Có vẻ như người tối qua tùy ý lăn qua lăn lại không phải là nàng.

Sau đó một gương mặt giống bé mèo nhỏ vừa xinh đẹp vừa hung dữ mang vẻ mặt ngái ngủ chui từ trong chăn ra: "Dậy sớm thế làm gì không biết? Chẳng lẽ...."

Nàng nhìn Dụ Nghi Chi nhếch môi: "Dụ tổng còn muốn sao?"

Dụ Nghi Chi ép buộc bản thân không thèm đếm xỉa tới nàng nữa.

Đêm qua cô cắn chặt môi đến chết cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, nghe người phụ nữ bên cạnh nói nhỏ vào tai nàng: "Dụ tổng, có vẻ như cô không biết bề ngoài trông cô lạnh lùng thế nào đâu nhỉ"

Lời này làm Dụ Nghi Chi khuất phục trong nháy mắt, không thể nghi ngờ càng kích thích cảm giác xấu hổ và giận dữ mạnh mẽ hơn. Cô tức giận tắt đèn.

Trong bóng đêm truyền tới tiếng cười vừa lười biếng vừa hung ác của một người phụ nữ. Nàng đương nhiên không muốn cứ thế bỏ qua cho Dụ Nghi Chi, nàng không cần tới đèn bởi vì nàng là người hiểu rõ Dụ Nghi Chi nhất trên đời, còn hiểu Lục Nghi Chi hơn chính bản thân cô.

Dụ Nghi Chi đang đứng dưới ánh nắng ban mai, cực kỳ không muốn chảy vào đầu mình một số chi tiết của đêm qua, cô lạnh giọng nói: "Mau dậy đi, tôi còn có cuộc họp"

Nữ nhân lười biếng từ trong chăn ngồi dậy, một hình xăm bông hồng hình đầu lâu trên cánh tay đỏ đến chói mắt. Bả vai trắng nõn hiện rõ một vết sẹo chằng chịt kéo dài theo cột sống.

Giọng nàng biếng nhác nói: "Dụ tổng đúng là bận trăm công nghìn việc nhỉ"

Giọng điệu mang đầy vẻ châm biếm mỉa mai, Dụ Nghi Chi chỉ đành xem như không nghe thấy.

Cô quay người đi vào phòng chải chuốt, thay một bộ áo trắng, quần tây đen được cắt may cẩn thận càng tôn lên vóc dáng mảnh mai giống như người mẫu.

Nhân lúc nướng sandwich nàng pha cho mình một tách cà phê, dư âm của một đêm kịch liệt dường như vẫn để lại di chứng, ngay cả việc bưng tách cà phê cô cũng làm vãi một vài giọt nước. Điều này làm cho cô khi ngồi vào bàn ăn sáng không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Vừa nhấp cà phê vừa lướt ngón tay thật nhanh trên máy tính bảng giải quyết công việc, sáng sớm đã trang điểm xinh đẹp ngồi làm việc.

Cho nên lúc người phụ nữ kia ngồi đối diện cô, cuộn đầu gối và chân trần giẫm lên ghế cũng không tạo nên sự tương phản lớn giữa hai người.

Người phụ nữ mặc váy hai dây, một dây vai hờ hững trượt xuống, nàng vò mái tóc vàng hoe của mình, mặt mộc dưới ánh nắng ban mai không một khuyết điểm: "Bữa sáng không có phần của tôi à?"

Dụ Nghi Chi không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Không phải cô không thích ăn bữa sáng kiểu như này sao?"

Nàng nở nụ cười, nói: "Bữa sáng nhạt nhẽo kiểu này nhét kẽ răng cũng chẳng đủ"

Dụ Nghi Chi không thèm để ý tới nàng, mau chóng rửa bát đĩa sạch sẽ, xách giày cao gót đi ra cửa: "Cô vẫn chưa định nhấc mông lên à"

Lúc này nàng mới lề mề đi theo cô, vừa đi vừa nói: "Vẫn còn chưa ăn mà"

Lời nói như kiểu Dụ Nghi Chi không cho nàng ăn vậy, ánh mắt của nàng chăm chú vào chiếc cổ lộ ra khỏi cổ áo của Dụ Nghi Chi, nàng khẽ cắn môi, ý tứ không nói cũng rõ ràng.

Dụ Nghị Chi lạnh lùng đi ra cửa nhà, nàng đi theo cô cùng đi đợi thang máy.

Lạ ở chỗ, hai con người này đứng cách nhau rất xa, dường như có thể nhét thêm một người nữa vào giữa hai người. Nhìn hai người, một người trông giống tinh anh của xã hội, một người giống kẻ thất nghiệp, vô công rồi nghề. Cho dù lúc này có hàng xóm đi qua cũng không nghĩ rằng hai người này có mối quan hệ với nhau.
" />
欢迎来到NEWS

NEWS

Truyện Đánh Nghiêng Ánh Trăng Mùa Hạ

时间:2025-01-16 03:57:31 出处:Giải trí阅读(143)

Ánh nắng ban mai xuyên qua rèm cửa lọt vào phòng ngủ,ệnĐánhNghiêngÁnhTrăngMùaHạbảng xếp hạng bóng đá c1 khe hở mong manh cho phép ánh nắng len lỏi vào chứng tỏ đêm qua ngay cả kéo rèm cửa cũng không kịp.

Dụ Nghi Chi bị tia nắng đánh thức, nhìn khe cửa vô cùng ngứa mắt.

Bởi vì tối qua chính cô là người kéo rèm cửa.

Mà những vệt sáng này chứng minh cho mọi người thấy nó không tương xứng với địa vị của cô: đóa hoa xinh đẹp chỉ có thể nhìn không thể hái, lạnh lùng mà kiêu ngạo.

Dụ Nghi Chi từ trên giường ngồi dậy, chân không ngờ mềm nhũn, ngón chân dán trên thảm mềm mại, đến cả ngón chân cũng sáng lấp lánh như hoa bối mẫu.

Còn chưa kịp mặc chiếc áo ngủ bằng lụa, tấm lưng hình xương bướm ngọc ngà óng ánh lộ ra dưới ánh mai.

Mái tóc đen dài, gò má lạnh lùng như điêu khắc, chóp mũi thanh tú, thậm chí nốt ruồi giọt lệ màu nâu nhạt dưới khóe mắt 2cm càng làm lộ rõ vẻ đẹp của người phụ nữ này.

Gương mặt lạnh lùng không một độ ấm giống như váy ngủ xanh đen mà cô đang mặc, cô kéo rèm cửa làm lộ ra bầu trời sáng sủa, đây chắc chắn là muốn thức tỉnh một sinh vật còn đang say giấc nồng trong chăn.

Nói chính xác hơn đó là một người phụ nữ khác.

Sợi tóc vàng nhạt lộ ra khỏi chăn vô cùng xinh đẹp, theo động tác kéo rèm của Dụ Nghi Chi nàng phát ra một âm thanh vừa lười biếng vừa không kiên nhẫn: "ưm"

Có vẻ như người tối qua tùy ý lăn qua lăn lại không phải là nàng.

Sau đó một gương mặt giống bé mèo nhỏ vừa xinh đẹp vừa hung dữ mang vẻ mặt ngái ngủ chui từ trong chăn ra: "Dậy sớm thế làm gì không biết? Chẳng lẽ...."

Nàng nhìn Dụ Nghi Chi nhếch môi: "Dụ tổng còn muốn sao?"

Dụ Nghi Chi ép buộc bản thân không thèm đếm xỉa tới nàng nữa.

Đêm qua cô cắn chặt môi đến chết cũng không phát ra bất cứ âm thanh nào, nghe người phụ nữ bên cạnh nói nhỏ vào tai nàng: "Dụ tổng, có vẻ như cô không biết bề ngoài trông cô lạnh lùng thế nào đâu nhỉ"

Lời này làm Dụ Nghi Chi khuất phục trong nháy mắt, không thể nghi ngờ càng kích thích cảm giác xấu hổ và giận dữ mạnh mẽ hơn. Cô tức giận tắt đèn.

Trong bóng đêm truyền tới tiếng cười vừa lười biếng vừa hung ác của một người phụ nữ. Nàng đương nhiên không muốn cứ thế bỏ qua cho Dụ Nghi Chi, nàng không cần tới đèn bởi vì nàng là người hiểu rõ Dụ Nghi Chi nhất trên đời, còn hiểu Lục Nghi Chi hơn chính bản thân cô.

Dụ Nghi Chi đang đứng dưới ánh nắng ban mai, cực kỳ không muốn chảy vào đầu mình một số chi tiết của đêm qua, cô lạnh giọng nói: "Mau dậy đi, tôi còn có cuộc họp"

Nữ nhân lười biếng từ trong chăn ngồi dậy, một hình xăm bông hồng hình đầu lâu trên cánh tay đỏ đến chói mắt. Bả vai trắng nõn hiện rõ một vết sẹo chằng chịt kéo dài theo cột sống.

Giọng nàng biếng nhác nói: "Dụ tổng đúng là bận trăm công nghìn việc nhỉ"

Giọng điệu mang đầy vẻ châm biếm mỉa mai, Dụ Nghi Chi chỉ đành xem như không nghe thấy.

Cô quay người đi vào phòng chải chuốt, thay một bộ áo trắng, quần tây đen được cắt may cẩn thận càng tôn lên vóc dáng mảnh mai giống như người mẫu.

Nhân lúc nướng sandwich nàng pha cho mình một tách cà phê, dư âm của một đêm kịch liệt dường như vẫn để lại di chứng, ngay cả việc bưng tách cà phê cô cũng làm vãi một vài giọt nước. Điều này làm cho cô khi ngồi vào bàn ăn sáng không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Vừa nhấp cà phê vừa lướt ngón tay thật nhanh trên máy tính bảng giải quyết công việc, sáng sớm đã trang điểm xinh đẹp ngồi làm việc.

Cho nên lúc người phụ nữ kia ngồi đối diện cô, cuộn đầu gối và chân trần giẫm lên ghế cũng không tạo nên sự tương phản lớn giữa hai người.

Người phụ nữ mặc váy hai dây, một dây vai hờ hững trượt xuống, nàng vò mái tóc vàng hoe của mình, mặt mộc dưới ánh nắng ban mai không một khuyết điểm: "Bữa sáng không có phần của tôi à?"

Dụ Nghi Chi không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Không phải cô không thích ăn bữa sáng kiểu như này sao?"

Nàng nở nụ cười, nói: "Bữa sáng nhạt nhẽo kiểu này nhét kẽ răng cũng chẳng đủ"

Dụ Nghi Chi không thèm để ý tới nàng, mau chóng rửa bát đĩa sạch sẽ, xách giày cao gót đi ra cửa: "Cô vẫn chưa định nhấc mông lên à"

Lúc này nàng mới lề mề đi theo cô, vừa đi vừa nói: "Vẫn còn chưa ăn mà"

Lời nói như kiểu Dụ Nghi Chi không cho nàng ăn vậy, ánh mắt của nàng chăm chú vào chiếc cổ lộ ra khỏi cổ áo của Dụ Nghi Chi, nàng khẽ cắn môi, ý tứ không nói cũng rõ ràng.

Dụ Nghị Chi lạnh lùng đi ra cửa nhà, nàng đi theo cô cùng đi đợi thang máy.

Lạ ở chỗ, hai con người này đứng cách nhau rất xa, dường như có thể nhét thêm một người nữa vào giữa hai người. Nhìn hai người, một người trông giống tinh anh của xã hội, một người giống kẻ thất nghiệp, vô công rồi nghề. Cho dù lúc này có hàng xóm đi qua cũng không nghĩ rằng hai người này có mối quan hệ với nhau.

分享到:

温馨提示:以上内容和图片整理于网络,仅供参考,希望对您有帮助!如有侵权行为请联系删除!

友情链接: