm chí, cụ cảm thấy cách sống của mình rất thoải mái, hữu ích. Bởi, cụ có thể thờ phụng, chăm lo cho mộ phần của những người thân đã khuất của mình.

Cụ cũng không tin vào chuyện tâm linh hay tỏ ra sợ hãi khi sống chung với những ngôi mộ. Ngược lại, cụ tin rằng nếu có thế giới vô hình, những người thân đã khuất của cụ sẽ phù hộ, che chở cho mình.

Thế nên, cụ không có ý định rời khỏi nhà mồ và cuộc sống kỳ lạ trong mắt nhiều người của mình. Đặc biệt, cụ còn có ý định sẽ nằm lại ở đây và đã chuẩn bị trước cho ngày mình nhắm mắt xuôi tay.

Cụ chia sẻ: “Tôi đã ngoài trăm tuổi. Người ta có cháu cố đã là quý, tôi có cả cháu sơ rồi. Tôi cũng đã trải qua đắng cay, ngọt bùi của đời người nên không có gì hối tiếc nữa.

Tôi dự tính sẽ nằm lại ở đây nên cách đây mấy năm đã thuê người xây sẵn mộ phần cho mình. Đến khi tôi nhắm mắt xuôi tay, con cháu cứ theo lời dặn, để tôi nằm xuống ngôi mộ xây sẵn bên cạnh mộ phần vợ tôi. Được như thế là tôi mãn nguyện”.

W-cu-ong-1.jpg
Cụ Sự yêu cuộc sống kỳ lạ của mình và cảm thấy không có gì bất tiện, đáng sợ.

Những chuẩn bị trên cùng tinh thần lạc quan, cụ tận hưởng những năm tháng cuối đời của mình trong bình yên, nhẹ nhõm. Hàng ngày, ngoài thời gian chăm sóc nhà mồ, mộ phần, cụ trồng hoa màu, nuôi gà hoặc ngồi uống trà, nghe chim hót giết thời gian.

Mỗi tháng, cụ Sự được nhận trợ cấp của Nhà nước. Số tiền trợ cấp này đủ để cụ trang trải chi phí điện nước, mua thức ăn.

Thương cụ già trăm tuổi neo đơn, người dân xung quanh, con cháu cụ cũng thường xuyên đến thăm, chung tay hỗ trợ. Thế nên dẫu sống một mình, cụ chưa bao giờ cảm thấy cô đơn.

Cụ bà 86 tuổi sống trong căn nhà gần 10m2, cạnh giường có ngôi mộ màu vàng

Cụ bà 86 tuổi sống trong căn nhà gần 10m2, cạnh giường có ngôi mộ màu vàng

Sa cơ, gia đình cụ bà Lê Thị Sang chọn khu nghĩa địa, đóng cọc, quây tôn làm nơi tá túc. Gần nửa đời người gắn bó, chăm sóc, cụ xem ngôi mộ giữa gian nhà như mộ người thân đã mất của mình." alt="Cụ ông 101 tuổi ở Long An dựng nhà mồ, sống một mình cùng 7 ngôi mộ" width="90" height="59"/>

Cụ ông 101 tuổi ở Long An dựng nhà mồ, sống một mình cùng 7 ngôi mộ

DSC00333.jpg
"Dấu thiêng" sẽ được trưng bày tại Hoàng thành Thăng Long từ ngày 5-15/10/2024.

Chủ đề Khởimở đầu triển lãm với 14 bức tranh sơn mài tập trung vào thể loại tĩnh vật. Chu Nhật Quang không chỉ tìm cách tái hiện các vật dụng quen thuộc trong cuộc sống hàng ngày, phản ánh ký ức sâu sắc của anh khi học làm gốm mà còn là sự chiêm nghiệm về những giá trị thẩm mỹ giản dị nhưng đầy ý nghĩa.

Chủ đề Cộigồm 17 bức tranh, đưa người xem vào hành trình sâu xa khám phá văn hóa và di sản của dân tộc Việt Nam như Hoàng thành Thăng Long, Tháp Rùa, chùa Một Cột, chùa Thầy.... Với hình tượng mẹ Âu Cơ và nghệ thuật múa rối nước, họa sĩ gợi lên câu chuyện về nguồn gốc thiêng liêng, sự hy sinh thầm lặng của người nông dân đã nuôi dưỡng và giữ gìn văn hóa lâu đời. Những bức tranh cũng phô bày sự đối lập giữa truyền thống và hiện đại, như một lời nhắc nhở về nguy cơ mai một của nghệ thuật dân gian. 

DSC00597.jpg
Hoạ sĩ Chu Nhật Quang.

Chủ đề Linhvới 9 bức tranh, tiếp tục khơi gợi sự hoài niệm về văn hóa và di sản. Họa sĩ tái hiện cảnh sân khấu thủy đình xưa với những buổi diễn rối nước, ngôi chùa Thầy nổi tiếng... Từ hình ảnh nhà sư tu thiền đến hoa sen biểu tượng cho sự giác ngộ, mỗi tác phẩm mang đậm chất triết lý và tâm linh, phản ánh khát vọng tìm kiếm chân lý và hoàn thiện bản thân. Hoàng thành Thăng Long và Tháp Rùa cũng được khắc họa một cách sinh động, thể hiện sự trường tồn của văn hóa Việt Nam qua mọi thăng trầm lịch sử.

Chủ đề cuối cùng Nôi gồm 12 bức tranh, gợi ký ức về quê hương, đình làng và nghệ thuật rối nước - những biểu tượng văn hóa đặc trưng của cộng đồng nông dân Việt Nam. Các bức tranh về rối nước không chỉ tái hiện đời sống và tập quán của nền văn minh lúa nước, mà còn khắc họa rõ nét bản sắc văn hóa độc đáo của dân tộc. Qua những hình tượng như phượng hoàng, con cá hay những con rối sinh động, họa sĩ truyền tải thông điệp về sự hòa hợp giữa con người với thiên nhiên và niềm hy vọng duy trì giá trị truyền thống quý báu qua nhiều thế hệ.

Trả lời câu hỏi của PV VietNamNet: Tranh sơn mài luôn được bày ở những nơi ánh sáng đầy đủ để đảm bảo cho công chúng thưởng thức một cách tốt nhất, giới thiệu các tác phẩm của mình ở không gian rộng lớn là Hoàng thành Thăng Long, hẳn anh có tính toán kỹ lưỡng?

Hoạ sĩ Chu Nhật Quang cho biết: "Tôi muốn thử nghiệm và chấp nhận thất bại nếu xảy ra. Với tinh thần đó, tôi vẽ bức tranh khổ rất lớn 5mx10m, nặng 500kg. Tác phẩm lớn như vậy mà trưng bày không gian trong nhà sẽ không thực sự hiệu quả. Vì thế tôi đã tính toán kỹ ánh sáng cho giới mộ điệu thưởng lãm tác phẩm một cách tốt nhất, chắc chắn mọi người sẽ xúc động".

DSC00311.jpg
Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam Nguyễn Quang Thiều.

Tại họp báo, Chủ tịch Hội Nhà văn Việt Nam Nguyễn Quang Thiều bày tỏ sự thán phục vì "Chu Nhật Quang đã chọn con đường nghệ thuật sơn mài trong hội hoạ hiện đại". 

“Nghệ thuật sơn mài là di sản lớn của dân tộc. Một nghệ sĩ sáng tạo nếu rời bỏ nguồn cội sẽ dễ rơi vào hoang mang, cô lập. Nhưng nếu nghệ sĩ đó 'giam cầm' trong cái gọi là truyền thống lại không có sự sáng tạo. Kế thừa và phát triển nghệ thuật từ gia đình, Chu Nhật Quang đã đóng góp vào sự đa dạng và phong phú của nghệ thuật sơn mài hiện đại, hòa quyện giữa truyền thống và đương đại. Các tác phẩm của anh mang đến cho khán giả những trải nghiệm thẩm mỹ đầy mới lạ và sâu sắc. Ý thức về cội nguồn làm tôi tôn trọng và đặt cược niềm tin vào Chu Nhật Quang", ông Thiều nhận xét. 

Từ góc nhìn của một người nghiên cứu lịch sử, ông Dương Trung Quốc cảm nhận được khát vọng đổi mới trong tranh sơn mài của Chu Nhật Quang.

"Những tác phẩm này dù còn mới mẻ, nhưng tôi tin với nhiệt huyết và sức sáng tạo, Chu Nhật Quang sẽ đưa sơn mài Việt Nam vươn xa hơn", ông Quốc khẳng định.

Một vài tác phẩm của hoạ sĩ Chu Nhật Quang:

tranh5.jpeg
tranh3.jpeg
tranh2.jpeg
tranh4.jpeg
tranh1.jpeg

Nghệ sĩ Chu Nhật Quang sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu truyền thống nghệ thuật. Ông nội của Chu Nhật Quang là Nghệ nhân nhân dân Chu Mạnh Chấn - người có niềm đam mê sâu sắc với việc khôi phục và bảo tồn di sản văn hóa của làng quê Bắc Bộ qua nghệ thuật sơn mài. Cha của anh, NSƯT Chu Lượng - nguyên Giám đốc Nhà hát Múa rối Thăng Long - đã góp phần không nhỏ vào việc gìn giữ và phát triển nền nghệ thuật đặc trưng của dân tộc.

Chu Nhật Quang tiếp nối truyền thống gia đình bằng việc phát triển tranh sơn mài - một hình thức nghệ thuật đòi hỏi sự tỉ mỉ, tinh xảo và tầm nhìn sáng tạo. Nguồn cảm hứng lớn nhất của anh luôn hướng về quê hương, mặc dù anh cũng có dịp tiếp xúc với văn hóa phương Tây trong suốt thời gian học tập và nghiên cứu ở nước ngoài.

" alt="Chu Nhật Quang trưng bày tác phẩm sơn mài nặng 500kg tại Hoàng thành Thăng Long" width="90" height="59"/>

Chu Nhật Quang trưng bày tác phẩm sơn mài nặng 500kg tại Hoàng thành Thăng Long

ngập 1.jpg
Người dân thôn Nam Hài, xã Nam Phương Tiến sống trong cảnh ngập lụt nhiều ngày qua.

Khóc ròng vì mất trắng đàn vịt, ao cá chỉ sau một đêm

Những ngày qua, chị Nguyễn Thị Phượng (sinh năm 1971, trú ở thôn Nam Hài, xã Nam Phương Tiến) phải tìm cách băng qua những con đường ngập lụt, sang thôn khác cắt cỏ về cho bò ăn. Chị ngồi nhờ chiếc xe kéo tự chế do đội xung kích của thôn lái băng qua cung đường ngập sâu, rồi đến đầu ngõ phải tự lội qua đoạn đường ngập đến lưng ống chân để ôm đống cỏ về nhà.

Chị bảo: “Ngập lụt thế này, người khổ, vật nuôi cũng khổ. Vất vả mấy cũng phải cố kiếm thức ăn cho chúng”.

Chị Phượng là mẹ đơn thân sống ở xóm Trong, thôn Nam Hài. Chồng chị mất nhiều năm trước, con trai chị vừa bước sang tuổi 14. Mẹ con chị vốn sống trong căn nhà tạm ở ngoài đồng, mưu sinh bằng nghề làm ruộng và chăn nuôi. 

ngap 2 3043.jpg
Chị Phượng mếu máo kể về thiệt hại của gia đình do ngập lụt.

10 ngày qua, kể từ khi nước lũ dâng cao, chị phải đưa con về sống nhờ nhà mẹ chồng. 

Nói về những thiệt hại do ngập lụt, chị Phượng trào nước mắt: “Hôm ấy nước dâng cao bất ngờ, nhà tôi ngập tới nóc. Tôi mất trắng ao cá chỉ sau một đêm, đàn vịt cũng tan tác, không kịp sơ tán con nào”.

Chị Phượng chỉ kịp nhờ anh em trong thôn đem công nông đến chở giúp một con bò và một con lợn nái sắp đẻ về căn nhà bỏ trống ở xóm Trong. 

“Sốc vác về đến nơi, con lợn nái của tôi cũng đẻ non, chết mất 3 con lợn con. Tôi xót của mà bất lực”, chị Phượng khóc kể lại.

Cách đây không lâu, chị Phượng được cháu gái tặng cho chiếc điều hòa cũ, lắp ở phòng ngủ trong căn nhà tạm. Nước dâng cao gần đến nóc nhà, chiếc điều hòa cũng hỏng hoàn toàn.

ngập 3.jpg
Chị Phượng chỉ kịp sơ tán bò và lợn về căn nhà bỏ trống. 

Con trai chị Phượng thấy mẹ trầm ngâm, hỏi: “Sao mẹ suy tư mãi vậy?”. Chị Phượng ôm con khóc: “Nhà ta mất hết rồi, còn gì nữa đâu con”.

Chị ước tính, trận ngập lụt lần này, nhà chị thiệt hại khoảng 50 triệu đồng.

ngập 4.jpg
Ông Hai Dũng suy tư sống trong căn nhà ngập nặng.

Ông Hai Dũng (sinh năm 1960, trú ở thôn Nam Hài, xã Nam Phương Tiến) là một trong số ít người dân ở vùng ngập sâu cố bám trụ lại nhà. 

Vợ ông Dũng đã mất nhiều năm. Ông hiện sống cùng vợ chồng con trai cả và 3 người cháu trong khu đất rộng rãi.

Nước sông Bùi tràn về, nhà ông ngập nặng. Ông Dũng kể, nhiều ngày trước, nước ngập đến trước cửa nhà ông, ngang ngực một người trưởng thành.

Con trai, con dâu và 3 người cháu của ông Dũng di tản đến nhà người quen, một mình ông bám trụ lại nhà. Căn nhà nhỏ chất đầy bao tải thóc, đồ gia dụng, chỉ chừa lại một lối đi.

ngập 5.jpg
Ông cố bám trụ lại căn nhà ngập để trông coi thóc. 

Ông khéo léo kê vài tấm gỗ cao làm chỗ ở cho chó và gà. Trong nhà, ông cũng phải kê một tấm gỗ dài từ giường đến bậu cửa làm đường đi lại. Những ngày qua, ông chỉ loanh quanh ở hai địa điểm là trên giường và trên chiếc bàn kê sát cửa.

“Nay nước đã rút bớt rồi mà vẫn ngập lưng nhà vệ sinh. Những lúc cần đi vệ sinh, tôi phải sang hàng xóm nhờ. Chỉ có mình tôi ở nhà nên ăn uống đơn giản, có mỳ tôm cứu trợ của xã, ngày 3 lần pha mỳ tôm ăn là xong”, ông Dũng chia sẻ.

Thời điểm ngập sâu, thôn cắt điện để đảm bảo an toàn cho người dân, ông Dũng phải thắp nến, bật đèn pin. Trời oi bức lại thiếu điện, cuộc sống của ông bất tiện đủ đường.

ngập 6.jpg
Ông Dũng sắp xếp nơi ở tạm cho chó và đàn gà

Sau này, ông phải ký cam kết tự chịu trách nhiệm với an toàn của bản thân để được thôn cấp điện.

“Khổ thì có khổ nhưng gia đình tôi được chính quyền xã giúp đỡ nhiều. Hôm nước mới dâng, bộ đội kịp thời đến nhà tôi giúp cất đồ đạc nên không thiệt hại nhiều”, ông Dũng lạc quan chia sẻ.

14 người sống chung trong căn nhà nhỏ

Nhà chị Trương Thị Cúc (sinh năm 1994) là một trong số ít hộ dân ở thôn Nam Hài, xã Nam Phương Tiến không bị ngập sâu. Thế nên, suốt những ngày qua, căn nhà nhỏ của chị là điểm trú chân của 14 người.

“Nhà anh trai chồng tôi ngập gần đến nóc nhà nên vợ chồng, con cái tổng cộng 8 người phải di tản sang nhà tôi. Nhà tôi có ông bà, vợ chồng tôi và 2 đứa con nữa là 6 người. Tròn 14 người cùng chung sống ở nhà tôi những ngày qua”, chị Cúc chia sẻ.

ngập 7.jpg
Một vài gia đình bị ngập hết lối ra vào.

14 người sinh hoạt trong căn nhà nhỏ có nhiều tình huống bi hài. Chị Cúc kể, một tuần qua, mỗi bữa cơm nhà chị phải chia làm hai ca vì đông người. Nhà chị chỉ có một nhà tắm, một nhà vệ sinh nên mỗi khi có nhu cầu, mọi người phải chờ đợi nhau khá lâu. 

Mỗi sáng, chị Cúc phải đi nhờ xe kéo của đội xung kích thôn ra chợ mua đồ ăn. Bên cạnh đó, chị nhờ các anh chị sống ở thôn khác gửi đồ ăn đến để đảm bảo bữa ăn cho đại gia đình.

“Nhà có thêm 8 người đến ở thì dĩ nhiên sẽ chật chội hơn, sinh hoạt bất tiện hơn chút, ví dụ như khi ngủ sẽ phải trải chiếu ngủ khắp mấy gian nhà, thậm chí ngủ dưới nhà ngang. Thế nhưng, lúc này không giúp đỡ nhau thì lúc nào? Tôi thấy chuyện đó rất bình thường”, chị Cúc chia sẻ.

May mắn không bị cắt điện nên nhiều ngày qua, nhà chị Cúc luôn có người đến sạc nhờ pin điện thoại, đèn pin. Nghĩ cảnh họ phải thắp nến, bật đèn pin vào buổi tối oi bức, chị thấy thương cảm.

ngập 8.jpg
Chị Chắt kể về cuộc sống sinh hoạt của gia đình 11 người trong những ngày qua

Căn nhà cấp 4 hai gian của chị Nguyễn Thị Chắt (sinh năm 1975, thôn Nam Hài) cũng đang là nơi ở của 11 người, gồm 5 thành viên nhà chị, 4 thành viên gia đình em trai chồng và 2 thành viên nhà chị dâu.

Từ ngày 24/7 đến nay, 11 thành viên trong gia đình chị “liệu cơm gắp mắm”, có gì ăn nấy. Chị kể, 2 ngày trước đây, chị được thôn trợ cấp mỳ tôm, nước mắm, bột canh và 1kg thịt lợn. Cùng với cá chồng chị đi bắt được vào ban đêm, bữa ăn của các thành viên cũng được cải thiện.

“Trong lúc khó khăn, chẳng ai đòi hỏi cao. Gạo thì nhà tôi có sẵn, rau thì được chị em ngoài kia gửi vào, thức ăn thì có gì ăn nấy. Anh chị em đoàn kết, vui vẻ với nhau”, chị Chắt lạc quan kể.

Mỗi bữa ăn, nhà chị phải trải 2 chiếc chiếu ra giữa sân. Khi ngủ, trẻ con được ưu tiên ngủ trên giường, người lớn trải chiếu nằm dưới đất. Cảnh oi bức, ngột ngạt là không tránh khỏi nhưng các thành viên trong gia đình chị không hề than vãn.

“Mấy nay nước rút bớt, ăn uống xong là mọi người về nhà dọn dẹp, thu xếp nhà cửa, đến tối mới sang nhà tôi ngủ nhờ”, chị Chắt chia sẻ. 

Ảnh: Thanh Minh, Tú Linh

Sông Bùi mênh mông nước, bộ đội chạy đua giúp dân Hà Nội chống lũNước sông Bùi dâng cao, tràn qua đê khiến hàng trăm hộ gia đình phải sơ tán. Lực lượng bộ đội đóng quân trên địa bàn đã được huy động để hỗ trợ người dân Chương Mỹ chống lũ." alt="Lão nông Hà Nội bám trụ cả tuần trong căn nhà ngập sâu giữ bao thóc, con gà" width="90" height="59"/>

Lão nông Hà Nội bám trụ cả tuần trong căn nhà ngập sâu giữ bao thóc, con gà