您现在的位置是:Thể thao >>正文
Truyện [BL] U Mê
Thể thao6人已围观
简介Tuyên và Dương là hai anh em song sinh,ệnBLUMêbang xep hang bong da duc người dân tộc Hoa, có quê nộ...
Năm sáu tuổi, vừa khai giảng được hơn một tháng, hai anh em đã thay phiên nhau bị viêm ruột thừa, phải phẫu thuật và điều trị liên tục bốn tuần liền. Xuất viện đi học lại chưa được bao lâu, hai đứa lại tiếp tục nhiễm trùng đường ruột, trị dứt điểm chắc cũng phải hơn nửa tháng. Số ngày nghỉ vượt quá quy định của trường, vậy là mẹ quyết định cho hai anh em học trễ một năm.
Năm lớp năm, Tuyên gặp phải sự cố khiến cho tâm lí sang chấn nghiêm trọng, không thể tiếp tục cùng anh mình hoàn thành việc học song song với nhau. Vậy nên cũng từ đó, Dương chính thức đi trước cậu em một lớp đúng với danh nghĩa "làm anh" của mình.
Gia đình Tuyên và Dương còn có một người con nuôi tên Kỳ, vì mồ côi ba mẹ từ nhỏ nên Kỳ được bà nội rước sang Mỹ nuôi dưỡng cho đến hiện tại. Gia đình Tuyên cũng gửi trợ cấp đều đặn để cậu con nuôi có một môi trường học tập tốt nhất. Nếu không phải lần này bà nội của hắn bệnh nặng không qua khỏi được, hắn chắc chắn sẽ không quay về Việt Nam, nói về quyết định này có lẽ hắn đã đắn đo suy nghĩ rất lâu, chỉ là hắn cũng không tài nào nghĩ ra, sự xuất hiện của mình lại náo loạn cuộc sống của một người cả đời như vậy.
...
"Tuyên, dậy đi con! Sao nằm đây ngủ vậy?"
"Mẹ..."
Giọng của mẹ nhè nhẹ cất lên đâu đó từ bên kệ dép, Lam Tuyên dụi mi mắt vài cái rồi mới chống tay ngồi dậy.
Hôm nay là thứ bảy, sau khi chạy bộ về, Tuyên tranh thủ chuẩn bị phần đồ ăn sáng cho mình để kịp đến trường. Học nửa buổi ở trường thì lại quay trở về nhà với một cơn đau đầu nhẹ, chỉ ngồi xem chương trình tivi một chút mà lại thiếp đi lúc nào chẳng hay.
"Thằng Dương đâu? Vẫn chưa về sao?"
"Anh hai có hẹn với bên hội học sinh chiều nay!"
Vốn là một bác sĩ tâm lí có tiếng rất giỏi. Nhiều năm nay mẹ còn lấn sân hoạt động cộng đồng kèm theo công tác xã hội để giúp đỡ những trường hợp không được may mắn.
Nhưng bởi vì lo cho công việc nhiều quá, mẹ cũng không có nhiều thời gian để quan tâm chính con ruột của mình. Hai đứa nó nương tựa vào nhau tự mình trưởng thành là chính, nhưng phải kể từ lúc Tử Kỳ đồng ý trở về, mẹ đã dành không ít thời gian của mình để lo lắng cho toàn bộ thủ tục của nó, duy chỉ có việc ra đón tận sân bay là mẹ không thể, bởi vì hôm nay còn phải tranh thủ sang nhà nội hoàn thành công việc gì đó. Ngậm ngùi đem trọng trách giao lại cho cậu con lớn, cứ tưởng đâu là chắc ăn rồi kia chứ?
"Ủa? Mẹ dặn nó chiều ra sân bay Liên Khương rước thằng Kỳ mà! Em con ít khi về Việt Nam, không để nó tự đi tự về được đâu! Bây giờ mấy giờ rồi?"
Tuyên điềm tĩnh liếc nhìn đồng hồ, còn nhàm chán ngáp dài một cái. Chuyện nhà có thêm thành viên mới không hề để lại được chút hứng thú nào trong thái độ.
"Anh hai có dặn con đi rước nó rồi, với lại hơn tám giờ tối mới hạ cánh mà, bây giờ mới bốn năm giờ!"
"Vậy thì được, mà con rước thì mẹ càng yên tâm hơn! À Tuyên, con có bằng lái ôtô rồi thì lấy xe của ba mà đi rước em cho ấm..."
"..."
Thật ra từ sớm mẹ cũng muốn Tuyên sẽ là người đi đón Tử Kỳ, chẳng qua sợ tính cách khó chịu của nó nói ra lại phiền thêm mấy câu từ chối nữa. Dù sao Dương vẫn nhiệt tình hơn, vậy mà nó lại có thể nhận lời giúp anh trai một cách nhanh nhẹn như vậy, khác hẳn với cách nó đã từ chối lời đề nghị tế nhị ban đầu của mẹ.
"Mà nè... đưa Tử Kỳ về nhà thì sắp xếp cho nó ở chung phòng với con luôn đi!"
"Mẹ nói gì?"
Lần này thì Lam Tuyên không ngáp ngủ nữa, hai mắt bỗng nhiên sáng bừng cùng một lúc chỉ vì câu nói của mẹ.
"Mẹ nói con dọn dẹp phòng cho Tử Kỳ ngủ chung chứ sao?"
"Không được! Con quen ở một mình từ lâu rồi mà!"
Mẹ cũng biết đề nghị của mình chắc chắn sẽ không nhận được đồng tình từ thằng con trai khó chịu trước mặt. Nhưng mà những lời mẹ đang nói vốn dĩ không phải là đang thương lượng với nó, mẹ hiện tại đang yêu cầu nó. Một yêu cầu vô cùng tối cao, khiến thằng bé buộc phải chấp nhận bằng tất cả sự nhiệt tình.
"Con thử làm chưa mà biết mình không làm được?"
"Nhưng mà... tại sao lại là phòng của con? Anh hai thì sao? Con tưởng thằng kia về sẽ ở phòng của anh hai, anh hai chủ yếu ở kí túc xá của trường, cả tuần về nhà có hai ba lần, sao không để thằng kia ở trong đó đi?"
Ở nhà thì Lam Tuyên rất hiếm khi lớn tiếng và phân bua, vậy mà giờ cũng biết bức xúc bắt đầu lên giọng tị nạnh, nhưng mà trước giờ vẫn như vậy, bởi vì nhà không có con gái nên đối với mẹ thì anh trai yếu đuối mỏng manh cứ như công chúa. Tị nạnh với công chúa của mẹ cũng không hề có kết quả tốt đẹp là mấy. Thái độ cáu gắt đó của thằng con trai, chỉ một từ không đủ chuẩn mực cũng đã bị mẹ trách rồi, mẹ nói ra câu nào sau đó, ánh mắt nhận tội của Lam Tuyên cũng dần hạ xuống theo từng câu chữ.
"Thằng kia là thằng nào?"
"Con xin lỗi, ý con là sao mẹ không để Tử Kỳ ở phòng của anh Dương đi..."
"Thằng bé từ nhỏ đã không có anh em ba mẹ ở cùng, mang nó về Việt Nam rồi cho nó một phòng riêng như vậy có ý nghĩa gì?"
"..."
Nhìn cái vẻ im lặng thế kia, có lẽ là đã tám chín phần muốn chấp nhận rồi. Vậy mà mẹ vẫn cố tình châm thêm vài ba câu chèn ép, ép đến khi thằng con khó chịu buộc lòng lên tiếng mới thôi.
"Mẹ cũng tính để cho hai đứa ở chung ngay từ đầu rồi, để con giúp đỡ nó quen với cuộc sống ở đây. Cái phòng tập nhảy của con đó, sau này mẹ sẽ cắt bớt đi để nới rộng phòng cho thằng Kỳ ở, chứ cái phòng chỗ cuối hành lang nhỏ quá, cũng không được thoải mái cho lắm!"
"Đừng cắt phòng tập nhảy của con mà mẹ, như vậy là chưa có đủ rộng đâu... còn cắt đi nữa con tập sao được?"
"Con đó, con có biết thằng Kỳ đột ngột quyết định về đây nên mẹ không kịp sắp xếp phòng cho nó không? Nếu đã biết thì đừng khiến mẹ khó xử, cái gì con cũng không chịu được thì mẹ sẽ cho con ra ngoài ở!"
"Con biết rồi... để con sắp xếp phòng... con không ra ngoài ở đâu, mẹ cũng đừng cắt phòng tập nhảy của con!"
Thật ra ba mẹ vốn cũng đang kinh doanh tận ba bốn khu homestay gần đây. Chuyện Tử Kỳ có chỗ ngủ hay là không đâu phải chuyện khó khăn gì, chẳng qua thừa biết mẹ muốn cho Tử Kỳ cảm giác gần gũi. Thế nên Lam Tuyên cũng chẳng còn cách khác, vừa không muốn phải ở cùng với Tử Kỳ, vừa không muốn hy sinh cái phòng tập nhảy đầu tư to bự, đành chủ động đứng dậy xách đồ lên lầu, đi tới cuối hành lang, nơi có cái phòng trống mà mẹ nhắc đến. Tranh thủ dọn dẹp cho người ta có một chỗ ngủ thoải mái trước khi bị mẹ sờ gáy thêm một lần nữa.
Dọn một mạch từ lúc bắt đầu cho đến hơn tám giờ tối mà quên không ăn uống gì, quên luôn cả nhiệm vụ đi rước Tử Kỳ mà anh hai đã nhờ vả trước đó. Thế là dù không hề cố ý, Tuyên vẫn bỏ Tử Kỳ đáng thương hết sức đứng ôm cái bảng có ghi tên mình ở ngoài sân bay, chờ đến khi người xung quanh đó giãn dần.
"Thuê bao quý khách vừa gọi..."
Tử Kỳ đợi hơn ba mươi phút nên cũng bắt đầu nóng lòng thử gọi vào số mà mẹ đã đưa trước đó. Hắn không biết đây là số di động của anh hai, người còn đang tất bật công việc ở hội học sinh, lúc bắt đầu cuộc họp, Hàn Dương vốn đã tắt chuông rồi.
"Mấy người này, sao không có ai online để gọi vậy ta..."
Loay hoay tìm lại địa chỉ trong điện thoại, mà điện thoại của hắn thì cũng đã nghịch suốt chuyến bay dài. Không mang theo cục pin dự phòng đúng là một sai lầm lớn, vừa đọc được tên đường thì điện thoại cũng "ngáp ngáp" tắt nguồn mất tiêu.
Hắn đã mua được một cái sim tạm thời, những cũng chẳng có cách gì để liên lạc người nhà ra đón. Trong khi đó, dù anh hai đã cẩn thận gửi cho hắn số điện thoại của Lam Tuyên, nhưng Tử Kỳ lại để chế độ máy bay trước khi nhận được tin nhắn.
Làm xong thủ tục nhập cảnh rồi, hắn còn phải di chuyển từ Sài Gòn về Đà Lạt, cũng không nghĩ là mình xui xẻo đến mức như vậy, Tử Kỳ ỷ y vào số phần trăm pin còn lại trong máy, ỷ y vào trong sự bất cẩn của mình.
Lẽ ra, hắn vẫn còn một cách là ngồi đợi ở chỗ sạc miễn phí, nhưng trớ trêu làm sao khi trạm sạc này lại sử dụng dây cáp để kết nối, điện thì có nhưng không có dây để cắm. Hắn bực dọc lảm nhảm mấy câu tiếng Việt đầu tiên trên mảnh đất mẹ.
"Thời buổi nào rồi còn sài dây cáp nữa chứ? Đã cho sạch miễn phí sao không cho xài đế sạc không dây luôn đi!"
"Người ta cho sạc free là may lắm rồi còn đòi với hỏi!"
Một người ngồi bên cạnh lên tiếng đáp lại đôi chút thắc mắc của hắn.
"..."
Ừ thì người ta phản bác câu than phiền của hắn cũng không hề sai. Nên hắn cũng tự biết an phận chọn cách im lặng mà quay lưng đi.
Cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, Tử Kỳ quyết định kéo chiếc vali của mình ra bên ngoài tìm bắt taxi. Vị trí ít nhất mà hắn biết được chính là "Chợ Đà Lạt". Nhưng từ chợ về nhà tiếp theo phải đi thế nào thì hắn bó tay toàn tập, niềm hi vọng cuối cùng là phải làm sao có thể tìm được một chỗ để sạc điện thoại trước đã. Rơi vào tình thế này hắn chỉ ước mình vẫn còn ở Mỹ, ghé vào bất kì cửa hàng tiện lợi nào cũng có thể sạc miễn phí, chỉ cần đặt điện thoại lên đế và ăn xong phần gà rán mà thôi.
...
Dòng người ngoài kia dù vội vã nhưng ai cũng có một người nhất định đang chờ, nhìn qua nhìn lại chỉ một mình hắn loay hoay tự tìm taxi, mà taxi tầm này đều đã có người gọi sẵn từ trước, muốn tìm một chiếc chưa có khách để chui vào thôi cũng khó vô cùng.
"Meo!"
Hắn thở dài ngán ngẩm nhìn ra một vùng trời đêm bắt đầu tí tách mưa rơi. Cảm thấy mình rất giống một chú mèo con lạc chủ. Nhưng mà cái tiếng "Meo" vừa rồi thì không phải do hắn kêu đâu nhé.
"Meo!"
Dưới lề đường chẳng biết từ đâu chui ra một con mèo nhỏ, là mèo Anh lông ngắn trông rất đáng yêu, cổ nó có đeo vòng nhưng lại lang thang sợ đến phát run, nép vào dưới bánh của một chiếc taxi ngay trước mặt hắn.
"A a a... Anh gì ơi, chờ chút đã..."
Tử Kỳ từ lúc nhỏ đã rất thích mèo, cho nên trước mắt hắn chuyện một con mèo đáng thương bị cán sẽ thật kinh khủng. Hắn liều mạng chạy ra, mặc trời mưa chặn ở trước đầu taxi ra hiệu để tài xế đừng lăn bánh. Người tài xế nghe thấy tiếng của đối phương hốt hoảng thế kia đương nhiên không đạp ga nữa, phút chốc khi hắn cúi xuống ôm bé mèo vào lòng, cũng là lúc Lam Tuyên đội mưa từ trong thành phố chạy tới tìm hắn, vốn đã gần đến mức đó rồi nhưng lại không ai nhận ra ai.
"Meo, chủ của mày đâu? Mày đi lạc hả... tội nghiệp, giống tao quá à..."
"Meo..."
Nhìn khung cảnh lạ lẫm trước mắt, Tử Kỳ thở dài cúi xuống nói thì thầm với con mèo đáng thương ở trên tay.
"Mày nói coi, giờ tao phải làm sao..."
Một mình lo cho bản thân đã không xong, lại còn rước thêm cả con mèo này nữa.
"Để xem..."
Chiếc vòng cổ của nó có khắc tên "Miu", mặt sau kèm với số điện thoại của chủ. Nhưng dù sao thì cũng rất lấy làm tiếc vì điện thoại trong túi hắn đã hết pin rồi.
"Thôi mày chịu khổ với tao một chút đi nha, chút nữa tao có chỗ dung thân tao sẽ tìm chủ cho mày! Được không?"
"Meo!"
Tags:
相关文章
Nhận định, soi kèo Al Arabi vs Al Nasr, 23h05 ngày 27/2: Niềm tin cửa trên
Thể thaoHư Vân - 27/02/2025 04:35 Nhận định bóng đá g ...
【Thể thao】
阅读更多10 điều bên trong trường học khiến người Nhật được cả thế giới ngưỡng mộ
Thể thaoDưới đây là 10 lý do khác biệt trong việc dạy dỗ một đứa trẻ Nhật Bản giúp họ đạt được những phẩm chất trên. Học cách cư xử trước khi học kiến thức
Ở các trường học Nhật Bản, học sinh không phải tham gia bất cứ kỳ thi nào cho tới khi vào lớp 4 (khoảng 10 tuổi). Các em chỉ làm những bài kiểm tra nhỏ. Người Nhật tin rằng mục tiêu 3 năm học đầu tiên của trẻ không phải là đánh giá kiến thức của đứa trẻ, mà là hình thành cách cư xử tốt và phát triển tính cách.
Trẻ em Nhật được dạy cách tôn trọng người khác, nhẹ nhàng với động vật và thiên nhiên. Chúng cũng được dạy phải hào phóng, nhân hậu và biết cảm thông. Ngoài ra, trẻ cũng được dạy những phẩm chất như biết ơn, tự quản và công bằng.
Năm học mới bắt đầu vào mùa hoa anh đào
Trong khi hầu hết các trường trên thế giới đều bắt đầu năm học vào tháng 9 hoặc tháng 10 thì ở Nhật Bản, tháng 4 là thời điểm bắt đầu năm học mới. Ngày đầu tiên tới trường thường trùng với một trong những hiện tượng tự nhiên đẹp nhất đất nước này - đó là thời điểm hoa anh đào nở rộ.
Năm học ở Nhật Bản được chia thành 3 kỳ: từ 1/4 đến 20/7, từ 1/9 đến 26/12 và từ 7/1 đến 25/3. Học sinh Nhật được nghỉ 6 tuần vào mùa hè, ngoài ra còn có 2 tuần nghỉ đông và xuân.
Hầu hết các trường không có lao công
Học sinh sẽ phải lau dọn lớp học, nhà ăn, thậm chí là cả nhà vệ sinh. Khi dọn vệ sinh, học sinh được chia thành những nhóm nhỏ và được phân công nhiệm vụ luân phiên suốt năm học.
Người Nhật tin rằng việc yêu cầu học sinh dọn dẹp sẽ dạy trẻ cách làm việc theo nhóm và biết giúp đỡ lẫn nhau. Ngoài ra, việc dành thời gian và công sức cho những việc như quét dọn sẽ khiến bọn trẻ tôn trọng công việc của người khác.
Cơm trưa tự phục vụ
Các trường học Nhật Bản cố gắng hết sức để đảm bảo rằng học sinh được ăn uống lành mạnh và đầy đủ chất dinh dưỡng.
Ở các trường tiểu học và trung học cơ sở, bữa trưa được nấu theo một thực đơn chuẩn do các đầu bếp và chuyên gia chăm sóc sức khỏe đưa ra. Tất cả học sinh sẽ ngồi ăn trong lớp học cùng với giáo viên. Điều này giúp xây dựng mối quan hệ thầy trò tích cực.
Học sinh cũng chính là những người hỗ trợ bộ phận bếp phục vụ cả lớp. Nhiệm vụ này được luân phiên mỗi ngày.
Học thêm giờ rất phổ biến ở Nhật
Để vào được một trường trung học tốt, hầu hết học sinh Nhật Bản đều phải học thêm. Các lớp học thường được tổ chức vào buổi tối. Việc trẻ đi học thêm về muộn vào buổi tối là cảnh tượng hết sức quen thuộc ở Nhật Bản.
Học sinh Nhật học 8 tiếng ở trường, nhưng thậm chí trong các kỳ nghỉ hay cuối tuần, chúng lại vẫn phải học tiếp.
Không có gì phải ngạc nhiên khi học sinh ở đất nước này hầu như không bao giờ phải học lại ở cấp tiểu học, trung học.
Học thư pháp và thi ca
Thư pháp và thi ca Nhật dạy bọn trẻ nên tôn trọng văn hóa và các truyền thống lâu đời của đất nước này.
Mặc đồng phục để xoá bỏ khoảng cách
Hầu hết các trường đều yêu cầu học sinh phải mặc đồng phục. Trong khi một số trường có đồng phục riêng, thì đồng phục truyền thống của học sinh Nhật là trang phục kiểu quân đội dành cho nam sinh và áo váy thủy thủ cho nữ sinh.
Chính sách đồng phục của giáo dục nước này nhằm xóa bỏ các khoảng cách về mặt tầng lớp xã hội, giúp cho học sinh có tâm trạng thoải mái hơn trong trường học. Ngoài ra, mặc đồng phục cũng giúp nâng cao tính cộng đồng của trẻ.
Tỷ lệ đi học khoảng 99,99%
Có thể mỗi chúng ta từng trốn học ít nhất một lần trong đời. Nhưng, học sinh Nhật Bản thì không. Thậm chí họ còn hiếm khi đi học muộn. Khoảng 91% học sinh ở Nhật Bản cho biết, họ chưa bao giờ hoặc chỉ có một vài tiết học không chú ý tới những gì giáo viên đang giảng.
Thi cử gắt gao
Vào cuối cấp trung học phổ thông, học sinh Nhật Bản phải tham gia một kỳ thi rất quan trọng sẽ quyết định tương lai của họ. Học sinh có thể chọn một trường đại học mà họ muốn vào, và trường sẽ đưa ra những yêu cầu về điểm số. Nếu học sinh không đạt được tiêu chí đó thì sẽ không được vào.
Sự cạnh tranh để vào đại học ở Nhật là rất gắt gao - chỉ có 76% học sinh tốt nghiệp phổ thông tiếp tục học đại học. Không phải ngẫu nhiên mà giai đoạn chuẩn bị vào đại học được đặt tên là ‘địa ngục thi cử’.
Thời sinh viên - ‘kỳ nghỉ’ tốt nhất trong đời
Sau khi đã vượt qua ‘địa ngục thi cử’, sinh viên Nhật sẽ được nghỉ ngơi một chút. Ở đất nước này, thời sinh viên được cho là những năm tháng sung sướng nhất trong cuộc đời. Đôi khi, người Nhật gọi giai đoạn này là ‘kỳ nghỉ’ trước khi bước vào thế giới công việc đầy áp lực của một người trưởng thành.
Cuộc sống lạ lùng ở Nhật Bản dưới con mắt của bà mẹ yêu nước Mỹ
Cuộc sống ở Nhật Bản được hé mở rất chân thực và đa dạng dưới góc nhìn của một bà mẹ nhiều năm xa quê.
">...
【Thể thao】
阅读更多32 ngày cách ly ở Campuchia và Sài Gòn của em bé 10 tháng tuổi
Thể thaoSáng 4/4, 937 người ở ký túc xá (KTX) Đại học Quốc gia TP.HCM được trở về nhà sau 17 ngày thực hiện cách ly tại đây. Bác sĩ Lê Văn Phương, Ban điều hành y tế khu cách ly cho biết, những người này đã có kết quả âm tính với Covid-19, đủ thời gian cách ly khi trở về từ vùng dịch. Tuy nhiên, khi về nhà, họ phải tiếp tục ở nhà 14 ngày nữa và tiếp tục theo dõi sức khỏe. Đợt trở về nhà này, với mẹ con chị Diệp, quận Bình Tân, TP.HCM như một kỳ tích. ‘Mẹ con tôi trải qua hai lần cách ly rồi. Lần thứ nhất thì ở Campuchia. Lần này thì ở đây. Một kỷ niệm đáng nhớ phải không con gái’, nhìn xuống con gái, hiện 11 tháng tuổi đang được địu trước ngực, chị Diệp nói. Bé New New đeo khẩu trang, ngoan ngoãn cùng mẹ đứng chờ xe đến đón giữa trưa nắng.
Bé New New và mẹ đang chờ xe đến đón về nhà ở quận Bình Tân trưa 4/4. Ảnh: Tùng Tin. Chị Diệp lấy chồng người Bắc Kinh, Trung Quốc. Dịp tết Nguyên đán vừa qua, chị cùng chồng đưa con nhỏ về Bắc Kinh đón năm mới. ‘Chồng tôi làm việc, sinh sống ở TP.HCM. Ăn Tết bên đó xong, hai vợ chồng đặt vé máy bay về lại Sài Gòn mà không được’, chị Diệp kể. Lúc đó, dịch bệnh Covid-19 đang bùng phát ở Trung Quốc. Các chuyến bay từ nước này đến nước khác ngừng hoạt động.
Ngày 1/3, chị Diệp đặt vé máy bay về nước. Vì các chuyến bay từ Trung Quốc không được bay thẳng về Việt Nam nên chị quá cảnh sang Campuchia. Nếu đúng theo quy định, chỉ có chị Diệp được về lại. Chồng chị, bé New New có quốc tịch Trung Quốc nên không được.
‘May mắn, cháu còn nhỏ nên được tạo điều kiện đi theo mẹ’, chị Diệp nói.
Chị Diệp cho biết, về nhà lần này, chị sẽ cùng con gái tự cách ly thêm 14 ngày nữa theo hướng dẫn của bác sĩ. Ảnh: Trương Thanh Tùng Do bay từ vùng dịch, chị và con gái phải thực hiện cách ly tại Campuchia 14 ngày.
‘Vừa đáp xuống sân bay, mẹ con tôi đi cách ly ở Campuchia luôn’, chị Diệp nói. Đủ thời gian cách ly, các kết quả xét nghiệm của hai mẹ con âm tính với Covid-19, chị đặt vé máy bay về lại Sài Gòn, và nghĩ sẽ được về nhà.
Ngày 18/3, hai mẹ con về đến sân bay Tân Sơn Nhất. Tuy nhiên, một lần nữa, mẹ con chị phải đi cách ly vì trở về từ vùng dịch. Tối cùng ngày, hai mẹ con được đưa đến nhà B, KTX Trung tâm giáo dục quốc phòng - An ninh, Đại học Quốc gia TP.HCM.
Nhiều ông bố bà mẹ chờ nghe gọi tên để được vào đón con về. Ảnh: Trương Thanh Tùng. Chị cho biết 32 ngày đi cách ly như đi du lịch. ‘Tôi chỉ chăm con, cho con ti sữa, tắm rửa cho con, giặt đồ, dọn dẹp phòng. Ăn uống thì có người lo chu đáo. Mỗi ngày, mẹ con tôi được ăn cơm ba bữa. Các món thay đổi liên tục, đủ chất. Riêng con gái tôi thì có cháo, nước sôi, sữa, tã, đồ làm vệ sinh’, chị Diệp kể.
Bận chăm con nhỏ, chị không ra sân tập thể dục, tham gia đá bóng, đánh bóng chuyền… cùng mọi người, nhưng chị không buồn, vì được nghe nhạc mỗi ngày, hay được nói chuyện, giao lưu với những người cách ly cùng. Rảnh, chị lại gọi điện cho chồng, bố mẹ chồng hỏi thăm sức khỏe, tình hình dịch bệnh bên kia ra sao. ‘Đến bây giờ, cả nhà chồng tôi không may mắn ai nhiễm virus corona’, chị Diệp nói.
Ngày 3/4, nhận được tờ thông báo đủ điều kiện về nhà do các y bác sĩ đưa, chị Diệp chia sẻ trên trang cá nhân: ‘Mai mẹ con mình được ra khỏi khu cách ly rồi. Mơ ước làm ngay đĩa rau muống chấm mắm tỏi và cơm trứng thôi’.
Các anh dân quân tự vệ giúp người hết cách ly mang đồ ra xe. Ảnh: Trương Thanh Tùng. Buổi tối, chị cho con gái ngủ sớm hơn để gấp hết quần áo, đồ dùng của 2 mẹ con cho vào hai chiếc vali to. Xong, chị xuống sân đi dạo một vòng. ‘Không gian ở đây rất thoáng, có nhiều cây xanh, có cả hồ cá rộng lớn, có vườn rau sạch nữa. Các anh bộ đội, y bác sĩ, các anh dân quân thì thân thiện, tận tình, chu đáo. Mẹ con tôi thật hạnh phúc khi được ở đây’, chị Diệp nói và xin gửi lời cảm ơn đến lực lượng làm nhiệm vụ vì người cách ly.
Sáng ngày 4/4, chị dậy sớm, cho con gái ăn xong thì được các anh dân quân, bộ đội giúp vận chuyển đồ xuống sân chờ người nhà đến đón về. ‘Hành trình lưu lạc của mẹ con tôi kết thúc rồi. Giờ về nhà, hai mẹ con sẽ tiếp tục cách ly nữa, hi vọng, mọi chuyện sẽ ổn’, chị Diệp nói.
Nghìn người rời khu cách ly ở Sài Gòn, trăm ô tô nối dài chờ đón
Sau 17 ngày thực hiện cách ly, sáng nay, 937 người ở trung tâm Giáo dục Quốc phòng ĐHQG TP.HCM được trở về nhà. Hàng trăm ô tô nối dài chờ đón người thân.
">...
【Thể thao】
阅读更多
热门文章
- Nhận định, soi kèo Al Jazeera Amman vs AL
- Vết bầm tím chỉ điểm những loại ung thư nguy hiểm
- Nên mua Mazda CX
- Gọi điện cho nhân viên tổng đài, chàng trai Thanh Hóa cưới được vợ xinh như hoa
- Nhận định, soi kèo Macarthur FC vs Sydney FC, 15h35 ngày 1/3: Đắng cay xa nhà
- Đúng ngày 8/3, chồng tặng món quà 'tiền tỷ' khiến tôi không thể đứng vững
最新文章
-
Nhận định, soi kèo Girona vs Celta Vigo, 20h00 ngày 1/3: Chưa thể ăn mừng
-
"Startup Việt và thách thức trong tương lai biến động" là chủ đề sẽ được mổ xẻ trong phiên thảo luận tại Gala Startup Việt 2022. Trong đó, các diễn giả là chuyên gia, lãnh đạo của các doanh nghiệp lớn sẽ chỉ ra những "cú sốc" có thể đe dọa sự tồn tại của startup như bất ổn chính trị, suy thoái kinh tế, sự bùng nổ hay bão hòa bất chợt của công nghệ, từ đó tìm ra hướng đi ổn định trước thách thức. Các startup sẽ được nghe những câu chuyện thật về chiến lược "Grow Hacking", chiến thuật "tìm nguy trong cơ" từ lãnh đạo của TopCV, FPT Smart Cloud hay ONUSChain để rút ra bài học riêng cho doanh nghiệp của mình. Phiên thảo luận còn mang đến những kiến thức, đánh giá, nhận định về bối cảnh kinh tế, dòng chảy vốn toàn cầu, vị thế của startup cùng những lĩnh vực khởi nghiệp sẽ trở thành xu thế tương lai. Câu chuyện về khó khăn khi mang sản phẩm ra thị trường của startup công nghệ trong thời đại mới hay cách xây dựng nguồn lực, mô hình kinh doanh hiệu quả cũng được mang ra phân tích.
" alt="Thách thức của startup Việt trong tương lai biến động">Thách thức của startup Việt trong tương lai biến động
-
Tôi là con thứ 2 trong gia đình có 2 anh em. Anh trai tôi lấy vợ từ lâu và đã có nhà riêng nên sau khi kết hôn, vợ chồng tôi ở với bố mẹ.
Bố mẹ tôi đều có lương hưu, sức khỏe vẫn còn tốt nên 2 con của tôi được ông bà bế ẵm và chăm sóc rất chu đáo. Tuy vậy, vì không hợp mẹ chồng nên vợ tôi liên tục giục tôi ra ở riêng.
Tôi lần lữa nhiều năm, phần vì các con còn bé, phần vì chúng tôi cũng chưa tiết kiệm được nhiều tiền. Đến đầu năm 2019, con thứ hai của tôi được 4 tuổi, tôi mới xin bố mẹ cho ra sống riêng. Bố mẹ tôi không vui nhưng vẫn cho chúng tôi 500 triệu để mua nhà.
Hai vợ chồng lùng sục tìm được mảnh đất 400 triệu. Sau đó, chúng tôi xây một căn nhà 2 tầng bằng tiền tiết kiệm và vay mượn được.Lúc dọn về nhà mới, hai vợ chồng đều rất hạnh phúc. Tuy nhiên, niềm vui ấy ngắn chẳng tày gang khi gần đây, vì vợ tôi nằng nặc đề nghị một điều không tưởng.
Chẳng là, nhà vợ tôi có 2 chị em gái. Vợ tôi là cả. Bố mẹ cô ấy đã qua đời từ lâu. Hai chị em sống cùng ông bà nội.
Khi ông bà qua đời, căn nhà ông bà ở được để lại cho người chú. Người chú này đảm nhiệm việc thờ cúng bố mẹ và vợ chồng anh trai (tức bố mẹ vợ tôi). Mỗi năm, vào ngày giỗ bố mẹ, ông bà, vợ chồng tôi và vợ chồng cô em vợ vẫn mang tiền về đưa chú và cùng chú làm giỗ. Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.
Vậy mà, sau đợt nghỉ lễ về quê thăm mộ và thắp hương cho bố mẹ, vợ tôi trở lại với khuôn mặt rầu rĩ. Sau đó, cô ấy nói với tôi rằng, sẽ bốc bát hương bố mẹ và thờ trong nhà của hai vợ chồng.
Tôi thấy đây là chuyện ngược đời nên ngay lập tức phản bác. Tôi nói với cô ấy, từ trước đến nay, tôi chưa thấy ai làm như vậy. Trong gia đình, việc thờ cúng bố mẹ là của con trai.Nhà vợ tôi không có con trai nhưng chú của cô ấy đã làm việc đó bao nhiêu năm nay. Hơn nữa, căn nhà chú đang ở vốn có phần của bố mẹ vợ tôi. Chú ở đó thì chuyện thờ cúng anh chị là chuyện phải làm.
Bài viết thể hiện quan điểm của tác giả. Bạn nghĩ gì về quan điểm này? Hãy gửi ý kiến của bạn cho chúng tôi bằng cách viết bình luận phía cuối bài hoặc gửi về địa chỉ mail : bandoisong@vietnamnet.vn. Trân trọng cảm ơn." alt="Có nhà riêng, vợ muốn đưa bố mẹ đẻ về thờ cúng">
Vợ chồng tôi đã có nhà riêng nhưng một nửa tiền mua đất xây nhà là của bố mẹ tôi cho. Giờ bố mẹ tôi còn sống, chúng tôi chưa báo đáp được bố mẹ mà tôi đã đưa bố mẹ vợ về thờ, chắc chắn bố mẹ tôi sẽ rất giận.
Tuy nhiên, tôi nói thế nào vợ tôi cũng không đồng ý. Cô ấy cãi đủ lý lẽ, đủ giọng điệu, nhẹ nhàng có, cáu kỉnh có. Thậm chí, cô ấy còn đòi ly hôn nếu tôi không đồng ý với cô ấy.
Bây giờ tôi không biết phải nói và làm như thế nào để cô ấy từ bỏ ý nghĩ đó. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi xin cảm ơn.Có nhà riêng, vợ muốn đưa bố mẹ đẻ về thờ cúng
-
Mẫu xe gầm cao bán chạy nhất của Toyota trong hơn 3 năm qua, Corolla Cross có bản nâng cấp giữa chu kỳ 2024 (facelift) và mở bán vào tháng 5 tới. Toyota Việt Nam (TMV) bỏ bản tiêu chuẩn 1.8G và phân phối hai bản cao hơn là 1.8V và 1.8HEV. Liên doanh Nhật thông báo giá bán Toyota Corolla Cross 2024 là 820 triệu đồng bản 1.8 V và 905 triệu đồng bản HEV. So với hai phiên bản tương tự trước đây, giá xe giảm lần lượt 40 triệu đồng và 50 triệu đồng.
" alt="Toyota Corolla Cross 2024 có giá 820">
Toyota Corolla Cross 2024 có giá 820
-
Nhận định, soi kèo Motherwell vs Dundee FC, 02h45 ngày 27/2: Khó tin cửa trên
-
Tiên Nguyễn cho biết cô đã tự cách ly ở Anh sau khi trở về từ Milan (Italy). Ảnh chụp màn hình.
Tối muộn ngày 6/3, Việt Nam công bố N.H.N (trú tại Hà Nội) là bệnh nhân nhiễm Covid-19 thứ 17. Giữa tháng 2, người này có qua Anh, Pháp, Italy chơi.
Do có thông tin Tiên Nguyễn là bạn bè với N.H.N, nhiều người nhắn tin hỏi thăm cô qua mạng xã hội.
Sau khi nhận được nhiều lời khuyên, Tiên Nguyễn quyết định tự cách ly và đi kiểm tra sức khỏe.
Việc con gái đại gia Johnathan Hạnh Nguyễn chủ động phòng ngừa nguy cơ lây nhiễm virus corona nhận được sự ủng hộ từ cộng đồng mạng.
Trong khi đó, 2 fashionista Việt Nam cũng tham dự Tuần lễ thời trang ở Italy, Pháp giữa tháng 2 là Châu Bùi và Khánh Linh The Face.
Sau khi về Việt Nam, Châu Bùi đã đi cách ly tập trung theo hướng dẫn của Bộ Y tế. Những ngày qua, cô liên tục chia sẻ hình ảnh bữa ăn, cũng như tập thể dục trong khu cách ly ở TP.HCM.
Tối 6/3, cô gái sinh năm 1997 kêu gọi những người từng đi nước ngoài hoặc tiếp xúc với trường hợp nghi nhiễm Covid-19 nên tự giác khai báo với Bộ Y tế.
"Chúng ta phải thật mạnh mẽ, khai tờ khai chính xác. Nếu có biểu hiện hoặc từng tiếp xúc qua người nhiễm bệnh trong 14 ngày, hãy tự động khai báo cho Bộ Y tế", 9X viết.
Trong khi đó, Khánh Linh vẫn còn ở Pháp, chưa về Việt Nam. Viết trên trang cá nhân, người mẫu 25 tuổi cho biết cô sẽ tự cách ly tại nhà trong 14 ngày sau khi về đến Việt Nam.
Tiên Nguyễn chụp ảnh trong thời gian ở Italy tham dự Tuần lễ thời trang Milan. Ảnh: Instagram NV.
Tiên Nguyễn (Nguyễn Thảo Tiên, sinh năm 1996) là con gái của đại gia hàng hiệu Johnathan Hạnh Nguyễn và diễn viên Thuỷ Tiên.
Không chỉ là rich kid có cuộc sống sang chảnh, Tiên Nguyễn còn có tiếng trong lĩnh vực thời trang. 9X thường xuyên góp mặt tại những show diễn của các nhà mốt đình đám trên thế giới và tham gia các tuần lễ thời trang.
1 tháng ở gia đình vợ nhiễm Covid-19, chồng con vào khu cách ly
Khi bà Yên có kết quả dương tính với Covid-19, cả gia đình bà cùng thu xếp tư trang, ‘rồng rắn’ chuyển vào khu cách ly.
" alt="Tiên Nguyễn tự cách ly ở Anh sau khi từ Italy trở về">Tiên Nguyễn tự cách ly ở Anh sau khi từ Italy trở về