Hôm nay,đôitạiTâyNinhrủnhauđicướam lich Công an huyện Tân Biên, tỉnh Tây Ninh đang tạm giữ Nguyễn Văn Vĩ và Nguyễn Quang Đại (là anh em sinh đôi, cùng SN 2001, ngụ huyện Châu Thành, tỉnh Tây Ninh) để điều tra về hành vi "cướp tài sản".
Hai đối tượng là anh em sinh đôi thực hiện hành vi cướp tài sản
Theo điều tra, trưa ngày 15/7, Vĩ và Đại đi xe máy đến bến xe khách tỉnh Tây Ninh để thực hiện ý định cướp tài sản.
Tại đây, hai đối tượng xin danh thiếp của một hãng taxi rồi đến quán cà phê V.M (xã Đồng Khởi, huyện Châu Thành) uống nước và gửi xe máy.
Lúc này, các đối tượng gọi điện thoại yêu cầu một xe taxi đến quán, chở đến khu vực xã Tân Lập, huyện Tân Biên.
Tài xế Trương Trịnh Hoàng Xuân (SN 1968, ngụ Tây Ninh) chạy taxi đến để chở khách theo yêu cầu. Khi đến đoạn đường vắng, tài xế Xuân yêu cầu khách gọi người nhà ra đón thì hai đối tượng mượn điện thoại của tài xế để gọi người thân.
Tuy nhiên, khi tài xế vừa đưa điện thoại thì Vĩ lấy một sợi dây siết cổ tài xế từ phía sau. Đại dùng cây sắt đánh vào đầu khiến tài xế bất tỉnh.
Nghĩ tài xế đã chết, hai đối tượng cướp điện thoại và 900.000 đồng rồi bỏ trốn. Trên đường bỏ chạy, cả hai vứt lại tang vật gây án rồi tiếp tục chạy bộ xuyên rừng để ra quốc lộ, đón xe về nhà.
Trong lúc chờ xe, hai đối tượng đã bị công an vây bắt cùng tang vật là chiếc điện thoại, tiền mặt cướp của tài xế.
Tại cơ quan công an, hai đối tượng thừa nhận do thiếu tiền tiêu xài nên rủ nhau đi cướp tài sản. Ngoài thực hiện vụ cướp trên, 2 đối tượng còn thực hiện 8 vụ trộm cắp xe máy và một vụ lừa đảo chiếm đoạt tài sản ở Tây Ninh.
Tạm giữ nghi can cắt cổ tài xế, cướp taxi ở Hải Dương
Chiều 11/6, Công an tỉnh Hải Dương đã tạm giữ nghi can gây ra vụ giết người, cướp taxi gây xôn xao dư luận tại huyện Thanh Hà (Hải Dương).
Trong giới nghệ thuật, tôi không chơi thân với nhiều người đâu mà sống khá khép kín. Tôi không tham gia nhiều vào những buổi tụ tập, hẹn hò với đồng nghiệp. Tôi muốn dành nhiều thời gian cho gia đình, bạn bè và những người mình cảm thấy thân thiết hơn. Cuộc sống cứ đến diễn và chào mọi người ra về như vậy, đôi khi tôi cũng nghĩ đây là một bất lợi bởi bản thân không biết người khác nghĩ gì về mình để biết mà ứng xử cho khéo léo. Nhưng xét cho cùng, điều gì cũng có hai mặt thôi, việc hài lòng ở một điều gì đó phụ thuộc nhiều vào tiêu chí,mục đích sống của mình thôi. Tôi hài lòng với những gì mình đang có.
Sự nghiệp tôi từng có thời gian bị chững lại một thời gian trước khi có sự trở lại tạm nhận là được nhiều chú ý hơn mong đợi. Tuy nhiên trong quãng thời gian đó, tôi chưa từng có ý định muốn bỏ cuộc.
Ngày bé, tôi không có ước mơ làm nghệ thuật, làm ca sĩ hay diễn viên gì cả nên khi bước chân vào con đường này, những gì đạt được dù lớn dù nhỏ, tôi đều bất ngờ và trân trọng lắm. Sống trong nghề này, tôi không lấy ai ra làm mục tiêu để hơn thua với họ. Những gì tôi đang có là nhờ vào sự nỗ lực nghiêm túc tôi đặt vào mỗi dự án mình nhận lời thực hiện, kết hợp với những yếu tố may mắn khác. Chứ cạnh tranh, ganh đua nhau làm gì khi đó vốn không phải là bản tính của mình?
Vợ tôi muốn mẹ vào Nam chơi và nếu được sống trong Nam…
Nhưng quan hệ mẹ chồng nàng dâu lại là thứ khiến tôi phải lo nhất sau ngày cưới. Mẹ tôi mới hơn 50 tuổi, hay ốm đau. Mẹ rất hiền nhưng có tính hay nói nhiều.
Từ khi em về làm dâu, việc nhà mẹ vẫn làm giúp để tôi và em yên tâm đi làm. Em là cô giáo mầm non đang đi dạy hợp đồng. Đứng lớp cả ngày khiến em mệt mỏi, về nhà lại lo cơm nước, em ỉu xìu thấy rõ. Tôi thương em đến rửa bát không nỡ để em làm. Mẹ không nói gì, thỉnh thoảng còn làm hộ tôi.
Rồi em có bầu. Những ngày mang thai em đôi khi mè nheo làm nũng nhưng tôi luôn chiều theo ý em vì sợ tâm trạng vợ không tốt sẽ ảnh hưởng đến con. Đáng buồn là từ lúc có thai, em hay ca cẩm và than phiền về mẹ. Em bảo bà hay nói nhiều, khiến em buồn, khổ tâm. Rồi bà chê em nhỏ người, sợ sinh đẻ không tốt… khiến em tủi thân.
Tôi hỏi em là mẹ nói với ai thì em không trả lời, chỉ bảo lời đến tai em là thật. Tôi có góp ý với mẹ và bảo: "Có gì mẹ lựa lời xoa dịu vợ con để cô ấy đỡ tủi thân". Mẹ nhìn tôi như người ngoài hành tinh, cũng từ đó hai mẹ con có sự xa cách.
Mẹ không còn hay thủ thỉ tâm tình với tôi như trước, có gì cũng chẳng nói chẳng rằng. Mẹ ít ăn sáng với vợ chồng tôi, thay vào đó bà tự đi ăn ngoài. Vợ tôi than phiền, con dâu có bầu mà mẹ chồng chẳng vui. Cô ấy lại tủi thân, khóc lóc. Cô ấy muốn ra ở riêng, nhưng tôi làm gì có tiền để tìm một mái nhà khác?
Tâm trí tôi rối bời khi đứng giữa vợ và mẹ.
Chúng tôi thuê trọ cũng khó vì sắp có con, bao nhiêu khoản tiền phải lo, trong khi từ trước đến nay mẹ vẫn lo cho chúng tôi đầy đủ cả. Vợ bảo tôi nhu nhược, không có chí, khiến cô ấy thất vọng. Điều này khiến tôi suy nghĩ nhiều.
Mẹ tôi gần đây hay ốm vặt, ăn ít và hay nôn khan. Vợ bảo đưa mẹ đi khám xem có phải mẹ bị viêm gan hay không. Cô đọc báo thấy dấu hiệu bệnh của mẹ dễ bị viêm gan mà bệnh này “lây kinh khủng”, ảnh hưởng đến con.
Tôi thuyết phục mẹ đi khám bệnh nhưng mẹ không đồng ý. (Trước đến nay mẹ đều rất sợ đi bệnh viện, vừa sợ thuốc thang vừa sợ tốn tiền). Mẹ nói mẹ chẳng làm sao, chỉ mệt mỏi trong người. Vợ tôi thì khăng khăng nếu mẹ không đi khám chắc là bà muốn giấu bệnh. Đẻ con mà trong nhà có người mắc bệnh truyền nhiễm thì rất sợ. Cô ấy đòi về nhà mẹ đẻ một thời gian.
Tôi rất buồn, không muốn xa vợ vì yêu vợ vô cùng. Nhưng tôi cũng không thuyết phục được mẹ đi khám bệnh. Thời gian gần đây, cô ruột tôi trong miền Nam ngỏ lời đón mẹ vào miền Nam chơi, cảm ơn mẹ một thời đã hết lòng giúp đỡ cưu mang vợ chồng cô khi khốn khó.
Mẹ tôi thì không muốn đi xa, nhất là khi chúng tôi sắp đón con đầu lòng. Nhưng vợ tôi biết tin thì mừng lắm. Cô ấy cứ nhắc đi nhắc lại, bảo tôi thuyết phục mẹ vào Nam chơi và nếu được thì ở luôn trong ấy, khí hậu hài hòa, dễ chịu.
Mẹ tôi đôi lần vô tình nghe con dâu nói, tôi thấy mẹ buồn lắm. Gần đây mẹ càng ít nói, đi làm gì thì thôi, ở nhà là sang hàng xóm có khi tối mới về đi ngủ. Cả nhà có 3 người nhưng chẳng nói chuyện mấy khi.
Những lời của vợ cứ văng vẳng bên tai, tôi vừa muốn chăm sóc mẹ, làm mẹ đỡ buồn, vừa muốn chiều lòng vợ để cô ấy có một thai kì khỏe mạnh, trọn vẹn và sinh con được an toàn, mãn nguyện.
Nhưng thực sự, tôi kém ăn nói lại không hiểu tâm lý phụ nữ, tôi chẳng biết thuyết phục mẹ như thế nào. Nếu mẹ không muốn vào Nam, thì tôi cũng thực sự không biết làm gì cho vợ vui vẻ, an tâm. Tâm trí tôi rối bời khi đứng giữa vợ và mẹ.
Tích thứ hai, ngày Rằm tháng Giêng là ngày Tết Nguyên Tiêu. Thời xưa có một vị vua cứ đến ngày Rằm tháng Giêng là cho mời các Trạng Nguyên vào hầu triều và để nói chuyện đầu năm. Sau khi các quân vào hầu Triều, buổi trưa họ được vua thiết đãi yến tiệc.
Thiết đãi yến tiệc xong, buổi tối, vua và các trạng vào vườn Thượng Uyển để ngắm trăng và vịnh thơ. Các ông trạng sẽ thi nhau đọc thơ để cho vua nghe.
Từ đó, người ta coi ngày Rằm tháng Giêng là ngày Tết Nguyên Tiêu, là ngày Tết của các vị vua và trạng.
Thứ 3, ngày Tết Nguyên Tiêu là ngày rằm đầu tiên của tổ tiên, dòng họ trong năm mới. Do vậy, chúng ta cũng cần phải lễ tổ tiên trong gia đình.
Cách cúng Rằm tháng Giêng
Tại gia đình, nếu làm đầy đủ thì phải có 5 mâm (5 đĩa) ở 5 vị trí khác nhau. Một mâm cơm đặt trong nhà, 4 mâm còn lại đặt ở ngoài trời.
Mâm cơm đầu tiên đặt ở ban thờ gia tiên trong nhà. Mâm cơm thứ 2 đặt ở hướng Tây hoặc ban thờ Phật, mâm cơm thứ 3 quay về hướng Đông để thờ các vị vua và các vị Trạng để tưởng nhớ câu chuyện của các vị vua và trạng thời xưa.
Mâm cơm thứ 4 là mâm cơm đặt ở hướng Nam để thờ các vị thần tiên (Long thần thổ địa thổ công táo quân…). Mâm cơm thứ 5 là mâm cơm thờ thượng đế, thờ trời đất đặt ở hướng Bắc hoặc đặt ở giữa.
Tuy nhiên, việc làm mâm cúng không cần thiết phải cầu kỳ, mâm cao cỗ đầy.
"Việc làm mâm cúng không cần thiết phải cầu kỳ, mâm cao cỗ đầy". Ảnh: VietNamNet
“Bên cạnh nhang, đèn, mâm cúng gia tiên có thể cúng bằng bất cứ thứ gì mà gia đình có. Lễ Phật là cúng chay, gia đình không có điều kiện thì chỉ cần một chén nước, đĩa hoa quả nho nhỏ. Cúng thượng đế cũng chỉ cần một bát nước trắng (nếu gia đình không có điều kiện)...
Đây là nghi lễ thể hiện tấm lòng của gia chủ đối với thần tiên, với trời phật không cần thiết phải lễ linh đình mâm cao cỗ đầy”, GS Lương Ngọc Huỳnh nói.
Về việc cúng chè trôi nước trong ngày Rằm tháng Giêng, GS Lương Ngọc Huỳnh cho rằng đó chỉ là thói quen, và tập tục ở một số địa phương chứ không phải món ăn bắt buộc phải có trong mâm cỗ cúng của tất cả các gia đình.