Chào mọi người ,ệnHiVọngVĩnhCửtrận đấu arsenal tui là Xuân Hy. Xuân trong mùa xuân hoa nở, còn Hy có nghĩa là sự mong muốn và hy vọng. Ai cũng gọi tui là Hý Xù vì tui bị cận nên lâu lâu hay nheo mắt rồi thêm quả đầu siêu xù của tui nên tụi bạn mới kêu tui là vậy. Tui là một con ngốc chính hiệu!!! Tui đã thề với lòng rằng mình sẽ không yêu đương đến khi 18 tuổi nhưng giờ thì tui đang bị ship với một thằng ngốcccc mà tui cực kì cực kì ghét.Nó thì không có gì hết ngoài cao, giỏi thể thao, học giỏi nhất lớp nhì khối và đặc biệt là nhạt, đã vậy còn hay kiếm chuyện với tui nữa chứ. Mà được cái mặt của cậu ta lúc không nói gì thì tạm cho là khá đẹp đi, cool boy đồ đó. Người gì đâu mà toàn học học học, nhạt nhẽo !
Tui và cậu ta là bạn học cấp 3 của nhau. Chúng tui đã quen biết nhau từ cấp 2 đến giờ cũng là 5 năm rồi đó. Nhưng mà cứ gặp nhau là như chó với mèo, không ai vừa lòng ai. Nhắc tới là đã thấy nóng máu rồi!!! Người ngoài nhìn vào thì nói nào là "hợp đôi thế, chắc thân thiết lắm ha" nhưng mà đâu có biết là tui với nó đua nhau từng 0.1 để giành top 1 của lớp.
Cậu ta là lớp trưởng còn tui là lớp phó , cậu ta lúc nào cũng hạng 1 còn tui thì hạng 2. Lúc nào cũng thua cậu ta 1 bậc hếtt, dần dần thì những người bạn cấp 3 của tui cũng sáng mắt về mối quan hệ của 2 đứa tui và gọi tụi tui là ĐỐI THỦ TRUYỀN KIẾP. Nghe có oai phong lẫm liệt không cơ chứ.
Tên của tên nhóc ấy là Văn Cửu!
.
.
.
.
Renggg
Hôm nay là ngày khai giảng sau một kì nghỉ hè dài thăm thẳm, chính thức mở đầu cho năm học lớp 11 của lứa tụi tui.
"Tao nói thiệt là mày nên xóa game đi. Được cái học giỏi chứ chơi game như con bot" Xuân Hy đứng xếp hàng kế Văn Cửu đang cố nhón chân lên nói .
Văn cửu cũng thẳng lưng cười đắc ý:"người ta cũng là con người chứ bộ, ông trời đâu cho ai hoàn hảo 100% đâu."
Thấy được ý cười trong mắt đối phương Văn Cửu bèn bĩu môi nói tiếp:"mà tao thấy tao chơi cũng hay mà ta"
" hay á, hay của mày là feed 0/10 hay 0/20"
"Nè nha không đụng đừng chạm nha"
Cứ thế là hai người lại cãi lộn vì những lí do nhảm nhí như mọi khi.
"Mới sáng sớm mà hai đứa nó đã om sòm vậy rồi đó hả" một thanh niên với vóc dáng cao gầy đi cùng một nhóm thanh niên khác đi lại sau lưng Văn Cửu để xếp hàng.
Xuân Hy xoay đầu nhìn rồi kéo thanh niên đó lại:" ê Giang Liễu mày coi nó chửi tao kìa"
Giang Liễu mặt không cảm xúc:" Hý ơi tụi tao đi từ xa lại toàn nghe giọng mày không đó Hý. Mày nói mà không chừa lỗ hở cho nó nói được luôn nói chi chửi mày"
"Đúng rồi đó bà ơi, tui đứng trước bà nãy giờ nghe sắp lủng màng nhĩ rồi nè" cô gái với đôi mắt lông lanh như búp bê quay xuống cười cười thêm dầu vào lửa
Xuân Hy đau đớn trong lòng nhìn cô gái trước mặt nghĩ thầm trong đầu" hơ, phản hết rồi"
"Nhi ơi bà có cần bán tui vậy không dạ" Hy giả vừa nói vừa lau nước mắt
" ò oi cục tưng ơi cưng giả trân quá ò"Nhi nuốt cơn mắc ói vào trong mà nói
"Thôi thôi tụi mày bớt đóng kịch dùm tao, chuẩn bị lên lớp kìa" kèm theo câu đó là vài ánh mắt phán xét từ mấy bạn trong lớp. Xuân Hy cũng biết quê liền quay lên rồi bẻ đầu nhi quay lên. Xong tiện thể đá vô chân thằng im im nãy giờ làm cho bà lãnh đạn.
Văn Cửu ăn cú đá xong vẫn đứng vững mặt không đổi sắc nhưng đôi mắt vương vấn chút cười.
Lúc này thầy hiệu trưởng trên sân khẩu đã đọc bài viết chào mừng năm học và đang điều động các học sinh về lớp theo thứ tự. Đám học sinh cứ nhốn nhào hỏi nhau đoán xem năm nay ai chủ nhiệm, năm nay ai được làm lớp trưởng, rồi bàn nhau ra chơi ăn gì . Không khí ngày khai giảng thật sôi nổi.
Lớp của Xuân Hy là 11A8, lúc này cả đám đã lên lớp ngồi theo sơ đồ như năm ngoái nhưng giáo viên chủ nhiệm năm nay vẫn chưa tới.
Truyện Hi Vọng Vĩnh Cửu
相关文章
- 、
-
Siêu máy tính dự đoán Genoa vs Parma, 18h30 ngày 12/1 -
Cúi đầu không nhìn hắn, xoay người vào phòng.
Lê Tiêu tắm rửa rất nhanh, khi Giang Nhu vừa nằm lên giường hắn đã từ trong bồn tắm bước ra, bởi vì tóc ngắn, thậm chí còn gội đầu sạch sẽ.
Lau khô người xong thì đi lấy quần áo, vốn dĩ còn cho rằng Giang Nhu sẽ tìm quần áo của cha hoặc ông nội hắn, bản thân hắn cũng không chú ý những cái đó, đã chết thì chính là đã chết, người chết cũng là cha và ông nội hắn, chẳng lẽ còn tới tìm hắn? Chỉ là không nghĩ tới, sau khi cầm lấy quần áo mới phát hiện là quần áo mới chưa thấy qua bao giờ.
Áo sơ mi màu xanh da trời, quần dài màu xám xanh, ngay cả quần lót cũng có, đoán là do Giang Nhu mua cho hắn sau khi hắn rời đi. . ?hử ?hách ?ìm ?rang gốc, géc gô [ ???M???Y??.?n ]
Lúc hắn ở khu mua sắm thành phố mua quần áo cho Giang Nhu cũng không nghĩ đến chuyện khác, chỉ là muốn mua liền mua, hiện tại thấy cô ở nhà cũng mua quần áo mới cho mình, không hiểu sao trong lòng ngực lại như bị thiêu đốt một chút.
Loại cảm giác này rất xa lạ, làm cho hắn hồi lâu cũng khó có thể bình tĩnh, nhưng lại không hề chán ghét.
Tay hắn vuốt ve quần áo, đột nhiên có chút hiểu được câu nói luyến tiếc mặc của Giang Nhu vừa nãy, hắn cũng có chút luyến tiếc.
Mím môi, thật lâu sau mới tròng quần áo lên trên người.
Bởi vì mặc quần áo mới, động tác nhấc bồn tắm và đổ nước của hắn đều cứng đờ mấy phần, sợ vệt nước trên thành bồn tắm sẽ làm dơ quần áo.
Khi Lê Tiêu trở lại phòng, Giang Nhu gần như đã ngủ.
Đang hết sức mơ mơ màng màng, một đồ vật màu đỏ bị ném tới bên cạnh đầu cô, trực tiếp đánh bay cơn buồn ngủ của cô.
Giang Nhu hoảng sợ, tức giận mở mắt ra trừng hắn: "Anh làm gì vậy?"
Giọng điệu có chút không vui.
Người nọ không phát hiện ra chỗ không đúng, còn khẽ cười một tiếng nói: "Mở ra nhìn xem."
Giang Nhu không có tâm trạng, nhắm mắt lại, trở mình tiếp tục ngủ.
Lê Tiêu đứng ở mép giường nhìn thấy phản ứng này của cô thì ngẩn người, hậu tri hậu giác phát hiện chính mình chọc người, ngượng ngùng sờ sờ cái mũi, nhưng lại không nói được lời xin lỗi. Sau khi đứng trong chốc lát, hắn quay lưng lại ngồi ở mép giường, vừa xắn ống quần vừa ra vẻ bình tĩnh bổ sung một câu: "Không phải cô hỏi tiền từ chỗ nào tới sao?"
Giang Nhu bị hắn đánh thức, cũng không có lập tức ngủ.
Nghe xong lời này, không rảnh lo tức giận, nhíu mày xoay đầu nhìn thoáng qua.
Người nọ giống như có thêm một con mắt sau lưng, cũng quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của Giang Nhu, dùng dáng vẻ không thèm để ý nói: "Không muốn biết thì thôi."
Còn duỗi tay lấy đi gói màu đỏ bên cạnh đầu cô.
Giang Nhu không cần suy nghĩ liền lật người lại: "Có ý gì đây?"
Động tác của hắn quá nhanh, tay đã cầm được gói màu đỏ, sau đó Giang Nhu liền nhìn thấy trên gói màu đỏ còn có chữ viết.
Nếu cô không nhận sai, đây hình như là một lá cờ hiệu.
Cô mở to hai mắt, hoài nghi có phải là nhìn nhầm rồi hay hay không, từ trên giường bò dậy, còn dùng tay dụi mắt, thấy hắn muốn đi, vội nói một câu: "Tôi xem thử một chút."
Người đàn ông giống như không nghe thấy, đứng lên làm bộ phải rời khỏi.
Giang Nhu tức giận duỗi tay giữ chặt góc áo hắn, dùng sức túm một chút hắn mới không nhúc nhích, còn quay đầu lại nhìn cô một cái, nhướng mày nghi hoặc hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
"..."
Hoài nghi hắn có phải đang cố ý hay không.
Giang Nhu lười để ý đến hắn, đứng dậy, đoạt lấy đồ vật trong tay người nọ.
Hắn cũng không có phản kháng, thấy cô cầm, liền thuận thế ngồi xuống lần nữa.
Trước tiên Giang Nhu không có mở gói đồ ra xem, mà là lật mặt dưới của gói đồ lên, liền nhìn thấy cờ hiệu màu đỏ phía trên viết « Trí dũng song toàn, nhân dân mẫu mực » tám chữ lớn màu vàng kim, kí tên là đồn cảnh sát thành phố W, thời gian 20/08/1998.
Chính là mấy ngày trước.
Nhịn không được kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn: "Đây là của anh sao?"
Trong lòng gần như có một suy đoán.
Người nọ dường như không để ý lắm đến thứ này, mà là lại lần nữa nhắc nhở nói: "Nhìn xem bên trong."
Giang Nhu nhìn hắn một cái, sau đó thật cẩn thận mở cờ hiệu ra, bởi vì bất ngờ này, cho nên khi nhìn thấy bên trong cờ hiệu là một gói tiền lớn, tâm tình cũng không có kích động như vậy, chỉ là cảm khái một câu: "Nhiều tiền thật đó!"
Sau đó vứt hết đống tiền xuống giường, cẩn thận trải cờ hiệu bị hắn là cho nhăn nhúm ra, tỉ mỉ xếp lại, còn không xác định ngẩng đầu hỏi một câu: "Cờ hiệu này là của anh sao?"
Có lẽ Lê Tiêu không nghĩ tới cô sẽ có phản ứng, hồi lâu cũng chưa lên tiếng, chỉ ngơ ngác nhìn cô, nghe cô hỏi thế mới lấy lại tinh thần đột nhiên hỏi một câu: "Cái này rất quan trọng sao?"
Vẻ mặt có chút cổ quái.
Giang Nhu cảm thấy hắn hỏi lời vô nghĩa, cờ hiệu không quan trọng thì cái gì mới quan trọng?
"> Truyện Xuyên Thành Vợ Cũ Của Lão Đại Cưng Chiều Con Gái -
Trình Diệu Vy đóng cuốn sách trên tay lại, đặt lên bàn. Sau khi hàm hồ đáp một tiếng để hầu gái không gọi lại lần thứ hai, cô đứng dậy, đi vào phòng tắm. Ở bồn rửa mặt, cô nhìn thấy một gương mặt không phải của mình.
Đã ba ngày rồi, thế nhưng cô vẫn chưa quen nhìn gương mặt này. Trình Diệu Vy mở nước, giặt khăn, sau đó thấm một chút lên mặt. Tóc mai của cô dính nước, dán lên gương mặt. Trình Diệu Vy nhìn mặt mình, lại thong thả đi tới tủ quần áo, chọn một bộ đồ sang trọng quý phái mà không kém phần thanh lịch mặc vào người.
Đã ba ngày kể từ khi cô tới thế giới này, mọi thứ vẫn đang trong tầm kiểm soát. Thế nhưng tối nay, tất cả sẽ kết thúc. Trình Diệu Vy xuống nhà, ở đó có ba người đang ngồi: ba mẹ Trình và em gái cô Trình Ngọc.
"Trong vở kịch gia đình này, Trình Diệu Vy đóng vai đại tiểu thư Trình gia, con gái của ông bà Trình và là chị gái không cùng huyết thống của Trình Ngọc. Phải. Thế giới mà cô đang sống không phải là thế giới của cô, mà là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình."
Ở thế giới gốc của mình, Trình Diệu Vy đã chết vì tai nạn xe khi đang trên đường đến gặp đối tác.
Khi tỉnh lại, cô thấy mình cũng đang ngồi trên xe, nhưng người bên cạnh đã thay đổi, biến thành mẹ Trình. Kí ức bị tai nạn và cơn đau khi nội tạng bị cán nát quá mức chân thực, khiến cho Trình Diệu Vy không tin rằng tất cả chỉ là giấc mơ. Trình Diệu Vy liền có một suy đoán lớn gan. Sau đó, cô bắt đầu thử mẹ Trình.
Bằng những manh mối được bộc lộ trong cuộc nói chuyện, Trình Diệu Vy biết được cô đã xuyên vào cuốn tiểu thuyết ngôn tình mới nổi dạo gần đây, cụ thể hơn là xuyên vào nữ phụ độc ác.
Bộ truyện đó tên là “Tiểu thư trở về". Câu truyện bắt đầu khi “Trình Diệu Vy” từ nước ngoài trở về. Sau khi xuống sân bay, cô trở về Trình gia, gặp Trình Ngọc. Trình Ngọc nhìn người chị đã năm năm không gặp của mình, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Sau năm năm, “Trình Diệu Vy" so với trước càng thêm xinh đẹp cộng thêm vừa mới tốt nghiệp Harvard, tương lai của cô sau này nhất định chính là người kế thừa công ty, đi lên đỉnh cao vinh quang, còn Trình Ngọc sẽ ở bên cạnh hỗ trợ, trở thành cái bóng cho cô. Nhưng đáng tiếc, “Tiểu thư” trong “Tiểu thư trở về” không phải là "Trình Diệu Vy" mà là chỉ Trình Ngọc.
Qua những tình tiết ban đầu trong truyện có thể thấy được “Trình Diệu Vy" là một cô gái thông minh nhưng kiêu ngạo, tính tình không tốt lại không được lòng ba mẹ, cũng không có ý muốn kéo gần khoảng cách với bọn họ. Trước năm mười tám tuổi, cô thường xuyên tiêu tiền quá trán, làm loạn trong các buổi tụ họp khiến ba mẹ rất đau đầu. Nhưng vào năm cấp 3, vì một lý do nào đó mà “Trình Diệu Vy” bắt đầu điên cuồng học tập rồi đỗ đại học Harvard sau đó rời khỏi nhà.
Trong thời gian đó, người ở bên cạnh cha mẹ Trình là Trình Ngọc. Vậy nên khi trở về nhà, “Trình Diệu Vy” giữ khoảng cách với Trình Ngọc, vô tình cũng khiến cha mẹ không vui muốn cô phải sửa lại thái độ. “Trình Diệu Vy" kiêu ngạo đương nhiên không đồng ý, bữa cơm đầu tiên đã kết thúc trong không vui.
Tối đến, quản gia đi lên an ủi Trình Ngọc, đồng thời nói với Trình Ngọc rằng trong lòng người làm, Trình Ngọc vĩnh viễn là tiểu thư của bọn họ. Trình Ngọc lương thiện mỉm cười, sau đó lắc đầu.
"> Truyện Nhật Kí Xoay Người Của Nữ Phụ -
Sony Ericsson Xperia X10 lên Android 2.3 trong tuần nàyAndroid 2.3 Gingerbread trên Sony Ericsson Xperia X10 Cuối tuần trước, trang blog của Sony Ericsson đã thông báo bắt đầu phát hành Android 2.3 Gingerbread cho sản phẩm Xperia X10. Sony Ericsson Xperia X10 là sản phẩm cao cấp của liên minh hai nhà sản xuất Thuỵ Điển - Nhật Bản năm 2009.
">