- Bà Nguyễn Thị Kim Phụng, Vụ trưởng Vụ Giáo dục Đại học (Bộ GD- ĐT) khẳng định cần sửa ngay Luật Giáo dục Đại học sau trường hợp giáo sư Trương Nguyện Thành về Mỹ do không đủ chuẩn làm hiệu trưởng ở Việt Nam.Thưa bà, câu chuyện giáo sư Trương Nguyện Thành không đủ tiêu chuẩn làm hiệu trưởng ĐH Hoa Sen nên trở lại Mỹ làm việc. Dư luận cho rằng chưa được xử lý một cách linh hoạt dẫn đến sự ra đi của một trí thức tài năng. Quan điểm của Bộ GD-ĐT như thế nào?
Bà Nguyễn Thị Kim Phụng: Trước hết, chúng ta cũng phải thống nhất về quan điểm: hiệu trưởng và giáo sư (GS) là 2 chức danh rất khác nhau, vì vậy, tiêu chuẩn cũng khác nhau.
Tôi không muốn nói đến 1 trường hợp cụ thể, nhưng nếu có 1 GS giỏi nào đó mà không đủ tiêu chuẩn làm hiệu trưởng cũng không phải vấn đề gây ngạc nhiên hoặc tranh cãi, bởi vì tiêu chuẩn khác nhau.
|
TS Nguyễn Thị Kim Phụng |
Trên thực tế, có nhiều GS tích lũy kinh nghiệm quản lý và trở thành hiệu trưởng, nhưng rất nhiều GS không bao giờ trở thành hiệu trưởng. Cũng không vì trường hợp đặc biệt của GS Thành để nói rằng chính sách thu hút nhân tài của nhà nước là không thành công, bởi vì hiện nay nhà nước và các cơ sở đang mở rộng cửa để chào đón đội ngũ tri thức này và quá trình hợp tác vẫn vẫn rất hiệu quả.
Những điểm ngẽn, rào cản, nút thắt vẫn được các cơ quan có thẩm quyền khai thông trên cơ sở tôn trọng pháp luật và cùng xây dựng cơ chế hợp tác hiệu quả. Vì vậy chúng ta cũng nên nhìn trên bình diện rộng hơn là đội ngũ trí thức Việt kiều vẫn ngày càng đóng góp to lớn cho đất nước.
Trường hợp của GS Thành, chúng ta cũng đã biết lý do, quy định của Luật hiện hành là như vậy và khi Luật hiện hành đang có hiệu lực thì các tổ chức, cá nhân đều phải tuân thủ.
Tuy nhiên, chúng ta cũng biết, luật pháp cũng có tính lịch sử, có quy định phù hợp với giai đoạn này nhưng lại không phù hợp với giai đoạn khác, vì vậy sau một giai đoạn các quy định của luật cũng thường được sửa đổi, bổ sung cho phù hợp; tiêu chuẩn hiệu trưởng cũng đang là một quy định như vậy.
Bản thân tôi cũng đồng ý với ý kiến các bên chưa xử lý vấn đề này một cách linh hoạt. Nếu Trường ĐH Hoa Sen và ứng viên hiệu trưởng thực sự quyết tâm cao thì vẫn có thể có cách giải quyết là vẫn đạt được sự hợp tác, vẫn đúng luật và không nhất thiết phải bổ nhiệm chức danh hiệu trưởng, ngay thời điểm điều đó còn đang trái với luật, hoặc đến mức phải chấm dứt hợp tác.
Ví dụ, có thể bổ nhiệm với chức danh là Phó Hiệu trưởng phụ trách để chờ tới lúc Luật thay đổi phù hợp thì có thể bổ nhiệm hiệu trưởng. Với lộ trình sửa Luật Giáo dục Đại học hiện nay, nếu được Quốc hội thông qua vào tháng 11 năm nay, thì GS Thành có thể chỉ phải đợi 1 năm, tới 2019 là Luật Giáo dục Đại học sửa đổi bổ sung đã có hiệu lực.
Ngoài quy định chung, liệu có nên xem xét riêng cho những trường hợp đặc biệt để tránh bỏ sót người tài, được tín nhiệm và cũng có kinh nghiệm quản lý nhưng vẫn còn những điểm chưa đủ "khớp" hết với quy định chung?
Ở thời điểm năm 2012, Luật Giáo dục Đại học quy định về điều kiện tham gia quản lý cấp khoa, phòng của cơ sở giáo dục đại học ít nhất 5 năm là quy định mang tính định lượng rõ ràng về điều kiện này nhưng chính nó bó hẹp nguồn ứng viên hiệu trưởng. Những quy định như vậy là một trong các lý do cần phải sửa đổi bổ sung ngay Luật Giáo dục Đại học.
Hiện nay, thẩm quyền công nhận hiệu trưởng của các trường đại học tư thục thuộc chủ tịchUBND cấp tỉnh, thành phố. Tuy nhiên, khi Luật đang có hiệu lực thì từ Bộ GD-ĐT đến các cá nhân, tổ chức đều phải tuân thủ, thực thi.
Hiện nay,Ban soạn thảo đang khẩn trương thực hiện các quy trình để trình Dự thảo Luật ra trước Quốc hội theo đúng tiến độ, nhằm tháo gỡ ngay những "điểm nghẽn, nút thắt" nhất của Luật hiện hành như đã xảy ra trên thực tế.
Có ý kiến cho rằng quy định 5 năm quản lý cấp khoa/phòng chỉ nên áp dụng với trường công. Nếu áp với trường tư sẽ đi ngược lại xu thế tư chủ đại học, nhất là ở các trường tư thục hoàn toàn hoạt động bằng vốn của cổ đông như ĐH Hoa Sen?
Tôi đồng ý quy định về tiêu chuẩn hiệu trưởng cần chỉnh sửa cho phù hợp hơn trong giai đoạn sắp tới. Nhưng cũng không hẳn đồng ý về việc phân biệt công tư đối với chất lượng nói chung và chuẩn hiệu trưởng nói riêng.
Khác với quản trị, quản lý nói chung, quản lý của một trường đại học công cũng như tư, có nghĩa là quản lý tạo ra môi trường học thuật, học tập nghiên cứu để các GS, các trí thức, học viên nghiên cứu sinh, học viên làm việc hiệu quả nhất. Vì vậy không cần thiết phải phân biệt trường công, trường tư. Tất cả hiệu trưởng đều phải đảm bảo tính chuyên nghiệp trong quản lý giáo dục đại học và vì vậy tiêu chuẩn này cũng là cần thiết để áp dụng chung cho cả hệ thống.Thực tế hiện nay không phân biệt các chuẩn chất lượng giữa ĐH công và tư thục, có khác nhau chỉ là khác về quy trình, thẩm định.
Tại sao hiệu trưởng cần có kinh nghiệm quản lý?
Từ thực tế hiện nay, nên tiếp cận tiêu chuẩn này theo hướng có kinh nghiệm quản lý giáo dục đại học nói chung chứ không nhất thiết phải là “kinh nghiệm quản lý trong các cơ sở giáo dục đại học ở Việt Nam” như một số thông tin đã đưa.
Bởi vì, khác với quản trị, quản lý nói chung, đặc thù công việc quản lý của hiệu trưởng trường đại học là quản lý và tạo môi trường làm việc mang tính học thuật cho các nhàkhoa học là các giáo sư, phó giáo sư, tiến sĩ và các sinh viên, học viên cao học, nghiên cứu sinh trong đào tạo, nghiên cứu và phục vụ cộng đồng.
Vì vậy, kinh nghiệm quản lý giáo dục đại học là một trong các điều kiện cần, nhưng không phải là điều kiện duy nhất hay điều kiện đủ.
Trước khi làm hiệu trưởng, hầu hết các nước, các trường đều có quy định có kinh nghiệm về quản lý giáo dục đại học. Chúng tôi cho rằng, trong điều kiện tự chủ đại học, các tiêu chuẩn chất lượng tối thiểu cần áp dụng thống nhất để tạo mặt bằng chất lượng chung trong toàn hệ thống.
Thời gian 5 năm để tích lũy kinh nghiệm quản lý mới được làm hiệu trưởng, theo bà có hợp lý và hiệu quả không?
Thực sự, chọn 1 con số cũng chỉ mang tính ước lệ. Rất khó để giải thích rằng 5 năm là phù hợp mà 4 năm lại không phù hợp.
Tuy nhiên Luật hiện hành chọn 5 năm vì đó là 1 nhiệm kỳ quản lý.
Thời gian không phải điều kiện duy nhất, cũng không phải là thước đo duy nhất với kinh nghiệm. Có người tích lũy kinh nghiệm nhanh, có người lâu hơn. Vì vậy, yếu tố thời gian phải kết hợp với các yếu tố khác nữa.
Qua chuyện GS Thành, dường như quy định hiệu trưởng không còn phù hợp với thực tế? Bộ đang sửa đổi bổ sung Luật Giáo dục Đại học, quy định này được rà soát, sửa đổi, bổ sung thế nào, thưa bà?
Quy định chuẩn hiệu trưởng trước hết để tạo ra mặt bằng chất lượng chung đối với chức danh quan trọng này và chuẩn đó là căn cứ để lựa chọn, đào tạo bồi dưỡng đạt chuẩn hiệu trưởng trước khi bổ nhiệm và đó cũng là căn cứ để lựa chọn hiệu trưởng tốt nhất trong các ứng viên đạt chuẩn.
Xét đến cùng thì chúng tôi cho rằng, đó là điều kiện để tạo ra tính chuyên nghiệp hóa trong công tác quản lý, quản trị đại học, để đạt được chất lượng, hiệu quả cao nhất. Những chuẩn này đến giai đoạn mới cần phải sửa đổi cho phù hợp hơn.
Hiện nay, Luật Giáo dục Đại học đang được sửa đổi theo hướng là mở rộng diện ứng viên hiệu trưởng để lựa chọn và kết hợp chuẩn có tính định lượng và chuẩn có tính định tính để đảm bảo mặt bằng chung, nhưng cũng đảm bảo quyền tự chủ cho các trường, thông qua trao quyền này cho Hội đồng trường hay Hội đồng quản trị để quyết định nhân sự hiệu trưởng.
Dự thảo hiện nay cũng đã bỏ thủ tục là hiệu trưởng trường ĐH tư thục thì phải được Chủ tịch UBND cấp tỉnh công nhận, mà trực tiếp là Hiệu trưởng các cơ sở giáo dục ĐH tư thục do Hội đồng quản trị trực tiếp quyết định. Tốt hơn ở chỗ mở rộng diện lựa chọn thì sẽ chọn được người tốt hơn và giảm thủ tục hành chính thì quyền tự chủ của nhà trường sẽ ở mức cao hơn.
Trong khối tư thục, gọi là đi thuê, hợp đồng hiệu trưởng, còn trong khối công lập cũng có thể là hợp đồng ở các trường tự chủ, hoặc Hội đồng trường quyết định và cơ quan có thẩm quyền công nhận. Khác nhau ở chỗ đó, nhưng chuẩn chất lượng không khác nhau. Hội đồng trường/hội đồng quản trị mới là người phải giải trình một cách thuyết phục với nhà trường, với cổ đông và các bên liên quan về sự lựa chọn hiệu trưởng của họ, vì sự phát triển của nhà trường.
Có ý kiến nói rằng Luật làm sao phải thu hút được hiền tài mới là Luật?
Hiền tài là nguyên khí quốc gia, đánh giá về hiền tài như thế nào cần đặt trên mặt bằng chung của cả hệ thống. Nếu không quy định mặt bằng chung thì lại phụ thuộc vào đánh giá chủ quan của người có thẩm quyền.
Chúng ta đã nói, luật hiện hành đang cần sửa đổi và đang được rà soát để sửa đổi bổ sung. Kỳ họp Quốc hội tới đây, Chính phủ đã trình dự luật ra Quốc hội. Quy định nào cũng có mặt trái và quan trọng là cơ quan quản lý phải có phương án phòng ngừa rủi ro các mặt trái của quy định này.
Ví dụ, với quy định thiên về định lượng, như ta nói là 5 năm cương vị quản lý cấp phòng chẳng hạn, định lượng này dễ hình dung, dễ áp dụng, tạo ra mặt bằng chung, nhưng cũng dễ bị coi là cứng nhắc, không linh hoạt trong những trường hợp cụ thể.
Và thông thường quy định định lượng tuổi thọ không cao, cần sửa đổi bổ sung nhanh hơn. Các quy định có tính chất định tính, cụ thể là trong Luật Giáo dục Đại học 2012 chỉ quy định năng lực quản lý, quản trị,… sẽ khiến các quy định đó dễ áp dụng trên thực tế, nhưng cũng dễ xảy ra khả năng bị vận dụng tùy tiện do phụ thuộc vào đánh giá chủ quan của người có thẩm quyền, không tạo ra mặt bằng chất lượng chung cho cả hệ thống.
Vì vậy, khi sửa luật, chúng tôi phải kết hợp cả tiêu chuẩn có tính định tính và có tính định lượng, để đảm bảo mặt bằng chung nhưng cũng tạo ra sự tự chủ cho người có thẩm quyền, để linh hoạt trong từng trường hợp nhất định.
Cơ quan có thẩm quyền sẽ chỉ phê duyệt nhân sự do Hội đồng trường đề xuất. Nhân sự hiệu trưởng của trường công thì do Hội đồng trường quyết định và trình cơ quan có thẩm quyền công nhận. Nhân sự hiệu trưởng của trường tư thì do Hội đồng quản trị quyết định. Nội dung này trong dự thảo, theo bà có tác động như thế nào đến việc nâng cao năng lực quản trị đại học nói riêng, đẩy mạnh tự chủ đại học nói chung?
Bà Nguyễn Thị Kim Phụng: Quy định này chúng tôi cho rằng sẽ nâng cao năng lực quản trị giáo dục đại học thông qua quy định về thành phần, quy định về trách nhiệm của Hội đồng trường và Hội đồng quản trị.
Những thiết chế này được tự chủ quyết định về định hướng phát triển của nhà trường, qua đó trao quyền tự chủ cho nhà trường, tiến tới cơ chế giảm dần và xóa bỏ cơ chế bộ chủ quản để thực hiện chủ trương tự chủ đại học ngày càng sâu rộng hơn.
Hội đồng trường sẽ thực sự là cơ quan quyền lực hướng tới mục đích nâng cao chất lượng đào tạo và phục vụ cộng đồng tốt hơn. Khi phân định quyền hạn như vậy sẽ giúp cho cơ quan quản lý nhà nước làm việc 1 cách chuyên nghiệp hơn.
Tức là tập trung vào chức năng chính là xây dựng chính sách, tổ chức thực hiện, đề ra các chiến lược phát triển hệ thống, quy định các chuẩn chất lượng, thanh tra, kiểm tra và xử lý vi phạm. Như vậy các vai sẽ đúng hơn.
Hoàng Thanh (Ghi)
" alt=""/>Vụ GS Thành 'trượt' hiệu trưởng: Cần sửa ngay Luật Giáo dục Đại học
|
Phụ nữ lớn tuổi, người vô gia cư hoặc bất cứ người nào có vẻ ngoài khó khăn thường là đối tượng bị TikToker lợi dụng để câu view. Ảnh: PA. |
Kênh TikTok Nờ Ô NÔ đang bị cộng đồng mạng chỉ trích vì thái độ ứng xử với những người già, neo đơn trong series "Một ngày tử tế". Người này sử dụng những ngôn từ thiếu tôn trọng, gây phản cảm và ngụy biện đó là trò đùa, bên cạnh việc mua đồ ăn cho những người lớn tuổi trong clip.
Trên thực tế, đây không phải là trường hợp hiếm hoi trên TikTok lợi dụng hình ảnh của những người khó khăn, với hành động giúp đỡ họ nhưng ẩn chứa phía sau lại là thái độ xúc phạm, khinh bỉ họ. Nhiều người cho biết họ từng là nạn nhân của những video “giả nhân giả nghĩa” tương tự và tỏ ra bức xúc khi mình bị lộ thông tin cá nhân trên mạng vì những TikToker này.
Biến tướng nội dung
Hồi tháng 7, Harrison Pawluk (22 tuổi) đã bắt gặp một người phụ nữ trung niên ngồi một mình giữa quầy ăn uống của trung tâm thương mại. TikToker này tiến lại gần, không nói gì mà chỉ đặt hoa lên tay bà ấy rồi xách túi rời đi. Người phụ nữ đã rất bất ngờ và chực khóc vì xúc động.
Hóa ra hành động của anh đều được quay phim lại và đăng lên TikTok với tiêu đề “Mong rằng bà ấy sẽ cảm thấy tốt hơn”. Chạy theo trào lưu "random acts of kindness" (tạm dịch: việc tốt ngẫu nhiên), video này nhanh chóng lên xu hướng và nhận được 57 triệu lượt xem chỉ trong một tuần. Bên dưới phần bình luận, nhiều người bày tỏ rất cảm động vì hành động của Pawluk, nói rằng “tôi không kiềm được nước mắt khi bà ấy khóc”, “cảnh tượng này thật đẹp”...
|
Maree chỉ trích nam TikToker tặng hoa cho bà chỉ để quay clip đăng lên mạng, kiếm tiền. |
Tuy nhiên, là người phụ nữ trong video, Maree (sống tại Australia) lại không nghĩ thế. Bà cảm thấy khó chịu khuôn mặt mình xuất hiện khắp mạng xã hội vì video của Harrison Pawluk. Bà gọi hành vi của TikToker là “mất nhân tính” và chỉ để “câu view”.
“Cậu ta đã phá hủy khoảng thời gian yên tĩnh của tôi, quay phim và đăng tải đoạn video mà không được tôi cho phép. Cậu ta còn biến tướng nội dung và tôi nghĩ là kiếm tiền từ nó”, bà nói vớiABC.
Bà cho biết ngay sau đó đã nhìn thấy một nhóm người ở gần, dường như đang hướng điện thoại tới mình. Khi Maree hỏi có phải họ đang quay phim mình không, họ trả lời là không. Maree sau đó nói nhóm bạn trẻ có thể cầm hoa về, vì bà nghĩ bó hoa sẽ đem lại phiền toái khi bà đi tàu điện về nhà.
Đến tối hôm đó, khi thấy mặt mình trên video TikTok, Maree cũng không nghĩ nhiều, vì bà cho rằng chẳng có ai xem mấy clip kiểu vậy. Thực tế là bà đã trở thành nhân vật trong một clip lan truyền rất nhanh mà bản thân không hề muốn.
Không lâu sau, bà nhận được một bài báo với tiêu đề "người phụ nữ già với câu chuyện rất xúc động", cùng khoảnh khắc mà bà trông như sắp khóc.
"Ban đầu tôi nghĩ nó chỉ như trò đùa, nhưng khi đọc bài báo thì tôi thấy mình bị mất quyền làm người", Maree mạnh mẽ chỉ trích những hành động lợi dụng hình ảnh của bà.
Bà nhấn mạnh việc nội dung video không phản ánh đúng những gì diễn ra. Pawluk chỉ nhờ bà giữ giùm bó hoa rồi bỏ đi chứ không hề tặng bà như tiêu đề video hay các bài viết sau đó.
"Cậu ta không nói là tặng tôi. Nếu nói từ đầu, tôi đã cảm ơn rồi, nhưng tôi không có cơ hội làm điều đó", Maree nói thẳng.
Không thể phản kháng
Nhưng Maree dường như không thể phản kháng lại vì không có luật pháp cụ thể nào cấm các TikToker tự ý ghi hình người lạ trừ nội dung mang ý báng bổ hoặc phục vụ cho mục đích quảng cáo. “Rất khó để kiện người khác vì xâm hại quyền riêng tư trong những trường hợp thế này”, Barbara McDonald, Giáo sư tại University of Sydney Law School, cho biết.
Sau sự cố với bà Maree, Pawluk đã gửi lời xin lỗi nhưng đồng thời khẳng định rằng anh vẫn sẽ tiếp tục làm hành động “ý nghĩa này”. “Chỉ cần 1% số người xem được truyền cảm hứng từ video của tôi và tiếp tục làm điều tốt cho người khác thì tôi đã thực hiện việc có ý nghĩa cho thế giới”.
The Conversation cho rằng đây chỉ là lời biện hộ của Harrison Pawluk khi toàn bộ nội dung đăng tải trên TikTok của anh đều nhằm mục đích kiếm tiền. Thoạt nhìn, trào lưu “việc tốt ngẫu nhiên” trông rất vô hại và chỉ có ý tốt nhưng có không ít những video tương tự Pawluck, bán lòng thương hại của người xem để trục lợi cá nhân trên TikTok.
|
Nhóm người yếu thế, vô gia cư thường được TikToker nhắm đến để "giúp đỡ", dù đôi khi họ không cần điều đó. Ảnh: Splash. |
Theo The Conversation, luật bảo vệ quyền riêng tư chỉ được áp dụng ở những trường hợp “có yêu cầu thích đáng về bảo mật”. Điều này có nghĩa là Maree có quyền kiện cáo nếu có người hack điện thoại, đánh cắp những bức ảnh riêng tư của bà nhưng sẽ không thể kiện nếu bị chụp ảnh trên phương tiện công cộng hay bất cứ địa điểm công khai nào khác.
Bên cạnh đó, luật pháp châu Âu và Anh vẫn còn mập mờ về quyền riêng tư của người bình thường khi họ bị quay, chụp ảnh lén, đồng thời cũng không có những quy định cụ thể để họ tránh bị phát tán hình ảnh trên các mạng xã hội.
Theo cây bút Sarah Harte của Irish Examiner, nếu Maree là người nổi tiếng, bà hoàn toàn có thể kiện TikToker Harrison Pawluk vì xâm phạm quyền riêng tư. Nhưng vì là người thường nên Maree và các trường hợp khác giống bà đều không thể phản kháng khi bị quay phim, chụp ảnh cho những nội dung kiếm tiền từ lòng thương hại này.
Nhóm người bị nhắm đến
Những người lớn tuổi, vô gia cư, người da màu hoặc phụ nữ thường sẽ là những đối tượng bị các TikToker này hướng vào. Họ được xem là nhóm người “thiếu nhân cách và danh tính xã hội”. Do đó, các TikToker thường bám vào điều này để làm “random act of kindness” (việc tốt ngẫu nhiên), thuyết phục người xem bằng hình tượng người nhân đạo. Nhưng trên thực tế, những hành động này đang đội lốt tư tưởng phân biệt giới tính và tuổi tác.
Virginia Trioli, phóng viên của ABC phỏng vấn bà Maree, nhận định những người lớn tuổi như bà chính là đối tượng hay bị các TikTok nhắm đến.
"Dưới góc nhìn của TikToker, họ có vẻ như không mấy hạnh phúc, là người vô gia cư, không đủ tiền để mua món đồ gì đó mà họ đang nhắm tới, và tôi cũng không hiểu sao những TikToker lại nghĩ ra những câu chuyện đó", Trioli chia sẻ.
|
Đầu năm nay, BBC cũng vạch trần đường dây tổ chức cho người nhập cư "ăn xin" trên TikTok, trong đó những người đứng giữa sẽ thu lợi nhuận hàng nghìn USD cho mỗi video. Ảnh: BBC. |
Theo The Conversation, những người phụ nữ đứng tuổi khi trở thành nạn nhân của trào lưu TikTok “random act of kindness” sẽ cảm thấy mình bị tước đoạt mọi danh tính, bị mọi người nhìn nhận là “một bà cô già cần sự thương hại”.
Trong trường hợp của TikToker Nờ Ô NÔ và Harrison Pawluk, họ đóng khung những người phụ nữ trong clip là những người đáng thương, cô độc và cần sự giúp đỡ. Đây chính là lối suy nghĩ phân biệt tuổi tác, giới tính rất độc hại.
Theo nghiên cứu của Hội đồng Nhân quyền Australia (Australian Human Rights Commission), 90% dân số cho rằng định kiến phân biệt tuổi tác là có thật. Ủy viên Kay Patterson hội đồng gọi lối tư duy này là “định kiến phân biệt ít được quan tâm và được xã hội mặc nhiên chấp nhận hơn cả phân biệt giới tính và phân biệt chủng tộc”.
(Theo Zing)
" alt=""/>Những người dễ bị TikToker lợi dụng để trục lợi