Thế giới

Ai đứng sau chuỗi thời trang Lep' vừa tuyên bố sắp dừng hoạt động?

字号+ 作者:NEWS 来源:Thời sự 2025-01-16 05:33:07 我要评论(0)

Cách đây không lâu,đứngsauchuỗithờitrangLepxvừatuyênbốsắpdừnghoạtđộlich thi dau bóng da hom nay Nguylich thi dau bóng da hom naylich thi dau bóng da hom nay、、

Cách đây không lâu,đứngsauchuỗithờitrangLepxvừatuyênbốsắpdừnghoạtđộlich thi dau bóng da hom nay Nguyễn Ngọc Trâm - nữ sáng lập thương hiệu thời trang Lep' - bất ngờ đăng tải tâm thư thông báo hãng sẽ đóng cửa toàn bộ hệ thống vào ngày 30/11.

Cô cho hay bản thân đã không còn theo kịp sự thay đổi nhanh chóng của thị trường thời trang với muôn vàn phong cách và sản phẩm mới, vừa rẻ vừa đẹp. Ngoài ra, Ngọc Trâm cho biết quyết định dừng chuỗi thời trang cũng là một cơ hội nghỉ ngơi, để tìm lại bản thân mình, bắt đầu những hành trình mới của một người phụ nữ trưởng thành.

Sau thông báo này, trên mạng xã hội khoảng 1 triệu người theo dõi của hãng này công bố giảm giá sản phẩm, còn trang web chính thức của Lep' không thể vào được.

Thông tin trên truyền thông cho thấy thương hiệu thời trang này được sáng lập vào năm 2017. Về mặt pháp lý, chủ sở hữu thương hiệu này là Công ty cổ phần Thời trang Au Couture. Ngoài Lep', công ty này còn sở hữu thương hiệu thời trang Keira Tống.

Công ty này được thành lập vào ngày 8/3/2018, với tên gọi ban đầu là Công ty TNHH Thời trang Song Bình. Trụ sở doanh nghiệp đặt tại quận Đống Đa, TP Hà Nội.

Ngành nghề chính là bán lẻ hàng may mặc, giày dép, hàng da và giả da trong các cửa hàng chuyên doanh. Doanh nghiệp cũng đăng ký nhiều ngành nghề kinh doanh khác như đại lý, môi giới, đấu giá; bán buôn ô tô và xe có động cơ khác; bán lẻ thuốc, dụng cụ y tế; hoạt động nhiếp ảnh; vận tải hàng hóa bằng đường bộ…

Ai đứng sau chuỗi thời trang Lep vừa tuyên bố sắp dừng hoạt động? - 1

Ông Định và bà Trâm xuất hiện trong một sự kiện thời trang (Ảnh: Fanpage Lep').

Vốn điều lệ ban đầu đăng ký thành lập doanh nghiệp là 200 triệu đồng. Hai cổ đông góp vốn là ông Trần Hoàng Định và bà Nguyễn Thị Ngọc Trâm. Mỗi người góp 100 triệu đồng, tương đương 50% vốn điều lệ. Ông Định là giám đốc doanh nghiệp.

Tháng 11/2018, công ty tăng vốn lên 1 tỷ đồng và sau đó là 5 tỷ đồng vào tháng 10/2020, với cơ cấu cổ đông không thay đổi. Tháng 3/2021, công ty đổi tên thành Công ty cổ phần Thời trang Song Bình và tăng vốn lên 8 tỷ đồng. Ông Định góp 4 tỷ đồng (50% vốn điều lệ), bà Trâm góp 3,6 tỷ đồng (45% vốn) và bà Phạm Minh Thúy góp 400 triệu đồng (5% vốn điều lệ). 3 người đều có cùng hộ khẩu thường trú tại phường Phương Liên, quận Đống Đa, TP Hà Nội.

Đến tháng 4/2022, doanh nghiệp tiếp tục nâng vốn lên 20 tỷ đồng và giữ nguyên cho đến nay, nhưng cơ cấu cổ đông không được công bố. Tháng 8 cùng năm này, công ty đổi tên thành Công ty cổ phần Thời trang Au Couture.

Một số thông tin cho biết, ông Định và bà Trâm là cựu sinh viên Đại học Ngoại thương Hà Nội. Mặc dù học ngành kinh tế nhưng Nguyễn Ngọc Trâm từng chia sẻ yêu thích may vá, thời trang từ rất nhỏ nhưng hoàn cảnh không cho phép để theo đuổi ngành này.

Từ năm thứ 3 đại học, cô đã đi làm thêm, dành dụm tiền để đi học về may và thiết kế. Sau khi tốt nghiệp đại học vào năm 2015, Nguyễn Ngọc Trâm quyết định khởi nghiệp với một thương hiệu thời trang nhỏ nhưng thất bại.

Năm 2017, thương hiệu Lep' ra đời với sở thích mặc váy hoa nhưng không tìm được sản phẩm phù hợp trên thị trường của nhà sáng lập này.

1.本站遵循行业规范,任何转载的稿件都会明确标注作者和来源;2.本站的原创文章,请转载时务必注明文章作者和来源,不尊重原创的行为我们将追究责任;3.作者投稿可能会经我们编辑修改或补充。

相关文章
网友点评
精彩导读

Ỷ có vua chống lưng nên Tô Thảo Nhi đi ăn xin còn đỏng đảnh kén chọn, không ngon không ăn, tiền ít không lấy, chuyện này khiến cho gã nhà giàu mới nổi Vương Cẩm Tài trên trấn tức chết.

Vương Cẩm Tài đương nhiên rất tức giận bởi vì đối tượng Tô Thảo Nhi xin xỏ chính là y. Trước đây khi Tô Thảo Nhi tới cửa xin ăn lần đầu tiên, Vương Cẩm Tài thấy người ta mù lòa nên cố ý cho chút cơm thừa canh cặn, còn lấy miếng sắt giả làm đồng xu gạt người.

Nào ngờ đã không đuổi được tên ăn mày này đi mà hắn còn hừ lạnh một tiếng vạch trần mánh khóe của y, Vương Cẩm Tài thẹn quá hoá giận, "Chẳng phải ngươi bị mù sao?!"

"Không sai, ta bị mù, " Tô Thảo Nhi đẩy gọng kính đen trên sống mũi như muốn nhấn mạnh hắn là kẻ mù hàng thật giá thật, "Ngươi có biết tâm nhãn không?"

"Tâm, tâm nhãn?" Vương Cẩm Tài mờ mịt khó hiểu hỏi lại, "Đó là cái quái gì?"

"Chính là cái quái giúp ta phát hiện mọi chuyện thất đức ngươi làm đấy." Tô Thảo Nhi giơ ra cái bát ăn xin vua ban của hắn, "Thấy không? Thánh chỉ đấy nhé. Hoặc là lấy ra hoặc là theo ta đi gặp quan, tố cáo ngươi xem thường Thánh thượng."

"Hả?" Tuy Vương Cẩm Tài là kẻ lắm tiền nhiều của trong làng quê trấn nhỏ này nhưng cũng là đồ nhà quê chưa thấy qua việc đời, chỉ biết quanh quẩn trong mấy mẫu đất. Tội danh lớn như thế dọa y đứng chết trân tại chỗ, bỗng nhiên nghe Tô Thảo Nhi nói tiếp, "Kỳ thật lúc nãy ngươi bỏ cơm thiu vào bát của ta đã là khi quân phạm thượng, còn miếng sắt này cũng là vật chứng rõ ràng để ta cáo trạng."

"Hả?!" Đến mức này cơ à?!

Vương Cẩm Tài há hốc miệng quên cả ngậm lại, đây đâu phải tên ăn mày, rõ ràng là ăn cướp thì có!

"Vậy...... Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Ngươi nói xem?" Tô Thảo Nhi cười híp mắt lắc lư cái bát.

Thôi của đi thay người vậy, Vương Cẩm Tài chẳng thể làm gì khác nên đành nhận lấy cái bát định cho hắn thêm chút cơm trắng.

"Khoan đã." Tô Thảo Nhi xua tay, bộ dạng cứ như thể hắn mới là đại lão gia ở đây còn Vương Cẩm Tài chỉ là tên sai vặt.

"Giờ ta không ăn cơm, ta muốn ăn thịt nướng."

"Ngươi nói cái gì?!" Vương Cẩm Tài suýt nữa thì nhảy vọt lên cao, "Nói đùa! Mơ mộng hão huyền! Ngay cả lão gia ta còn không nỡ ăn thịt đâu!"

Điều này lại là sự thật. Vương Cẩm Tài là quỷ keo kiệt nổi tiếng khắp trấn, rõ ràng trong nhà giàu nứt đố đổ vách nhưng một xu cũng không nỡ tiêu, Vương gia chỉ có một lão quản gia ăn không được mấy miếng cơm và một tiểu nha hoàn muốn giảm cân. Hơn nữa nha hoàn ở Vương gia thường xuyên thay đổi, cô nương nhà ai muốn giảm cân thì cứ đến nhà bọn họ làm nha hoàn, chỉ một tháng đảm bảo gầy ngay. Không riêng gì với người khác mà ngay cả Vương Cẩm Tài cũng không nỡ ăn không nỡ mặc không nỡ dùng, keo kiệt tới cực điểm. Y mặc quần áo luôn ít hơn người khác, ăn cũng kém xa người khác, đồ y dùng đều là đồ cũ nhặt về, ngay cả quan tài của cha y cũng mỏng hơn bình thường. Trong vòng trăm dặm không có cô nương nhà nào dám gả cho y, Vương Cẩm Tài còn vui mừng vì bớt được một khẩu phần.

Bớt đi một miệng ăn cơ đấy! Vương Cẩm Tài kích động cảm khái, cái này tiết kiệm được bao nhiêu là tiền. Thế mà bây giờ tên ăn mày chết tiệt này lại đòi mình cho ăn thịt sao? Đùa à, lão gia ta ngay cả vợ cũng không dám cưới mà lại đi nuôi ngươi sao?

"Không được không được tuyệt đối không được!" Vương Cẩm Tài kiên quyết không đáp ứng, đầu lắc như trống bỏi, ai ngờ Tô Thảo Nhi không chịu thua, túm lấy y đòi đi gặp quan.

Không ngờ tên mù này lại mạnh bạo đến thế, Vương Cẩm Tài muốn chạy cũng không thoát, bất đắc dĩ cò kè mặc cả: "Thay bằng rau cải, rau cải nhé?"

"Đậu phụ khô, đậu phụ khô thì sao?"

"Vậy nấm hương, nấm hương được không?"

" alt="Truyện Gã Ăn Xin Mù Bất Hạnh" width="90" height="59"/>

Truyện Gã Ăn Xin Mù Bất Hạnh